Đọc truyện Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 90
Giản Chiến
Nam không để cho tầm mắt nhìn tới Mạc Mạc, giờ phút này cô vô cùng mê
người, hắn đã từng thích nhất dáng vẻ say rượu của Mạc Mạc, cô có thể để hắn muốn làm gì thì làm, cô cũng rất biết điều thuận theo ý hắn, giờ
khắc này, hắn lại sợ thú tính của mình bộc phát sẽ ăn cô đến xương cốt
cũng không chừa.
Nhưng Mạc
Mạc làm gì mà nghĩ nhiều như vậy nên cũng không nhận ra tâm tư của Giản
Chiến Nam, cô chỉ muốn tắm rửa nhưng phòng tắm lại bị người khác chiếm
mất, hơn nữa lại còn là người đàn ông khốn nạn kia cho nên cô rất không
vui, bước đi loạng choạng, chỉ tay vào Giản Chiến Nam, tức giận nói: “Này, anh đang làm gì trong nhà tôi thế hả, đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Giờ phút này Giản Chiến Nam đang trần truồng, toàn thân đều là bọt xà phòng, muốn ra ngoài thì cũng phải đợi hắn tắm xong mới ra được chứ. Hắn định không để ý tới Mạc Mạc, xoay người sang chỗ khác tiếp tục tắm, để mặc người mượn rượu làm càn kia.
Mạc Mạc thấy Giản Chiến Nam không để ý đến mình thì càng không có ý định ra ngoài,
cô giơ chân lên đá vào mông Giản Chiến Nam, nói năng lộn xộn: “Tôi bảo anh đi ra mà…anh có nghe thấy không hả…về nhà của anh mà tắm…”
Mông bị tùy
tiện đá vào, nhất là không mặc quần áo lại còn bị người phụ nữ có thể dễ dàng khơi gợi thú tính của hắn, hắn thật sự muốn… Giản Chiến Nam xoay
người lại, đôi mắt đen chớp động lên một vẻ được gọi là nguy hiểm.
Lúc Mạc Mạc
định đá hắn ra ngoài thì thân thể đứng không vững, lúc cô gần trượt chân thì Giản Chiến Năm vươn cánh tay ướt sũng ra kịp thời ôm lấy cô mới
không để cho Mạc Mạc ngã xuống sàn. Cô mơ màng nhìn hắn, không mang theo chút tạp niệm nào mà đôi con ngươi của hắn tồi sầm lại, tạp niệm cuồn
cuộn trong lòng.
“Thả tôi ra…” Mạc Mạc vốn đã say đến toàn thân vô lực, yếu ớt giãy giụa, tay đánh vào lồng ngực trần của hắn, cú đánh như một loại khiêu khích, thoáng như
đang trêu trọc thân thể hắn.
Mặt Giản
Chiến Nam tới gần Mạc Mạc, chỉ gần thêm một chút nữa thì hắn đã có thể
hôn lên cặp môi đỏ mọng của cô, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của
Mạc Mạc thì hắn lại dừng lại, do dự một lát rồi che giấu khát vọng trong cơ thể, môi rời xa Mạc Mạc, đè nén dục vọng lại.
Hắn không để ý đến sự giãy giụa của Mạc Mạc, cởi hết quần áo của cô xuống, mặt căng
cứng mở vòi hoa sen lên, dùng tốc độ nhanh nhất tắm cho Mạc Mạc rồi cầm
khăn tắm bao lấy thân thể mình, dùng một cái khăn khác bọc lấy Mạc Mạc,
cánh tay dài duỗi ra vác Mạc Mạc lên vai bước ra khỏi phòng tắm, đi vào
phòng ngủ, mở cửa ra ném Mạc Mạc lên giường.
Giản Chiến
Nam ngửi thấy mùi khét, hắn phòng ra khỏi phòng ngủ chạy vào bếp, cháo
đã bị hắn làm khét hết, cũng không còn có thể ăn được nữa, hắn chỉ có
thể giúp Mạc Mạc pha một ly mật ong.
Trở lại
phòng ngủ, Mạc Mạc nửa ngủ nửa tỉnh, rất không an phận, hắn đút nước cho cô uống rồi đắp chăn lại, Mạc Mạc cũng không hề nghe lời đá chăn ra,
như vậy thì làm sao mà ngủ, Giản Chiến Nam nhíu mày quay khẽ, “Em còn phá nữa anh sẽ đánh em đấy.”
Có lẽ lời uy hiếp của Giản Chiến Nam đã có tác dụng, cũng có lẽ bởi vì cô quá mệt,
Mạc Mạc nhíu mày nhắm mắt lại, không còn giằng co nữa, núp vào trong
chăn ngủ. Giản Chiến Nam ra khỏi phòng ngủ thay quần áo rồi nhìn Mạc
Bảo, cậu nhóc đã ngủ rồi, ra khỏi phòng ngủ của Mạc Bảo, hắn đi vào
phòng ngủ của Mạc Mạc lần nữa, giờ phút này dáng ngủ của Mạc Mạc vô cùng thân thuộc, đã bao lâu hắn không được ngắm dáng ngủ của cô rồi.
Hắn không
nhịn được đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay mơn trớn gương mặt
cô, vẫn nhìn cô như vậy, để mặc thời gian trôi qua. Thì ra yêu một người là có thể không làm gì cả, cứ im lặng ở bên cạnh cô ấy, lẳng lặng ngắm
nhìn cũng là một loại hạnh phúc.
Rạng sáng, cô ngủ, hắn tỉnh, hắn rời đi, cô không biết, cũng không biết có một người đàn ông ở bên cạnh ngắm nhìn cô cả đêm…
Hắn đã học
được cách không phải muốn làm gì thì làm, hắn đã học được cách tôn
trọng, vì sao sau khi mất đi người phụ nữ mình yêu nhất mới hiểu được
những điều này, vì sao bây giờ mới hiểu…
Hôm nay sau
khi Mạc Mạc tỉnh lại, mình về nhà tắm rửa rồi đi ngủ thế nào cũng không
rõ, nhưng mà cô biết nhất định Giản Chiến Nam đã đưa cô về nhà, chẳng lẽ hắn đã tắm giúp cô?
Nhất định là vậy rồi! Hôm qua mình bị trúng cái loại gió gì thế này! Mạc Mạc vén
chăn lên nhìn thân thể mình được bọc bằng khăn tắm màu trắng, không có
dấu vết mập mờ nào, cô thở hắt ra, thật may không xảy ra chuyện gì. Đã
ly hôn rồi, cô mà lại phát sinh chuyện gì mập mờ với Giản Chiến Nam thì
cô sẽ tìm bức tường nào mà đâm đầu vào chết mất.
Năm mới qua
đi, hai người anh của Mạc Mạc cũng về trại quân đội, Mạc Mạc cũng bắt
đầu đi làm, Mạc Bảo thường ở nhà ba mẹ, do mẹ cô chăm sóc nên cô cũng
yên tâm hơn nhiều. Ba mẹ cũng rất chờ mong sự phát triển của cô và Hoa
Tử cho nên luôn tìm cơ hội gọi cô và Hoa Tử đến nhà ăn cơm, dưới tình
huống có muốn tránh cũng không được, cô và Hoa Tử dần trở nên thân quen. Cũng may Hoa Tử không hề đưa ra đề nghị gì khác.
Thật ra Mạc
Mạc thừa nhận lúc ở chung với Hoa Tử tâm trạng sẽ rất thoải mái, anh ta
có vẻ lạnh lùng, thậm chí có hơi lãnh đạm, cũng rất ít nói chuyện nhưng
mỗi câu anh ta nói đều nói trung tâm trạng của cô.
Hôm nay,
Giản Chiến Nam muốn dẫn Mạc Bảo về nhà, mẹ Giản nhớ cháu, Mạc Mạc thấy
sắc mặt của hắn không tốt lắm, muốn hỏi xem có phải bệnh bao tử của hắn
lại tái phát không nhưng do dự một lát lại quyết định không hỏi, sau khi hai người lễ phép chào hỏi xong cũng không nói với nhau câu nào.
Mạc Mạc nhìn chiếc xe của Giản Chiến Nam rời đi,đang muốn về nhà thì nhận được điện
thoại của Hoa Tử, tất nhiên là hẹn cô đi ăn cơm, Mạc Mạc do dự một lát
rồi đồng ý. Giọng điệu của Hoa Tử không nghe ra có gì kích động, chỉ
nhàn nhạt hỏi cô muốn ăn gì, Mạc Mạc đề nghị ăn hải sản nhưng mà không
cay không ăn.
Hoa Tử đón
cô ngoài cửa, cùng đến quán hải sản, gọi món ăn, hai người ăn cơm cũng
không tìm được chủ đề nào, Hoa Tử hỏi Mạc Mạc: “Có chỗ nào muốn đến không?”
Mạc Mạc nghiêng đầu nửa ngày sau mới nói: “Tôi nghe đồng nghiệp nói phía bắc có một ngọn núi nhỏ, nhìn từ xa tựa như
một mỹ nhân đang ngủ, mà ngay cả lông mi của nàng cũng có thể nhìn ra
được, lúc mùa đông tuyết rơi nhiều khắp ngọn núi đều là thế giới màu
trắng, mỹ nhân ngủ tựa như đang mặc chiếc áo cưới màu trắng trông rất
xinh đẹp, tôi rất muốn đi xem nhưng dạo này bận quá, hơn nữa còn phải
chăm sóc cho con, để đến khi con lớn hơn một chút tôi sẽ dắt nó đi
cùng.”
Hoa Tử làm như tùy ý hỏi: “Rất muốn đi sao?”
“Đúng
vậy, tôi vẫn rất muốn cảm thụ cảnh băng tuyết đóng vạn dặm, thật tiếc đã bỏ lỡ mất mùa đông năm nay, nhiều chuyện xảy ra quá mà.” Mạc Mạc nói xong lại hỏi: “Còn anh, có đặc biệt muốn đến nơi nào không?”
“Có, nhưng mà không có cách nào đến được.”
“Vì sao?”
“Đến khi tôi đi sẽ nói cho cô biết, ăn cơm đi.” Hoa Tử nói xong thì cúi đầu ăn cơm.
Không có tí sức sống nào! Mạc Mạc nhíu mày hừ một tiếng.
Bữa cơm tối
rất hài hòa, ăn cơm xong rồi tính tiền, nhưng lúc vừa định rời đi thì có một đứa bé chạy vọt đến trước mặt Hoa Tử, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên
gọi Hoa Tử: “Ba ba, ba ba, ba ba!” Gọi từng tiếng một, âm thanh non nớt vang lên.
Mạc Mạc mở
to hai mắt nhìn, theo hiểu biết thì Hoa Tử không có con, cô quay đầu lại nhìn Hoa Tử, khóe mắt Hoa Tử giật giật, gương mặt lạnh lùng căng cứng,
càng thêm lạnh lùng hơn trước, chẳng lẽ Hoa Tử kinh hãi đến độ như vậy
sao?
Đứa bé kia vẫn còn đang gọi ba, một người phụ nữ vội vàng chạy tới, vươn tay bịt miệng đứa bé lại, “Tiểu tổ tông à đừng gọi lung tung, đừng gọi lung tung…” Người kia bịt miệng đứa bé biến mất trước mặt Hoa Tử và Mạc Mạc.
Nhìn người
phụ nữ dẫn đứa bé đi, Mạc Mạc và Hoa Tử mới phục hồi lại tinh thần rời
khỏi quán cơm. Mạc Mạc nhìn gương mặt lạnh của Hoa Tử dưới ánh đèn, nhịn không được bật cười, đưa tay chọc lên cánh tay anh ta, “Hoa Tử, anh nói thật đi, có phải là con anh không?”
Hoa Tử nhíu
mày lạnh lùng liếc qua Mạc Mạc, khinh thường không trả lời, mặt lại càng lạnh hơn. Mạc Mạc nổi lên ý xấu, chạy lên phía trước ngăn anh ta lại,
anh ta đi tới thì cô lại lùi về sau, cười hì hì nói: “Hoa Tử, anh thành thật khai báo đi, có phải anh còn có một đứa con đang lưu lạc dân gian không?”
“Mạc Tiêu Hữu.” mắt Hoa Tử lóe lửa giận, nghiến răng nghiến lợi gọi tên Mạc Mạc.
Mạc Mạc cười, cô rất thích nhìn dáng vẻ tức giận của Hoa Tử mặt lạnh, “Ơ, thẹn quá hóa giận kìa, thừa nhận đi, tôi sẽ giữ bí mât…ưm…”
Bả vai của
Mạc Mạc bị một đôi tay cầm thật chặt, môi bị hung hăng hôn xuống, nụ hôn khôn nhẹ nhàng như lần trước mà mang theo một chút hương vị trừng phạt, Mạc Mạc mở to hai mắt, đưa tay đẩy Hoa Tử ra, Hoa Tử sững người, anh ta hơi nheo mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Mạc, giọng nói trầm thấp nặng nề, “Nếu em đồng ý sinh cho tôi một đứa thì tôi cũng không ngại!”
Mạc Mạc đỏ
mặt, hung hăng dùng mũi giày cao gót giẫm nát chân Hoa Tử, Hoa Tử bị đau nên buông Mạc Mạc ra, Mạc Mạc tức giận xoay người bỏ đi, Hoa Tử đuổi
theo nhìn theo bóng dáng nổi giận đùng đùng của cô, anh ta ngăn cô lại, “Tức giận à?”
“Không có, tránh ra, tôi phải về nhà.”
Hoa Tử vươn tay nắm chặt vai Mạc Mạc, “Được rồi, biết em giận rồi, vậy đi, tôi cho em hôn lại, tôi tuyệt đối không tức giận đâu.” Hoa Tử nói xong thì nhắm mắt lại, gương mặt cương nghị điển trai chói mắt dưới ánh đèn.
Mạc Mạc nhìn vào mặt anh ta, người đàn ông này thật sự là đệ tiện, “Anh nói đó, không cho phép đổi ý.”
“Không đổi ý.”
“Không cho mở mắt ra, không cho nhìn lén.”
“Ừ ừ”
Mạc Mạc sờ
soạng trong túi rồi lấy ra một thứ, cô cười như một tên trộm, một tay
bắt lấy Hoa Tử để cho anh ta xoay người lại, gương mặt điển trai cách cô rất gần, lông mi của anh ta rất dài, làn da cũng rất đẹp, Mạc Mạc có
hơi ganh tị.
“Tôi sắp hôn rồi đấy, khôn cho anh nhìn lén.”
“Cứ hôn đi.” Mặc cho em xâm lược.
Mạc Mạc dùng son môi hung ác vẽ lên môi cùng mặt Hoa Tử thành một con quỷ, Hoa Tử
kịp phản ứng lại thì đã muộn, trên mặt đã bị Mạc Mạc vẽ đầy, Mạc Mạc
xoay người muốn chạy nhưng lại bị Hoa Tử túm lại, kéo vào trong lòng,
thân thể bị Hoa Tử ôm chặt không cách nào nhúc nhích.
Đầu óc Mạc
Mạc choáng váng, môi lại bị Hoa Tử hôn lên một lần nữa, lúc này đây
không chỉ còn là môi chạm môi nữa mà lưỡi của anh ta cạy thể cạy mở môi của cô mà đi vào, hút lấy hương thơm của cô, mút mấy đầu lưỡi của cô,
hai tay của cô đánh vào anh ta, đẩy anh ta ra, hàm răng của cô căn anh
ta nhưng anh ta vẫn không buông cô ra.
Anh ta cướp
lấy hơi thở của cô, cướp lấy nhịp tim của cô, để lại cho cô hơi thở đàn
ông nồng đậm, còn có cả son môi cùng vị máu nhàn nhạt, trong một khắc,
Mạc Mạc trầm luân trong nụ hôn của hắn, đầu óc trống rỗng, quên giãy
giụa, quên hô hấp, quên tiếng trống ngực, quên tất cả.
Dưới ánh đèn sáng chói, nhìn từ xa hai người đang ôm hôn nhau dưới ánh đèn tạo nên
một bức tranh tuyệt đẹp. Thật lâu sau hai người mới kết thúc nụ hôn này, Mạc Mạc hoảng sợ lùi về sau vài bước, thở thật mạnh, đầu óc trống rỗng
cũng dần tìm lại lí trí, ngực phập phồng kịch liệt, mặt cũng đỏ rực, cô
nên tức giận nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy vết son môi rất buồn cười của Hoa Tử thì lại không sao giận được. Giờ phút này đôi con ngươi của
Hoa Tử như bầu trời đêm, lòng của anh ta đã thẳng thắn bày ra.
Người đi
đường đều quay đầu lại nhìn Mạc Mạc và Hoa Tử, lúc này Mạc Mạc mới nhận
ra đang ở trên đường, có rất nhiều người, mặt của cô không biết có dáng
vẻ quỷ quái gì, cô vợi vàng móc chiếc gương nhỏ ra xem, trên mặt cùng
miệng của mình vẫn còm vết son tràn lan, thật là luộm thuộm!
Mạc Mạc vội
tìm khăn tay, lau mặt cho sạch sẽ rồi nhìn về gương mặt hoa của Hoa Tử,
cô hung dữ liếc anh ta một cái. Hoa Tử nhìn dáng vẻ tức giận của Mạc
Mạc, đi qua nói: “Đừng giận nữa, đưa khăn cho tôi nào.”
Mạc Mạc tức giận nói, “Muốn khăn, muốn tôi không giận mà anh còn không thèm nói xin lỗi với tôi, anh dựa vào cái gì mà khi dễ tôi như vậy chứ!?” đàn ông sao ai cũng vậy cả…
Hoa Tử đút tay vào túi quần, rất chân thành nói: “Thật sự xin lỗi, tôi nên được sự đồng ý của em mới hôn em.”
Thật là đáng ghét, hôn cũng hôn rồi, cô cũng không phải loại ngây thơ không rành sự
đời, vừa rồi không phải cô cũng rất hưởng thụ nụ hôn của anh ta ư, chỉ
là cứ như vậy thì sự tình có hơi đi chệch đường ray, tiếp tục tranh luận so đo nữa thì cũng hơi làm kiêu, “Sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa, cứ vậy đi, tạm biệt.”
Mạc Mác nói xong rồi bỏ đi thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng mang theo một chút lo lắng của Hoa Tử vang lên sau lưng cô, “Aizz, Mạc Tiêu Hữu, em không thể ác độc như vậy được nha.”
Mạc Mạc dừng lại, “Được, vậy thì anh không được lau son môi trên mặt, sau đó đi dạo phố với tôi.”
Kết quả cuối cùng một cô gái túm lấy vai một người đàn ông mặt hoa lạnh lùng chạy
trên đường phố phồn hoa, đèn đường sáng rực, hấp dẫn vô số người phải
quay đầu lại. Nhưng Mạc Mạc tự nói với mình sau này mình sẽ cố gắng
tránh gặp mặt Hoa Tử.
Ba bốn ngày
sau đêm đó Mạc Mạc đều trốn tránh Hoa Tử, hẹn cô ra ngoài cô cũng kiếm
cớ từ chối. Sau khi tan tầm Mạc Mạc vốn định đón xe về nhà nhưng không
ngờ mẹ của Giản Chiến Nam lại không để ý đến cơ thể bị bệnh mà tới tìm
cô, cùng đi tới còn có ba Giản và nhân viên chăm sóc.
Lâu ngày
không gặp, Giản lão phu nhân gầy như que củi, ngồi trên xe lăn được
người chăm sóc đẩy đi, cả người mất đi sức sống, dường như chỉ đang cố
chống đỡ, mọi người tìm một nhà hàng ngồi xuống.
“Không biết ngài tìm tôi có chuyện gì không?” Mạc Mạc ngồi đối diện mẹ Giản, nghi hoặc hỏi, cô biết mẹ Giản có thành
kiến với mình, nếu như không phải có chuyện thì chắc bà ấy cũng không
muốn nhìn thấy cô.
Mẹ Giản trả lời: “Chiến Nam bị bệnh con có biết không?”
Giản Chiến
Nam bị bệnh? Lòng Mạc Mạc không nhịn được nhói lên một chút, cũng không
khỏi nhớ tới sắc mặt của hắn khi đến đón Mạc Bảo, nhưng cô phải biết
chuyện hắn bị bệnh sao? Tuy Mạc Mạc không có cảm tình tốt với mẹ Giản
nhưng đối mặt với một bà già bị bệnh cô cũng không đành lòng, chỉ thản
nhiên nói: “Tôi không biết không phải cũng rất bình thường sao?”
“Xem ra con thật sự không yêu nó, có phải không?” đôi mắt ảm đạm của mẹ Giản nhìn Mạc Mạc, hy vọng có thể nhìn ra gì đó trong mắt cô.
“Có chuyện gì xin bà cứ nói thẳng đi ạ.” Không phải Mạc Mạc không có kiên nhẫn nghe bà ấy nói mà cô chỉ cảm thấy hình như không thích hợp ngồi quá lâu như vậy.
“Con biết không trước kia mẹ thật sự rất ghét con, căn bản gia thế nhà con không
xứng với Chiến Nam, lại còn không thể mang thai được, mẹ không hiểu đứa
con do một tay mình nuôi lớn lại đi thích một người phụ nữ cái gì cũng
không tốt như con, khụ khụ…”
Mạc Mạc cười lạnh một tiếng, không nói gì. Lời nói cay nghiệt cỡ nào cô cũng đã từng nghe, đối mặt với mẹ Giản không còn nhiều thời gian cô cũng không muốn phản bác gì, chỉ nghe mẹ Giản nói: “Chuyện con ly hôn với Chiến Nam
là do mẹ ép…Mặc kệ ở bên ngoài nó có hung ác bao nhiêu, dù có thế nào
thì nó cũng là con mẹ nên sẽ không vứt bỏ mẹ, mẹ để cho chồng mình sắp
xếp cho nó và Lạc Thi đính hôn, mọi người đều vì bệnh của mẹ mà nghe
theo mẹ….”
Mẹ Giản cầm tay ba Giản, ba Giản nói thay mẹ Giản: “Chiến Nam ly hôn với con ba mẹ cho rằng tất cả sẽ được vui vẻ, nó và
Lạc Thi môn đăng hộ đối, đối tượng kết hôn này khiến chúng tôi khá hài
lòng, nhưng mà…ba mẹ không được nhìn thấy nụ cười trên mặt con mình
nữa, nó sống không hạnh phúc, không vui, ngày nào cũng chỉ biết đến công việc giống như một cái máy, lần này bị bệnh phải nằm viện là do nó đã
hoàn toàn mệt mỏi, nó đã dùng công việc tra tấn chính mình, làm cho mình tê dại, trong một khoảng thời gian ngắn mà nó gầy mất hơn mười mấy cân, người làm cha mẹ nào mà không đau lòng chứ. Nhìn thấy nò ngã xuống,
nhìn thấy nó không hề vui sướng, ba mẹ biết rõ lúc trước mình đã sai,
hạnh phúc của con cái là hạnh phúc của người làm ba làm mẹ, vì sao nhất
định phải bắt bọn nhỏ đi theo con đường tốt đẹp mọi người đã vạch ra
chứ, lấy người nó yêu mến chính là cuộc sống của nó, nó yêu là được
rồi…”
Mạc Mạc lạnh lùng cười, lạnh nhạt hỏi: “Cho nên thế nào?”
Vẻ mặt của ba Giản có không được tự nhiên nói: “Chuyện chúng tôi làm sai trước kia giờ cảm thấy rất có lỗi, người Chiến Nam
yêu vẫn là con, nên ba hy vọng hai đứa được hạnh phúc.”
Mẹ Giản tiếp lời, giọng nói có chút yếu ớt: “Con…hãy trở về bên cạnh Chiến Nam… Mạc Bảo cũng sẽ có nhà…cả nhà ba người ở bên nhau, đó mới là hạnh phúc.”
“Đủ rồi!” Mạc Mạc ngắt lời mẹ Giản, “Thật sự xin lỗi, tôi phải đi rồi, chuyện hai người nói tôi sẽ không nghĩ lại đâu.”
Mạc Mạc đứng dậy, rốt cuộc cô cũng không thể nghe bọn họ nói thêm câu nào nữa, chẳng lẽ cô chỉ có thể sắm vai một chiếc khăn lau, khi cần thì mượn dùng,
không cần nữa thì vứt đi, cô muốn rời khỏi đây, “Tôi còn có việc không thể tiếp đón.”
Mạc Mạc định đi thì tay bị mẹ Giản bắt lấy, đến bây giờ bà ấy mới hiểu được mình đã
bóp chết hạnh phúc của con, nếu như không dùng bệnh tật để uy hiếp con
thì con cũng sẽ không quyết định ly hôn, chính mình nhìn thấy con mình
đau khổ từng ngày, đến bây giờ bà mới hiểu được con mình đã yêu người
phụ nữ này đến tận xương tủy, mặc dù đã ly hôn nhưng trong lòng cũng chỉ có người phụ nữ này.
Đính hôn rồi lại lạnh nhạt với Lạc Thi, thậm chí còn lén bọn họ đi buộc garo, nếu
như không phải người quen làm trong bệnh viện nói cho bà biết thì bà
cũng không hề biết. Vậy nên từ nay về sau bọn họ chỉ có Mạc Bảo là đứa
cháu nội duy nhất, những người phụ nữ khác đừng mơ sinh con nối dõi cho
nhà họ Giản. Bà biết mình đã quá sai lầm, bà là người sắp chết, không gì quan trọng bằng hạnh phúc của con, trước khi chết bà muốn nhìn thấy con mình được hạnh phúc.
Bàn tay gầy
như que củi, thật ra đã không còn chút lực nào, Mạc Mạc nhẹ nhàng rụt
lại rồi bỏ đi, dùng hết sức xoay người đi lại nghe thấy tiếng động, cô
quay đầu lại thì chứng kiến mẹ Giản ngã từ xe lăn xuống, ba Giản vội
vàng đến vịn bà nhưng bà lại không cho, bà chỉ quỳ trên mặt đất như vậy, giữ hơi tàn nói với Mạc Mạc: “Mẹ quỳ xuống trước mặt con, vết thương trước kia mẹ gây ra cho con…con cứ trách bà già này là được rồi…con…con hãy tha thứ cho Chiến Nam…Nó yêu con, nó thật sự yêu con…”
“Bác đứng dậy trước rồi nói sau…” Bị người lớn tuổi quỳ trước mặt, Mạc Mạc thấy bối rối, muốn nhẫn tâm bỏ đi nhưng mẹ Giản lại bắt lấy chân cô, cô đã làm mẹ nên tất nhiên cũng
hiểu được tâm trạng của một người mẹ, nhưng mà cô là người, không phải
con rối của bọn họ.
Mẹ Giản yếu ớt nói: “Con hãy đồng ý với mẹ đi…đồng ý trở lại bên cạnh nó…mẹ sẽ giải trừ hôn ước cho nó…vậy thì ba người các con có thể hạnh phúc bên nhau không
phải tốt hơn sao?”
Lúc Mạc Mạc
không biết phải làm sao thì có một thân hình cao lớn đứng phía sau cô,
eo cũng bị bắt lấy, hơi thở cương nghị bao phủ cô, Mạc Mạc quay đầu lại
thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng điển trai của Hoa Tử.
Hoa Tử lạnh lùng nhìn mẹ Giản và ba Giản, kéo Mạc Mạc vào lòng, rất lễ phép nói: “Hạnh phúc mà các người nói chỉ là hạnh phúc một phía từ các người, trước kia các người cảm thấy Mạc Mạc không xứng với con các người, cho rằng con
các người sẽ không hạnh phúc, cho nên dùng trăm phương ngàn kế chia rẽ
hai người họ. Bây giờ các người cảm thấy con của các người có Mạc Mạc
mới hạnh phúc cho nên bắt Mạc Mạc phải trở lại với con của các người,
nhưng chắc hẳn các người chưa từng nghĩ tới hạnh phúc của Mạc Mạc cũng
rất quan trọng, hạnh phúc mà các người có không phải là thứ Mạc Mạc
muốn.”
Mạc Mạc nhìn Hoa Tử, nghe không sót chữ nào của anh ta, lòng bắt đầu dâng lên cảm
xúc khó tả, lời nói của Hoa Tử đã đánh sâu vào cõi lòng cô, đúng vậy,
hạnh phúc của cô cũng rất quan trọng, hạnh phúc mà bọn họ nói không phải là thứ hạnh phúc mà cô muốn, bọn họ chưa từng nghĩ tới bọn họ đến xin
lỗi cô, cầu xin cô đơn giản chỉ là vì hạnh phúc của Giản Chiến Nam. Tất
nhiên cô cũng có cảm giác, có chủ kiến của riêng mình, cô cũng cần người khác tôn trọng, cần được thấu hiểu.
Ba Giản đỡ mẹ Giản, hai người người Mạc Mạc, mẹ Giản yếu ớt hỏi: “Cậu ta… cậu ta là ai?”
Hoa Tử ôm chặt thắt lưng mềm mại của Mạc Mạc, Mạc Mạc duỗi ngón tay chỉ vào Hoa Tử, “Anh ấy…anh ấy là bạn trai của tôi.”
Trong nhất
thời toàn bộ thế giới như lặng yên, ba Giản nửa quỳ nửa ngồi trên mặt
đất cũng bị nỗi thất vọng bao phủ, mà Giản Chiến Nam nghe lái xe nói mẹ
Giản tìm đến Mạc Mạc cũng cứng người sau lưng Mạc Mạc, ngực co rút đau
đớn khiến cho hắn không thể bước vào được.
Chỉ một câu
nói của Mạc Mạc đã khiến lòng hắn phủ đầy bụi mờ. Mạc Mạc có bạn trai,
dạ dày hắn đau rút từng cơn, hô hấp cũng trở nên khó khăn, hắn phải dùng hết khí lực mới có thể đứng vững.
“Anh Giản…!” Đột nhiên nhân viên chăm sóc đi theo lên tiếng, tầm mắt của mọi người
đều hướng về phía sau lưng Mạc Mạc, Mạc Mạc cũng quay đầu lại, cô nhìn
thấy Giản Chiến Nam mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, người
gầy gộc, hắn đang đứng phía sau bọn họ. Lòng Mạc Mạc cũng hỗn loạn theo, cô nhìn vào ánh mắt của hắn, mặt của hắn, trái tim bỗng đau nhói.
Giản Chiến
Nam đi lướt qua Mạc Mạc đến bên cạnh mẹ Giản, nhẹ nhàng bế thân thể gầy
yếu của bà lên xe lăn, mẹ Giản thấy Giản Chiến Nam tới đột ngột nên lo
lắng nói: “Sao con không ở bệnh viện nghỉ ngơi…”
“Ba, đưa mẹ về bệnh viện đi.” Giản Chiến Nam nói xong thì tầm mắt rơi trên người Mạc Mạc, nhìn cô và
một người đàn ông khác đang ôm nhau, cô nói đó là bạn trai của cô, một
người đàn ông khá mạnh mẽ, hắn có thể nhận ra người này chính là tổng
giám đốc tập đoàn Hải Tinh, một người đàn ông như vậy rất đáng để Mạc
Mạc yêu thương. Một Mạc Mạc không ai sánh bằng của hắn rốt cuộc vẫn
thuộc về người khác, giờ phút này, hắn muốn móc trái tim ra, bởi vì quá
đau nên hắn tình nguyện không có nó.
Đè nén cơn
đau mãnh liệt, muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện yết hầu như bị người
khác chặn lại, phải mất một lúc hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, để cho giọng nói khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, áy náy nói:
“Thật sự xin lỗi, mẹ của anh đã gây nhiều phiền phức, hy vọng em đừng để trong lòng, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, hai người cứ tự nhiên, tôi đưa mẹ về bệnh viện trước.”
Hoa Tử nhìn lướt qua Giản Chiến Nam, khách sáo nói: “Đi thong thả.”
Giản Chiến Nam không hề liếc nhìn Mạc Mạc mà xoay người cùng người nhà rời khỏi chỗ này.