Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 89


Đọc truyện Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 89

Sau lần gặp
mặt kia với Hoa Tử Mạc Mạc cũng không để trong lòng mà tiếp tục cuộc
sống của mình, trước kia thì lo li hôn với Giản Chiến Nam cho chu toàn,
sau khi xong xuôi thì lại chuyện con trai, rồi nhận lại bố mẹ nên cô rất bận.

Bây giờ cuối cùng cũng đã thoát khỏi Giản Chiến Nam, lại lần nữa bắt đầu cuộc sống,
có lúc cô tìm được một công việc làm hành chính, cô muốn có một ngày có
thể tự mình sáng tác ra một bộ phim hoạt hình cho đứa con trai của mình. Nhưng cô cũng biết năng lực của mình chưa đủ, cô cần phải học tập thực
tế hơn nữa.

Vì lúc trước đã có kinh nghiệm, giờ sau khi nhận việc tới công tác tại công ty hoạt
hình cũng thuận lợi hơn, hơn nữa chức vụ là họa sĩ, giấc mộng của cô đã
càng ngày càng gần rồi. Ngày đó Mạc Mạc đi đón Mạc Bảo, nói cho bé biết
việc mình đã tìm được việc, Mạc Bảo ra vẻ người lớn vỗ vỗ vai Mạc Mạc “Chúc mừng mẹ, mẹ cố lên, con tin mẹ sẽ làm rất tốt.”

“Cảm ơn con trai.” Mạc Mạc hôn lên mặt Mạc Bảo, trên đường về nhà Mạc Bảo đề nghị: “Mẹ tìm được công việc, có phải chúng ta nên chúc mừng chút không?”

Mạc Mạc cố ý hỏi Mạc Bảo “Chúc mừng như thế nào? Mạc Bảo có đề nghị gì không?”

Sau một lúc suy nghĩ Mạc Bảo vui vẻ nói: “Thời gian không còn sớm, cũng không thể làm gì đặc biệt, Mạc Bảo mời mẹ ăn cơm là được rồi, mẹ muốn ăn gì thì cứ nói.”

Trời! lần
đầu tiên thấy đứa bé nhỏ như thế mời cô ăn cơm, nhìn đứa con nhỏ bé mà
đã ra dáng như thế Mạc Mạc ôm con vào trong lòng “Được rồi, vậy bữa cơm tối hôm nay của nhà chúng ta sẽ do ngài Giản đây phụ trách.”

Mạc Bảo còn nói với vẻ mặt rất thật “Cô Mạc, Mạc Bảo cũng có chút tích góp, cô cứ thoải mái mà ăn nhé.”

Mạc Mạc cười thành tiếng, tâm tình rất tốt, lái xe Tiểu Lưu cũng cười, đứa nhỏ này không thích cũng không được.

Mạc Mạc và
Mạc Bảo tìm một cửa hàng, Mạc Mạc không bảo Tiểu Lưu ở lại, mà bảo anh
ta lái xe về nhà, vợ mới sinh con nên nhất định sẽ hy vọng có chồng bên
cạnh, Nhưng Tiểu Lưu chưa làm xong phận sự nên không chịu rời đi, sau đó cô phải nói để anh ta về giúp vợ, một tiếng rưỡi sau lại tới đón.

Cũng không
biết Mạc Bảo được di truyền từ Mạc Mạc hay không mà cũng rất thích ăn
cay, nhưng bình thương Mạc Mạc luôn hạn chế Mạc Bảo, không cho con ăn
nhiều. Hai mẹ con ngồi ăn cơm đối diện nhau, Mạc Mạc hỏi tình hình trong trường học, Mạc Bảo nhất nhất trả lời.

Mạc Mạc thấy Mạc Bảo ăn gần no, cười nói: “Anh Tiểu Giản đáng yêu, vì cảm ơn con mời mẹ ăn cơm, mẹ tặng con một món quà được không?”

Con mắt của Mạc Bảo đảo tròn, nghĩ xem Mạc Mạc muốn chơi trò gì, cuối cùng chắp tay nói “Người một nhà không cần khách khí, mẹ ăn nhiều một chút, dưỡng béo một chút, ba nói mẹ gầy đó.”

Nhắc tới
Giản Chiến Nam khiến trong lòng cô như có gì đó xẹt qua, nhưng cũng chỉ
ngắn ngủi như sao xẹt qua, Mạc Mạc cười cười, đưa tay cầm cặp của Mạc
Bảo, lấy ra một quyển sách tương đối dày, rồi cầm bút mảy ra.

“Mạc Bảo con tiếp tục ăn nhé, chờ con ăn xong thì hãy nhìn quà.”

Mạc Bảo rất
tò mò mẹ sẽ làm gì, nhưng nó ăn còn chưa no lắm nên rất nghe lời tiếp
tục ăn cơm, còn Mạc Mạc vẽ lên quyển sách cái gì đó. Mạc Bảo ăn xong
thì nhìn Mạc Mạc, “Mẹ, mẹ vẽ xong chưa?” thật là kỳ lạ, không biết mẹ đang vẽ gì?

Sau khi vẽ xong, Mạc Mạc gấp quyển vở lại rồi đưa tờ giấy ra cười đưa cho Mạc Bả “Nhìn thử một lần xem.”


“Dạ”. Mạc Bảo mở quyển vở ra thấy trang giấy mẹ vẽ một người bạn nhỏ đang
ngồi ăn cơm trước bàn, vị bạn nhỏ kia rõ ràng là nó rồi, nhưng xem tiếp, động tác ở mỗi trang đều không giống nhau. Mạc Bảo học theo động tác
của Mạc Mạc, lật từng trang bằng ngón tay cái, những trang sách lướt qua nhau rất nhanh, như là những động tác nối liền nhau như trong phim hoạt hình, Mạc Bảo kinh ngạc hô lên: “Oa,mẹ thật là lợi hại nha, trong tranh là Mạc Bảo đang ăn cơm, có thể di động nha.”

“Haha.” Mạc Mạc thấy Mạc Bảo vui cô cũng cười.

Bữa cơm hôm
nay đúng là Mạc Bảo mời, Mạc Bảo đứng dưới bàn thu ngân bảo tính tiền,
nhưng khi nhân viên thu ngân nghe thấy tìm khắp nơi nhưng chả thấy ai,
cuối cùng nhìn theo tầm mắt của Mạc Mạc mới phát hiện một cậu bé dễ
thương đứng lọt trước quầy thu ngân, hai nhân viên đều bảo đứa bé rất dễ thương.

Sau khi tính tiền xong hai mẹ con đi ra khỏi nhà hàng, lúc Mạc Mạc dìu Mạc Bảo xuống bậc cầu thang thì sau lưng bị người nào đó đụng trúng, cơ thể Mạc Mạc
không vững, bàn chân dậm hụt, sắp ngã nhào về trước, vô vội vàng bỏ bàn
tay đang nắm lấy tay của Mạc Bảo ra, dù có chết cô cũng không để luyên
lụy đến con.

Lúc Mạc Mạc
nghĩ mình thảm tới nơi rồi thì lại cảm giác mình đụng vào một bờ tường
ấm áp, cô định thần lại rồi mở mắt ra thì thấy một hàng nút áo đồ tây,
cô không ngã thảm mà là ngã vào trong lòng người ta, bờ vai được một đôi tay có lực giữ lấy, cô khó khăn ngẩng đầu lên, muốn nói lời cảm ơn và
nói rằng không phải cô không cố ý, cô muốn giãy ra khỏi vòng ôm ấm áp
này nhưng khi nhìn thấy người đó lại là một gương mặt lạnh tanh và đôi
mắt thâm thúy.

Mạc Mạc hơi
giật mình vội đẩy người đã cứu mình ra, sau khi đứng vững mới mở to hai
mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Hoa….Hoa Tử, lúc trên xe bus cô cũng
ngã vào người anh ta, rồi ngồi trên đùi anh ta, giờ đây lại chui vào
trong lòng người ta, những chuyện khó xử nhất trên đời này đề rơi vào
người cô, vẫn trúng vào một người, Mạc Mạc lên án che dấu sự ngượng
ngùng của mình “Sao lại là anh?”

Hoa Tử
nhướng mày, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt của Mạc Mạc,
đôi mở hé ra rồi mím lại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cô thích tôi…”

“Anh nói bậy bạ gì đó hả!” Mạc Mạc vội vàng đánh gãy lời của Hoa Tử, tay thì kéo con trai với vẻ mặt ghi hoặc lại gần mình, rồi buồn bực nói: “Ai thích anh hả, tôi cảnh cáo anh, đứng có mà nói hưu nói vượn.”

Mạc Mạc kéo con trai như muốn rời đi, nhưng Hoa Tử lại ngăn đường đi của cô “Tôi nghĩ cô hiểu lầm.”

“Cái gì?” Mạc Mạc cũng không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy anh ta thì sẽ tức giận,
có lẽ mỗi lần nhìn thấy anh ta thì sẽ vô duyên vô cớ nổi giận, có phải
cô bị mốc hỏng cả đầu rồi không …huhu…!

Dáng vẻ của Hoa Tử vẫn thản nhiên, đôi mắt lành lạnh nhìn Mạc Mạc gằn từng tiếng: “Ý tôi là cô thích đụng vào ngực tôi, và trước cũng muốn hỏi là cô có đồng ý như thế không.”

“Tôi…tôi….” Mạc Mạc chán nản “Ai hiếm lạ mà muốn đụng vào trong ngực của anh, là anh…là anh tới
khiến tôi đụng phải, thế được chưa.” Mạc Mạc nói xong thì vòng qua định
đi nhưng Hoa Tử lại ngăn cản, Mạc Mạc tức giận, đôi mắt tức giận nhìn
thẳng Hoa Tử “Anh cản đường đi của tôi làm gì?”

Hoa Tử lạnh lùng lên án: “Cô đụng phải tôi.”

“Rồi sao?” Mạc Mạc đúng tình hợp lý, tôi đụng vào anh, anh ăn tôi chắc…


“Cô như một Man Ngưu ngang ngược, tôi sợ tôi sẽ nội thương.” Mặt Hoa Tử lạnh lùng, nói năng thận trọng, không thể nhìn ra anh ta đang nói giỡn với Mạc Mạc.

Mạc Mạc nhíu mày, cô là Man Ngưu sao? Cô không cam lòng yếu thế đáp trả lại anh ta “Tôi đi đường, là anh như cây cột đứng ở đó, người anh cứng như thép, tôi vẫn nghi ngờ não anh chị chấn động đó, nhàm chán.”

Hoa Tử đưa tay sờ đầu Mạc Mạc, Mạc Mạc vội tránh ra.

“Anh làm gì?”

Hoa Tử thu tay lại để trong túi quần, nói lạnh lùng: “Xem xem có phải não cô bị chấn động hay không?”

Não chấn
động có thể sờ ra sao? Không phải anh ta đang đùa với cô chứ? Vẻ ngoài
thì có vẻ lạnh lùng nhưng nhìn sao cũng không ra “Anh nhanh đi ăn cơm đi, chúng tôi phải về nhà đây.” Mạc Mạc mười phí võ mồm với anh ta, cô cũng không muốn mất phong độ trước mặt con trai, tuy đã sớm mất đi một chút rồi….

“Con của cô?” tầm mắt Hoa Tử nhìn đến đứa bé bên cạnh cô.

Không đợi Mạc Mạc nói, Mạc Bảo đã hỏi lại: ‘Chú là ai?”

Hoa Tử xoay người, nói với Mạc Bảo: “Chú là chú Hoa Tử, là ….mẹ cháu..”

“Này, anh không được nói lung tung.” Mạc Mạc nghiêm túc cảnh cáo Hoa Tử, cô rất sợ anh ta nói với Mạc Bảo anh ta là đối tượng xem mắt của cô.

Hoa Tử lạnh lùng liếc mắt, nói với Mạc Bảo: “Chú là túi khí an toàn của mẹ cháu.”

Túi khí an
toàn? So sánh quái gì thế, Hoa Tử cũng không tiếp tục giỡn với Mạc Mạc,
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì trong lòng anh lại cười, nhưng vẫn có vẻ thản nhiên nói: “Đã muốn như thế rồi, nếu không tôi tiễn cô.”

“Không cần, có người đón rồi.”Anh đừng ngáng đường thì tốt rồi, Mạc Mạc nhín mày nhìn anh ta.

Hoa Tử tránh ra, Mạc Mạc kéo tay Mạc Bảo rời đi, Tiểu Lưu lái xe tới, Mạc Mạc và Mạc Bảo cùng lên xe, mới đi không ra thì điện thoại cô có tin nhắn tới, cô
lấy di động ra thấy một dãy số lạ, mở ra thì thấy trong tin nhắn viết
một câu: yêu cầu túi khí toan trong liên lạc với tôi, tôi luôn chờ hồi
âm của cô.”

Lời này rõ
ràng là của Hoa Tử, anh ta đã biết số điện thoại di động của cô, nhất
định là ba mẹ nói cho anh ta biết, anh ta nói, anh ta luôn chờ hồi âm
của cô! Hồi âm! Anh ta chỉ muốn gặp gỡ xem thử thôi!

Mạc Mạc cũng không thích chơi trò mập mờ, cô phải nói rõ ràng, nghĩ xong cô lập tức hồi âm: xin lỗi, tôi không phải là người anh muốn chờ.

Tin nhắn trả lời của Hoa Tử rất nhanh: vậy là cô đồng ý chờ người, chờ tới lần thứ ba ngã vào trong ngực tôi.

Không hiểu
sao mặt của Mạc Mạc liền đỏ ửng lên trước lời tin nhắn của Hoa Tử, anh
là người tôi đồng ý chờ, vì gì để một người đồng ý chờ, chờ đọi là một
chuyện rất khó, nhưng phía sau câu nói chờ cô lần thứ ba đụng vào ngực
anh ta càng khiến Mạc Mạc tức sôi lên, trả lời tin nhắn: tôi là đụng
thêm lần nữa tôi là kẻ đần độn.

Gửi tin nhắn nhưng không thấy Hoa Tử trả lời, Mạc Mạc cũng cất điện thoại, Mạc Bảo chớp mắt nhìn Mạc Bảo “Mẹ, có phải chú kia muốn theo đuổi mẹ hay không?”


Hả? chuyện
thế này làm sao trả lời, vấn đề này dường như không tiện để thảo luận
với trẻ con, hơn nữa tiểu gia hỏa này chuyện gì cũng đều biết, như có
hỏa nhãn kim tinh, Hoa Tử có đề nghị kết giao nhưng không phải là theo
đuổi, con nhà cô không cách nào để gạt được, quá mức tinh quỷ, Mạc Mạc
liền thành thật giải thích “Không tính thế, chỉ là cùng ăn cơm ở nhà ông ngoại, là bạn của ông ngoại.”

Mạc Bảo lại ôm cổ Mạc Mạc, nói với vẻ rất thật: “Mẹ, nếu có chú nào không tồi thì mẹ có thể nắm cho chắc, ba có gia đình, mẹ cũng nên có một gia đình, như thế thì sẽ có người thương mẹ.”

Còn có người thương mẹ. Mắt Mạc Mạc long lanh, nước mắt như rơi xuống, cô ôm lấy Mạc bảo, trong lòng như được an ủi, nói nỉ non: “Mẹ có Mạc Bảo thương thì đã rất vui rồi.”

Người thương cô cũng cho rằng có thể là Giản Chiến Nam, nhưng cô sai lầm một lần lại một lần… cô không cần….không muốn…

Mạc Bảo ở
vài ngày với Mạc Mạc thì do Giản Chiến Nam đưa đón, nhưng vẫn như cũ,
mỗi ngày có thể nhìn thấy Mạc Mạc, Giản Chiến Nam đều chờ mong mỗi lần
đón Mạc Bảo đều có thể nhìn thấy Mạc Mạc, nhưng thấy co rồi lại càng
thêm đau khổ, vì giờ đây hai người xem nhau như người xa lạ, hắn không
thể ôm cô, không thể nói với cô bao nhiêu điều muốn nói. Đón Mạc Bảo về
nhà, ăn xong cơm tối, rồi sau khi làm xong bài tập thì Giản Chiến Nam
liền chiếm hết thời gian của Mạc Bảo.

Hắn muốn
biết cuộc sống của cô từ Mạc Bảo, hắn bị Mạc Mạc đẩy ra khỏi cuộc sống
của cô, mọi chuyện của cô hắn không thể tham dự, lúc muốn gặp cô cũng
không thể gặp, chỉ có thể tìm cơ hội để nhìn cô từ xa. Muốn nói chuyện
với cô, nghe một chút giọng nói của cô cũng không cách nào để thực hiện
được, bởi vì thời gian ngắn ngủi ở bên Mạc Bảo càng khiến hắn hoài niệm
hơn.

Từng đêm đều cô đơn mà ngủ, nhớ cô, nhớ mùi hương của cô, nhớ nụ cười của cô, nên
hắn rất ít khi trở lại phòng ngủ trước kia của bọn họ, mỗi chỗ đều có ký ức của hắn và cô, nhớ lại càng khiến tim hắn phát cuồng, hít thở cũng
không thông.

Lúc bị những hoài niệm dày vò, hắn muốn gọi điện cho Mạc Mạc, cũng nghĩ tới rất
nhiều lý do để gọi điệ để cô không nghĩ hắn quấy nhiễu cuộc sống của cô. Những ngày không có Mạc Mạc thì hắn như mất hết mọi biểu cảm.

“Mạc Bảo, công việc của mẹ con như thế nào?”

“Tốt lắm ạ, bây giờ mẹ là họa sĩ nha”

“Tuần này con và mẹ làm gì?”

Mạc Bảo suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ tìm được công việc rồi, Mạc Bảo mời mẹ đi ăn cơm chúc mừng, mẹ còn tặng lại quà cho Mạc Bảo.” Mạc Bảo nói xong thì đi tìm quyển vở, làm mẫu cho Giản Chiến Nam xem,
trong quyển sách của bé từng trang vẽ lại như một bức tranh động “Là mẹ vẽ Mạc Bảo đó, bạn của con đều rất hâm mộ, còn cầm sách nhờ con để mẹ vẽ cho một cái như con.”

Giản Chiến
Nam nhìn bức tranh động của Mạc Mạc thì như nhìn thấy cô, hắn còn chăm
chú nghe những lời phân tích của Mạc Bảo, trong đầu hắn đều là hình ảnh
của Mạc Mạc, hắn muốn bắt lấy, muốn hôn cô, nhưng cô không thuộc về hắn, đau đến nhức nhối tâm can, chắc hắn điên mất rồi.

“Đúng rồi ba, Mạc Bảo phát hiện một bí mật nhỏ.”

Giản Chiến Nam hít sâu một hơi để giảm bớt cơn đau trong lồng ngực, hỏi: “Chuyện gì?”

“Thì ra mẹ rất nhanh mồm nhanh miệng nha.’

Môi Giản Chiến Nam nở nụ cười “Làm sao con phát hiện được? Mẹ đấu võ mồm với ai à?”

“Một người tên là chú Hoa Tử, ngày đó mẹ rất nhanh nha,,,”

“Chú?” lòng Giản Chiến Nam không khỏi khẩn trương “Chú…chú gì?”


“Mẹ nói
là người cùng ăn cơm bên nhà ông ngoại mà thôi. Ba, ba kết hôn với dì
Lạc Thi, nếu mẹ cũng có một gia đinh, Mạc Bảo… phải làm sao bây giờ? Hai người có thể không cần Mạc Bảo nữa hay không?” các bạn nhỏ trong
nhà trẻ cũng thế, ba mẹ ly hôn có gia đình riêng thì các bạn đều bị đưa
tới nhà ông ngoại hoặc nhà ông nội, bé cũng có thể bị như thế không?

Lồng ngực Giản Chiến Nam như cứng lại, đôi mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Mạc Bảo, nói rất khẳng định: “Dù có xẩy ra chuyện gì, ba và mẹ cũng sẽ không thể không cần Mạc Bảo, đi ngủ đi.”

“Dạ” tuy Mạc Bảo trưởng thành, nhưng dù sao cũng từng trải qua giai đonạ đó,
khiến trong lòng bất an. Sợ mất đi, sợ ba mẹ có gia đình mới thì không
cần mình nữa.

Giản Chiến
Nam ra khỏi phòng của Mạc Bảo, đôi mắt đăm chiêu sâu không thấy đáy.
Phiền lòng chuyện Hoa Tử, có phải Mạc Mạc đang quen bạn trai? Mạc Mạc,
rồi cũng có ngày cô thuộc về người khác, mà hắn chỉ có thể chúc phúc mà
thôi… nghĩ tới thôi tim hắn như bị dao cắt qua, khiến hắn không dám nghĩ tới nữa.

Giản Chiến
Nam không cách nào ngủ được, ma xui quỷ khiến hắn lại lái xe ra ngoài,
một đường lái xe tới khu nhà Mạc Mạc sống, hắn đậu xe dưới tần, nhìn cửa sổ ngôi nhà của cô, nhìn ngọn đèn nhỏ trong phòng, bọn họ cách nhau gần như thế nhưng không cách nào với tới.

Hắn muốn gặp cô, nghe giọng nói của cô, muốn ôm cô, rất muốn…nói cho cô rằng hắn nhớ cô, muốn yêu thương cô, hối hận đến chết, hắn xuống xe rồi đăng ký chỗ
bảo về và lên lầu.

Đứng trước
cửa nhà, hắn do dự hồi lâu, có muốn nhấn chuông hay không, cuối cùng
cũng đưa tay nhấn chuông, đợi một lát cửa được mở ra, hắn thấy được Mạc
Mạc, một cảm giác xúc động bao quanh hắn, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy cô và nói anh nhớ em, tay đã vươn ra, nhưng bị hắn áp chế lại, đôi mắt nhìn
Mạc Mạc không chớp mắt “Anh… có thể đi vào không?”

Mạc Mạc bất
ngờ khi Giản Chiến Nam lại tới lúc này, lúc đón Mạc Bảo cô cũng thấy
hắn, nhưng không quá chú ý đến hắn, giờ đây hắn đứng trước mặt cô cô mới phát hiện hằn hắn rất gầy “Có việc gì à?”

Giản Chiến Nam vụng về lấy lý do: “Mạc Bảo có sách giáo khoa để quên, ngày mai con cần dùng.”

“Có sao?” Mạc mạc cũng nghi ngờ “Vậy… anh và đi, tôi tìm thử xem.”

Mạc Mạc lùi
lại, Giản Chiến Nam đi vào, thay dép trong nhà, Mạc Mạc đã đi tới phòng
ngủ của Mạc Bảo, hắn liền đi theo sau cô, từng bước thấy bóng dán của
cô, thấy cô tìm kiếm, hắn có thể gửi thấy mùi hương của cô, hắn rất muốn cô chặt cô vào lòng, rất muốn…

“Không có, có phải để quên ở trường không?” Mạc Mạc đột nhiên xoay người lại và phát hiện Giản Chiến Nam đang gần
trong gang tức, gần đến mức cô có thể gửi thấy mùi hương khô mát trên
người hắ, gần đến mức có thể nhìn thấy nhớ nhung và đau khổ trong mắt
hắn.

Không nhịn
được nên Mạc Mạc lùi về sau, đến lúc va vào bàn thì Giản Chiến Nam nhanh đưa tay ba bảo vệ eo của cô, lúc chạm vào người cô rốt cuộc không thể
ra lệnh cho mình buông ra, không cho phép Mạc mạc tránh đi, hắn dùng lực đem cô ôm chặt trong lòng.

“Giản Chiến Nam, anh là gì thế, buông ra!” Mạc Mạc giãy dụa, đánh lên ngực hắn, nhưng hắn không nói được lời nào,
vẫn không nhúc nhích để tùy ý cô gây sức ép, hắn ôm cô chắc như tường
thành, Mạc Mạc bị ôm chặt, ngoại trừ cảm nhận được cơ thể cường tráng
của hắn, cô cũng cảm nhận được nỗi thống khổ nồng đậm trên người hắn.

Đôi mắt Giản Chiến Nam đau thương lướt nhìn qua hai má của cô, hắn đột điên đẩy Mạc
mạc ra, cơ thể lùi về phía sau từng bước xoay người sang chỗ khác, để
lại một cái bóng cho cô, hắn nói không lưu loát: “Xin lỗi.”

P/s: Thời gian gần đây có nhiều việc lộn
xộn quá, mình đang cố edit, và cũng đã nhờ em Panda dễ thương giúp làm 3 chap cuối sau khi em í thi xong hk. cả nhà yên tâm nhé…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.