Đọc truyện Yêu Ma Cà Rồng Thì Sao – Chương 17: Yêu Thương Vở Òa
Sau khi Sehun và Taeyeon bước vào nhà thì Chanyeol lịch thiệp dẫn hai người họ vào thăm Baekhyun
-Hai người chờ tôi ở phòng khách nha! để tôi vào xem Baekhyun cái đã
Rồi cậu đi vào trong phòng Baekhyun
-Baekhyun à! có đồng nghiệp của cậu đến thăm này!
-Ai thế Chanyeol?
-À! là Sehun với BS Kim đó!
-Thôi cậu tiếp hai người họ dùm mình! mình thấy không được khỏe
– Uhm thôi cậu nghĩ đi, mình sẽ tiếp hai người họ chu đáo, Anh Luhan ở lại đây ăn cơm trưa với bọn em nhé!
-Ừa, anh sẽ ở lại dùng cơm với bọn em
Sau đó Chanyeol trở ra từ tốn bảo với hai người họ là “Baekhyun cậu ấy không khỏe nên không tiếp mọi người được”
-Vâng vậy chúng tôi xin phép về trước ạ! Chúng tôi còn phải về Bệnh viện nữa
-Vâng cô về thông thả!
-em về đây anh
-Ò, về đi nhóc
-Anh? (Taeyeon không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả cái gì mà cứ lộn tùm phèo lên hết cả)
Sau khi tiễn hai người về xong thì Chanyeol lại trở vô nhà, Đột nhiên anh Luhan có chuyện đột xuất ở sở cảnh sát cho nên anh vội ra về
-À! Chanyeol anh có việc gấp ở sở Cảnh sát Seoul nên anh đi trước nhé! em ở nhà nhớ chăm sóc thằng Baekhyun giùm anh
-Vâng, anh đi ạ!
Rồi lại tiển anh Luhan đi xong lại quay vào phòng xem Baekhyun thế nào,thấy cậu ấy ngủ rồi nên Chanyeol nhẹ chân khẽ đi vào và ngồi lên giường của Baekhyun, rồi cứ thế mà ngồi ngắm cái gương mặt dễ thương ấy
-Đồ ngốc ạ! cậu có biết là cậu là một thứ quý giá nhất của cuộc đời tôi hay không? Tại sao cậu lại nghĩ tôi sẽ ghê tỏm cậu chứ? cậu đúng là một thằng ngốc mà
-ừ tôi là một thằng ngốc!
-Cậu….cậu…..cậu không có ngủ à? (mặt đỏ hoe mắc cỡ lắm)
-Thì tôi có ngủ đâu! đang nhắm mắt lại suy nghĩ vài chuyện mà!
-Hê hê vậy mà tưởng ngủ, à thôi tôi đi ra ngoài nấu cơm à! (Chùn càng nhanh càng tốt chứ bây giờ mắc cỡ tột đỉnh luôn rồi)
-Đứng lại, cậu đi đâu hả?
-Hề hề….Xin lỗi mà……..tớ đâu có cố ý mắng cậu là thằng ngốc đâu mà, với lại cậu đừng có bận tâm đến những lời tôi nói
-Chan à! (ôm chầm lấy Chanyeol-nước mắt lại tuôn nữa rồi) Tớ không biết yêu một người con trai sẽ đau khổ đến mức nào nhưng tớ chỉ biết cậu là nam thì tớ vẫn yêu
Mắt Baekhyun rưng rưng bao nhiêu là nước mắt, từng câu nói của cậu như khắc vào tim của Chanyeol vậy. Chanyeol như đơ người cậu không biết làm gì cả, chi biết ôm Baek thật chặt rồi nhẹ nhàng mà nói trong nước mắt của niềm vui bởi hạnh phúc đang vỡ òa
-Baek à! cậu đừng có bỏ tớ mà đi nhé! tớ đã nghe cậu và Luhan hyung nói chuyện với nhau rồi!
-Nhưng mà Chan à! cậu không cảm thấy sợ tớ à! tớ là ma cà rồng đó, tớ không phải là một con người bình thường và tớ có lẽ sẽ làm hại cậu bất cứ khi nào tớ không thể kiềm chế lại cơn khát máu của bản thân
Chanyeol vội đẩy vai Baekhyun ra, rồi nở một nụ cười trong khi đôi mắt vẫn ngấn lệ
-Đồ ngốc à! cậu phải hiểu, cậu không phải cướp mất đi hạnh phúc của tớ mà là mang lại hạnh phúc cho tớ. Nếu tớ cảm thấy sợ cậu thì bây giờ chắc chúng ta đã là người xa lạ rồi
-Chan à! (lại ôm nhau khóc rưng rức lên, Ôi trái tim bé nhỏ của tôi sắp vụn vỡ ra rồi)
-Baekhyun à, cậu hãy hứa với tớ rằng cậu sẽ không đi đâu nhé! hãy ở bên cạnh tôi, mặc dù tôi chỉ là một tên bình thường chả có gì là tài giỏi nhưng tôi sẽ bảo vệ cậu. Bởi vì cậu là bảo bối của tôi, nếu lỡ một ngày nào đó bảo bối rời xa tôi thì tôi sẽ chết mất. Thế nên cậu phải ở bên cạnh tôi đó Baek à!
-Ùm, tớ hứa mà………..!
Đúng lúc đó có tiếng “Xoãng” vang lên, hình như là ai làm rơi vật gì đó. Anh Luhan đã đứng từ khi nào ở ngoài cửa phòng. Có lẽ anh đã chứng kiến mọi việc. Nhưng mà lúc nãy anh đã về rồi mà
Luhan đi được một đoạn ra trạm tàu điện ngầm thì anh mới chợt nhớ là bỏ quên cái điện thoại ở trên bàn do lúc đi vội quá chả nhớ cái gì ra hồn cả nên anh mới vội chạy quay về lấy. Thấy không gian yên ấm nên anh cũng không dám làm phiền, cửa lại không khóa nên anh mới nhẹ nhàng đi vào nhưng khi vừa đi vào thì anh nghe thấy có tiếng nói chuyện của Chanyeol và Baekhyun
Trở lại thôi nào! Anh Luhan đứng sững sờ ở cửa phòng mắt anh ướt nhòe (ba người con trai khóc cùng một lúc ai mà dỗ cho nổi)