Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 50


Đọc truyện Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 50

Lời nói của
Giản Chiên Nam khi nghe vào trong tai của Mạc Mạc lại trở thành lời chê
cười khủng khiếp nhất trên đời, nhà là cái gì, trong nhà nên có ba mẹ,
có người yêu của mình, nhưng mà ở nơi đây có gì, áp lực đến nghẹt thở,
hung thủ đã hại chết người thân của cô, người đàn ông khiến cô thương
tích đầy mình.

Cô và hắn như nước với lửa.

“Tôi phải về nhà của tôi, Giản Chiến Nam, đừng ép tôi…”

“Mạc Mạc không thích nơi này?”

“Không, nơi này rất tốt, không thích người ở đây mà thôi.”

Giản Chiến Nam im lặng một lúc “Mạc Mạc, anh sẽ không để em rời khỏi anh, biết không, ngoan ngoãn nghe lời, đừng ép anh phải dùng thủ đoạn.”

Thủ đoạn, sắc mặt Mạc Mạc trắng bệch như tờ giấy, trong lòng không khỏi rùng mình “Giản Chiến Nam, tôi đã không có gì cả, anh định ép như thế nào.”

Giản Chiến Nam cười thản nhiên, môi mỏng gợi cảm nhưng lời nói lạnh như băng khiến cả người Mạc Mạc rét run: “Mạc Mạc, em không hi vọng anh chàng cảnh sát kia và chị em tốt của em có chuyện gì đâu đúng không?” trong mắt Mạc Mạc hắn đã là ma quỷ, so với bây giờ thì càng không thua
kém, hắn chỉ có thể diễn vai diễn của ác ma, có lẽ cũng chỉ có biện pháp này mới có thể giữ cô lại.

Yêu, đã không thể dùng để giữ lại Mạc Mạc .

Bởi vì, Mạc Mạc đã không còn yêu hắn nữa…

Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam mà không dám tin. “Anh dám! Giản Chiến Nam, pháp luật sẽ trừng phạt anh.”

Giản Chiến Nam khẽ hừ một tiếng: “Đừng lo lắng, anh hiểu pháp luật hơn em nhiều, hơn nữa, anh là công dân tốt
tuân thủ pháp luật, nhưng mà Mạc Mạc, xã hội này có rất nhiều việc không tuân theo pháp luật, cũng có rất nhiều cám dỗ, cũng có người không thể
cưỡng lại cám dỗ đó.”

“Anh muốn như thế nào? anh muốn như thế nào?” lòng Mạc Mạc nổi lên lửa giận và sợ hãi, thủ đoạn của Giản Chiến Nam,
cô biết, cô không muốn Cầm Tử và Tô Thiệu Cẩn bị liên lụy vì cô.

Giản Chiến Nam đẩy Mạc Mạc ra xa một chút, con mắt nặng nề nhìn Mạc Mạc, bình tĩnh nói: “Anh không nghĩ như thế, Mạc Mạc, không gian ở đây tốt, khung cảnh cũng tốt, thích hợp cho em dưỡng thai, phía bên trường học, trước hết em có thể
tạm nghỉ, chờ sinh đứa bé xong thì em có thể tiếp tục đi học.”

Cơ thể Mạc
Mạc hơi run, con mắt nhìn chằm chằm vào Giản Chiến Nam, hắn biết cô có
thai, ở trong này dưỡng thai, hắn muốn giam cầm cô ở đây sao? hắn đã
quyết định xong mọi việc, hắn có tư cách gì để quyết định việc cô nên
làm: “Đứa bé…không phải của anh, anh đừng nằm mơ tôi sẽ sinh đứa bé của anh, còn nữa, anh không có quyền gì để quyết định tôi ở lại
đây!”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Giản Chiến Nam không hề gợn sóng “Mạc Mạc, đứa bé là của anh, anh nghĩ việc này rất dễ xác định. Anh biết em
hận anh, nhưng mà đứa bé là vô tội, Mạc Mạc, em muốn bóp chết chính đứa
con của em sao? Em muốn làm hung thủ tự tay giết chết con mình sao?!” Giản Chiến Nam không lưu tình mà đánh vào lương tâm của cô, cả người
Mạc Mạc ngẩn ra, trong lời nói chính xác của Giản Chiến Nam như đang uy hiếp cô.

Giản Chiến Nam tiếp tục, giọng nói âm u, từng bước cám dỗ Mạc Mạc, “Mạc Mạc, đứa bé là của anh cũng là của em, nếu là con trai, thì ánh mắt của nó nhất định sẽ giống em, nó sẽ cười với em, sẽ gọi em là mẹ, chờ nó
lớn thêm vài tuổi, có thể trở thành một nam tử hán, đứng trước mặt em
bảo vệ cho em, hoặc hướng về những người đàn ông mơ ước em mà tuyên bố,
cô gái xinh đẹp này là mẹ của nó, để cho bọn họ hết hi vọng, nếu là con
gái cũng tốt, con cũng sẽ xinh đẹp như em, đôi mắt thật to như em vậy.”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…” Mạc Mạc bịt tai, đau khổ khẽ kêu, không muốn nghe Giản Chiến Nam nói
tiếp. Giản Chiến Nam ôm chặt Mạc Mạc đau khổ và mâu thuẫn, “Mạc Mạc, giữ đứa bé lại đi, em hận anh, muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được…”

Mạc Mạc biết Giản Chiến Nam sẽ không thả cho cô đi, dù là vì gì, hắn quan tâm đứa
bé, giữ lại đứa bé, hay là ham muốn chiếm giữ cô, nguyên nhân là gì,
không quan trọng, quan trọng là…. hắn đã đưa ra quyết định như thế thì
cô có phản kháng cũng không có hiệu quả, hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để giữ cô lại.

“Nên ăn cơm tối rồi, đã một ngày em không ăn gì.” Giản Chiến Nam nói xong cũng lôi tay cô đi, đi đến trước toilet, dùng khăn lông ấm áp lau mặt và tay cho Mạc Mạc.

Lúc đi vào
phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, người hầu đứng chờ một bên, Giản
Chiến Nam kéo ghế cho Mạc Mạc, đỡ vai cô để cô ngồi xuống, sau đó ngồi
đối diện cô, người hầu vội gắp thức ăn cho Mạc Mạc.

Ăn cơm một
chút nhưng rất nặng nề, nhưng nhìn thấy Mạc Mạc ăn rất nhiều thức ăn,
trong lòng Giản Chiến Nam cũng an ủi không ít. Mạc Mạc ăn xong cơm tối
rồi đi tắm, cô nhìn trong gương, cơ thể đỏ hồng của mình, rồi dừng lại ở trên bụng.

Tay không
nhịn được mà xoa tới, nơi này có một sinh mạng nhỏ đang được nuôi dưỡng, tương lai khi sinh ra sẽ gọi cô là mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn như cô, đó là chuyện thần kỹ cỡ nào.

Giản Chiến
Nam, hắn đủ tàn nhẫn, trong lời nói của hắn, mỗi một chữ đều in sâu vào
trong lòng cô. Hôm nay, lần đầu tiên có có một chút chờ mong sau khi
sinh ra thì cục cưng của cô sẽ có dáng vẻ như thế nào. Nhưng mà, đứa bé
cũng là của Giản Chiến Nam, dáng vẻ, hành động của hắn đều cho thấy hắn
rất muốn có đứa bé. Nhưng mà cô hận hắn, làm sao cô có hể để cho một
hung thủ làm ba của một đứa bé. Lại càng không muốn dây dưa mãi với Giản Chiến Nam, có bất cứ quan hệ gì.

Hơi nước che mờ gương, cũng mơ hồ chính mình, trong đầu cô có một ý niệm rất đáng
sợ, giống như một hạt giống, điên cuồng lớn lên trong đầu cô. Giản Chiến Nam, không phải tất cả mọi chuyện có thể nằm trong tay anh.

Mạc Mạc tắm

rửa xong đi ra thì Giản Chiến Nam đang đứng ở ngoài chờ, hắn cũng vừa
tắm rửa song, tóc đen tinh tế, quyến rũ mãnh liệt, tuấn tú giống như
thiên thần trong thần thoại khiến người khác không dám không tôn trọng,
nhưng mà, một người đàn ông như thế lại là người có bụng dạ độc ác như
ma quỷ.

Giản Chiến Nam đưa tay ra ôm Mạc Mạc, cúi đầu, ngửi ngửi ở cổ của cô, dáng vẻ say mê: “Mạc Mạc, em rất thơm.”

Lúc cơ thể
Mạc Mạc đụng chạm với Giản Chiến Nam liền cứng lại, những hồi ức xưa kia cứ quanh quẩn trong đầu cô, tâm vẫn còn sợ hãi, cô rất sợ hắn nhất là
vào lúc này. Mạc Mạc cứng đờ không ngúc nhích trong lòng hắn.

Hắn ôm ngang cô đi vào phòng ngủ, đặt lên giường lớn mềm mại, cơ thể cao lớn cũng
nằm bên người Mạc Mạc. Ôm chặt cơ thể Mạc Mạc, môi mỏng hôn lên trán
cô, “Mạc Mạc, thả lỏng một chút, anh chỉ ôm em ngủ thôi.”

Đã từng, cô
thích hắn đứng dưới tàng cây, cho cô một cái ôm thật lớn, thích cảm giác hắn ngang ngược hôn cô. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên cô bị hắn ôm ngủ
trong lòng, Mạc Mạc không còn có thoái quen được hắn ôm, không thích cái ôm của hắn, cái ôm của hắn chứa rất nhiều, rất nhiều nguy hiểm khiến
cho cô sợ hãi, khiến cô cảm thấy lạnh, dù cái ôm ấm áp cũng không thể
cho cô được ấm áp chút nào.

Lúc tiếng
chuông di động vang lên, là tiếng chuông quen thuộc của Mạc Mạc. Lúc cô
muốn ngồi dậy thì Giản Chiến Nam nghiêng người, vươn tay lấy di động ở
đầu giường cho Mạc Mạc “Nhận đi”.

Mạc Mạc liếc Giản Chiến Nam một cái rồi lại nhìn về chiếc di động, hiện lên tên Tô
Thiệu Cẩn, do dự một chút, cuối cùng cô cũng nhận cuộc gọi, chưa đợi cô
trả lời thì đã nghe được giọng nói lo lắng của Tô Thiệu Cẩn: “Mạc Mạc, em đang ở đâu?”

“Em….” cô không biết đây là đâu “Anh Tô, em… em đang trên đường tới trường.”

Tô Thiệu Cẩn im lặng, Mạc Mạc hơi bất an “Anh Tô, anh đang ở đâu!?”

“Mạc Mạc, xú nha đầu, cậu đang ở đâu, đột nhiên không thấy đâu có biết mình rất lo lắng cho cậu không, nói nhanh đang ở đâu?” giọng nói của Cầm Tử dội vào di động, Mạc Mạc hơi sửng sốt một chút, Tô Thiệu Cẩn tới trường học tìm cô, đang ở cùng với Cầm Tử.

Nói dối chưa xong, lòng Mạc Mạc trở nên luống cuống, chỉ nghe được giọng nói lo lắng của Tô Thiệu Cẩn truyền đến: “Mạc Mạc, có phải ở cùng với hắn hay không, có phải không?”

Không hổ
danh là cảnh sát, một lời nói rõ thiên cơ, cô giấu không xong. Tay nắm
di động càng thêm dùng sức, cô thở một chút rồi nói: “Phải”, cô không thể ở chung với Tô Thiệu Cẩn, cũng không thể cho anh cái gì,
vẫn thừa nhận là anh đối với cô rất tốt, biết không thể ở cùng với anh
thì cần gì phải để cho anh suy nghĩ. Không bằng kết thúc như thế đi, đau dài không bằng đau ngắn, không nên để Tô Thiệu Cẩn đi vào sẽ làm hại
đến anh.

“Mạc Mạc, có phải hắn ép em không, có phải không, em ở đâu, nói cho anh biết”, ở bên kia Tô Thiệu Cẩn đã sắp rống lên rồi.

“Không có…” Mạc Mạc nghẹn ngào nói, “Anh Tô, em với anh ta ở chung, như thế đó, không ai ép ai hết.”

“Mạc Mạc, em gạt anh.”

Mạc Mạc nhẫn chịu sự đau nhức trong lòng, giọng nói khàn khàn: “Anh Tô, đừng tiếp tục lãng phí thời gian ở em, em không đáng, nói với Cầm Tử, em không sao, như vậy nhé, em tắt máy đây.”

“Vì sao, Mạc Mạc, vì sao?”

Tiếng gào
thét của Tô Thiệu Cẩn, âm thanh hỗn loạn, đau đớn buồn phiền, như một
con dao cắt cứa tim Mạc Mạc, Mạc Mạc nhìn thoáng qua người nằm bên cạnh
cô, vẻ mặt Giản Chiến Nam không có biểu hiện gì, nhắm mắt lại, nói trong đau khổ: “Anh ấy là ba của đứa bé…”

Mạc Mạc nói
xong liền tắt di động, xin lỗi, anh Tô, xin lỗi, nhưng chỉ là nước mắt
không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt chăn.

Cô là Mạc
Mạc khốn nạn, giống như Giản Chiến Nam nên bị đày xuống địa ngục. Nhưng
mà cô không thể cho Tô Thiệu Cẩn tình yêu, cũng không cho được mong muốn của anh, cứ kết thúc như vậy đi.

Ở bên kia,
trong hốc mắt khô khan của Tô Thiệu Cẩn lại đỏ hoe, di động trong tay
như sắp bị anh bóp nát, cơ thể cao lớn đứng lặng, trong lòng đau đớn
từng trận.

“Anh, anh vẫn tốt chữ?” Cầm Tử cầm tay Tô Thiệu Cẩn “Mạc Mạc mang thai phải không, cậu ấy mang thai đứa con của Giản Chiến Nam phải không?” câu nói cuối cùng kia của Mạc Mạc, ở trong gió đêm rõ ràng như thế,
không chỉ Tô Thiệu Cẩn nghe rõ mà Cầm Tử cũng nghe được rất rõ.

Tô Thiệu Cẩn thích Mạc Mạc, cô có thể nhìn ra, vẫn luôn cho rằng Mạc Mạc sẽ quên
Giản Chiến Nam, thì mới có thể ở bên Tô Thiệu Cẩn được, nhưng mà, sao
Mạc Mạc lại mang thai con của Giản Chiến Nam, lại ở cùng với Giản Chiến
Nam.

Bởi vì đứa bé sao?

Không phải, không có khả năng đó.

Mạc Mạc yêu
Giản Chiến Nam như thế nào, Cầm Tử biết. Cứ cho bây giờ Mạc Mạc hận Giản Chiến Nam, nhưng có lẽ tận sâu trong lòng Mạc Mạc vẫn yêu Giản Chiến
Nam, bây giờ, vì đứa bé và Giản Chiến Nam nên lại tiếp tục ở cùng nhau,
cũng không phải không có khả năng.


Vì Mạc Mạc đau cũng vì Tô Thiệu Cẩn khổ sở.

Gió lạnh mùa thu lạnh tới tận trong lòng.

Mạc Mạc bắt
đầu có dấu hiệu khi mang thai, để cô ăn gì cũng nôn ra, Giản Chiến Nam
rất lo lắng, thường xuyên gào thét bác sĩ mà không biết lí do, bác sĩ
nói anh quá khẩn trương, phụ nữ có thai biểu hiện như thế là bình
thường, cho Mạc Mạc ăn nhiều món, mỗi món một tí là tốt rồi.

Giản Chiến
Nam cảm thấy Mạc Mạc đã thỏa hiệp, hắn có thể nắm mọi thứ trong tay, kể
cả Mạc Mạc, dù cưỡng bức hay dụ dỗ, tóm lại là Mạc Mạc ở lại bên cạnh
hắn, đối với hắn mà nói kết quả như thế là đủ rồi, lúc này có quá nhiều
thứ chắn ngang bọn họ, muốn trở về như trước kia là không có khả năng.

Trái tim con người anh không có cách nào để nắm trong tay, cho nên, ngay từ lúc đầu
giữ Mạc Mạc lại bên cạnh, hắn không giữ lại trái tim của cô, hắn chỉ cần Mạc Mạc ở bên cạnh hắn là được, sinh cục cưng, một nhà ba người như thế là đã tốt lắm rồi.

Buổi tối
Giản Chiến Nam vẫn ôm cô nằm trong lòng để ngủ như trước kia, cái đầu
nho nhỏ gối lên trên vai hắn, khiến hắn có một loại cảm giác thỏa mãn,
mặc dù cô không phản đối hắn, mặc dù cô luôn im lặng, nhưng cảm giác này rất tế nhị. Hắn không biết trong lòng Mạc Mạc có vui vẻ hay không, kỳ
vọng, không biết vẻ bên ngoài Mạc Mạc im lặng là muốn gì, dù sao vẫn cảm thấy cô có tâm sự.

“Mạc Mạc…” Giản Chiến Nam gọi cô, cúi đầu hôn trên môi cô mấy cái, sau đó tầm mắt lại rơi vào trên quyển sách “Chúng ta lại xem thử, cục cưng được 7 tuần có dáng vẻ như thế nào.” Vừa nói thì liền soạt soạt mở quyển sách, rồi đọc “Bảy tuần, lúc này phôi thai giống như một hạt đậu, khoảng 12 mm,
….những ấu mầm trên đó sẽ phát triển thành tay và chân, thoạt nhìn tay
và chân giống như một đoạn mái chèo…trái tim cũng bắt đầu phân chia
thành tâm nhĩ trái và tâm thất phải, và bắt đầu có nhịp đập, mỗi phút có thể đập 150 lần, sẽ nhanh gấp 2 lần so với nhịp tim của bạn, Mạc Mạc,
nhanh hơn gấp đôi so với em đó….”

Giản chiến Nam nói xong thì ngồi dậy, áp tai vào trên bụng dưới của Mạc Mạc, “Anh nghe thử….chúng ta vẫn nghe không được, phải đến lúc 6 tháng…”

“Tôi buồn ngủ rồi.” Mạc Mạc hờ hững nói, cũng nhắm hai mắt lại, rõ ràng là không muốn nghe
Giản Chiến Nam nói xong. Nhưng mà, trong đầu vẫn lưu lại những lời Giản
Chiến Nam nói, nhịp đập của cục cưng bây giờ là 150 lần…

Gương mặt
lạnh lùng của Giản Chiến Nam hơi bất đắc dĩ, đưa tay tắt đèn, vẫn ôm cô
vào ngực bá đạo như cũ, hình như sợ, sợ mình không ôm Mạc Mạc ngủ như
vậy thì sẽ không nhìn thấy Mạc Mạc nữa, nhưng ôm thế này lại là một loại hành hạ, cơ thể Mạc Mạc có một mùi đặc biệt, vừa rất mềm mại đáng yêu,
chỉ trải qua một lần kinh nghiệm không vui vẻ, nhưng không thể quên cảm
giác chặt khít của Mạc Mạc gây cho hắn.

Cũng chỉ
một lần đó mà trong bụng Mạc Mạc đã có cục cưng của hắn, cho nên, giờ
phút này Mạc Mạc mới có thể nằm bên cạnh hắn, gần đây hắn không lương
thiện, muốn gì thì sẽ không từ thủ đoạn mà cướp lấy, muốn phụ nữ cũng
không ngoại lệ. Đối với Mạc Mạc không nhịn được mà tàn nhẫn, cũng không
nhịn được đau khổ.

Giản Chiến
Nam nghĩ tới cũng đã giữ chặt được tay cô, cơ thể mềm mại trong lòng,
tỏa ra mùi hương mê người thơm mát khiến cho cơ thể hắn kéo căng đau
đớn, tư tưởng không thuần thiết mà mơ tưởng cơ thể phụ nữ có thai của
Mạc Mạc, là tội lỗi? Mạc Mạc ngủ, hắn lại đi tắm nước lạnh để hạ hỏa.

Ngày hôm sau Giản Chiến Nam không đi công ty, mà ở nhà cùng Mạc Mạc, hai người chưa
từng nghĩ tới Giản Thần Hi sẽ đến, thần sắc của cô tiều tụy, đau khổ,
sau khi vào nhà vẫn luôn nhìn Mạc Mạc.

“Thần Hi, sao em lại tới đây?” Giản Chiến Nam hỏi như hơi ngoài ý muốn.

Mạc Mạc nhìn Giản Thần Hi căm hận, bàn tay nhỏ bé vì căm hận mà nắm rất chặt.

Khuôn mặt Giản Thần Hi tái nhợt, lúng túng nói: “Chiến Nam, tại sao cô ta ở đây, anh không thể ở cùng với cô ta, cô ta
hận anh, hận em, cô ta sẽ không cam tâm tình nguyện ở cùng với anh, nhất định cô ta có mục đích, chiến Nam, anh để cô ta đi đi, cô ta sẽ hại anh đó.”

Giản Chiến Nam ôm Mạc Mạc, cau mày quát, “Đủ rồi, Thần Hi, chuyện của anh không cần em nhúng tay vào.”

Mạc Mạc đẩy Giản chiến Nam ra, mắt lạnh nhìn Giản Thần Hi; “ Tôi sẽ hại người? biết không, là Giản Chiến Nam ngang ngạnh muốn tôi ở đây cùng anh ta, bởi vì tôi mang thai nghiệp chủng của anh ta. Giản
Thần Hi, cô thường xuyên hại người có phải không, nên cho rằng người
khác cũng độc ác như cô?”

“Mạc Mạc.!” Giản Chiến Nam ngăn không cho Mạc Mạc nói hết, Mạc Mạc không sợ lại tiếp tục nói “Giản Thần Hi, cậu nhỏ đã chết, cô hài lòng chưa?”

Giản Thần Hi lắc đầu, ánh mắt đau khổ ngổn ngang “Không, Việt Nhiên không nên chết, là tôi có lỗi với anh ấy, là tôi…”

Giản chiến Nam lạnh lung tức giận quát: “Giản Thần Hi, anh ra lệnh em đi khỏi đây ngay bây giờ.”

Mạc Mạc giận giữ nhìn Giản chiến Nam, lạnh lùng nói: “Sao thế, Giản Chiến Nam, hai anh em các người làm việc xấu xa còn không cho nói? Giản Chiến Nam, anh nói xem, năm đó sắp đặt chuyện cậu nhỏ của tôi với Giản Thần Hi, anh có tham gia không, có không?”

Giản Thần Hi đau đớn nói: “Khổng phải chuyện của Chiến Nam, là tôi sai, là tôi hại Việt Nhiên,
tôi sắp bẫy anh ấy, chì vì tôi quá yêu anh ấy, tôi không nghĩ tới chuyện muốn anh ấy chết, tôi chỉ muốn đến bước đường cùng thì anh ấy sẽ tìm
đến tôi và sẽ nhận thua…”


“Thừa nhận đi, cậu nhỏ không dùng vũ lực cưỡng gian cô, tất cả đều là sắp xếp hãm hại vu khống. Còn chuyện giấy kết hôn, nếu không phải cô, không
phải cô đưa giấy trùng hôn thì cậu nhỏ sẽ không ngồi tù, không có vượt
ngục, sẽ không chết….” Nói xong lời cuối cùng Mạc Mạc đã kích động mà hét lên.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…tôi đáng chết, tôi đáng chết….là tôi hại Việt
Nhiên, tôi yêu anh ấy, nhưng cũng chính tôi đã hại chết anh ấy…” Giản Thần Hi khóc rống thất thanh, ôm đầu đau khổ đập vào tường, giờ phút này tinh thần hoàn toàn suy sụp.

Mạc Mạc không hề có chút đồng tình nào với sự sám hối của Giản Thân Hi, “Thần Hi, chuyện này không phải tại em, là anh, là chủ ý của anh, không quan hệ gì với em, không phải em hại chết Lăng Việt Nhiên, em bình tĩnh một chút, em còn có con gái nữa, nếu em suy sụp thì con bé phải làm
sao?”

“Giản Chiến Nam, Giản Thần Hi, hai người các người chính là hung thủ, chính
hai người hại chết cậu nhỏ của tôi, là các người, các người là hung
thủ!”

Giản Chiến
Nam nhìn hận thù trong mắt Mạc Mạc, trái tim bỗng lạnh lẽo, sau khi
người làm tới, Giản Chiến Nam bảo lái xe đưa Giản Thần hi về nhà, cũng
không biết đột nhiên cô tới làm gì. Chuẩn bị đưa Mạc Mạc vào phòng ngủ
thì thấy cô cuộn tròn khóc rống trên sofa, Mạc Mạc khóc.

Hắn đi qua, tay hơi bất an mà ôm cô “Xin lỗi, Mạc Mạc, tha thứ cho anh, anh chỉ muốn ở cùng với em, tha thứ cho anh…”

Trong lòng Mạc Mạc tức giạn nói “Cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh trừ phi cậu nhỏ sống lại”, nhưng tay lại nhẹ nhàng ôm lấy Giản Chiến Nam, càng ôm càng chặt, lại hét lên trong lòng, “Giản Chiến Nam, cả đời này tôi đều sẽ không tha thứ cho anh!”

Tinh thần
Giản Thần Hi quả thực không tốt, bị người trong nhà hạn chế tự do, chấp
nhận trị liệu, Lăng Việt Nhiên chết, là kích thích rất lớn với cô. Mạc
Mạc không biết có phải lời nói ngày hôm đó của mình đã kích thích cô ta
hay không nữa, đột nhiên mềm lòng, Mạc Mạc nhắm mắt lại, nói với bản
thân, đó là ác giả ác bảo đối với Giản Thần Hi.

Có lẽ, cô cũng có tiềm chất làm ma quỷ.

Ở cùng Giản Chiến Nam cô vẫn thờ ơ như cũ. Mà hắn lại tìm đủ mọi cách để đối tốt
với cô, muốn bù đắp thiếu hụt, có lẽ cũng bởi vì đứa bé. Mạc Mạc không
thèm nghĩ nữa, chỉ lặng lẽ tiếp nhận sự yêu chiều hết mức của hắn.

Có đôi khi
không muốn ở trong phòng một mình, Giản Chiến Nam sẽ chở cô tới công ty, chỉ cần cô muốn làm, ngoại trừ rời khỏi hắn thì hắn đều có biện pháp để thỏa mãn cô. Phụ nữ có thai là lớn nhất.

Mạc Mạc cũng dần dần quen biết người trong công ty, mặc dù không kết hôn, nhưng tất
cả mọi người đều đối đãi với Mạc Mạc như vợ của giám đốc, Khâu Chí và
Lương Ba đều gọi Mạc Mạc là chị dâu, dẫn đến Mạc Mạc không chịu nói
chuyện, Giản Chiến Nam thấy Mạc Mạc tức giận mới bảo hai người kia đổi
cách xưng hô, không cho gọi cô là chị dâu trước mặt Mạc Mạc nhưng sau
lưng thì có thể.

Dù ba mẹ kín báo phê bình, nhưng vì đứa bé trong bụng Mạc Mạc, cũng mắt nhắm mắt mở, không can thiệp chuyện hôn nhân của Giản Chiến Nam, tùy ý Giản Chiến
Nam làm xằng làm bậy, thậm chí còn hi vọng Giản Chiến Nam sớm tiến hành
hôn sự.

Vì mang thai nên Mạc Mạc rất dễ buồn ngủ, nơi nghỉ ngơi trong phòng làm việc của
Giản Chiến Nam liền trở thành nơi nghỉ ngơi của Mạc Mạc, Giản chiến Nam
cố ý bảo người đem giường nghỉ trong phòng đổi lại như ở nhà, để cho Mạc Mạc ngủ thật thoải mái.

Khi Giản
chiến Nam tham gia tiệc tùng có đôi khi cũng đưa cô đi cùng, dù chuyện
bọn đàn ông hoặc chuyện chơi đùa, Mạc Mạc vẫn như mèo lười, cuộn mình
trên đùi Giản Chiến Nam, từ từ nhắm hai mắt ngủ mơ mơ màng màng.

Mọi người
đều hiểu rõ Giản Chiến Nam, Giản chiến Nam có một người phụ nữ, cưng
chiều tận trong lòng, biến vợ thành tình nhân, lại biến tình nhân thành
vợ, cho dù Mạc Mạc muốn cả bầu trời sao, dù thực sự muốn hái xuống, dù
là hái không được nhưng khẳng định Giản Chiến Nam cũng sẽ làm.

Mạc Mạc tùy ý Giản Chiến Nam cưng chiều, không vui vẻ, cũng không có không muốn.
trước sau vẫn là thờ ơ. Lúc mang thai được 4 tháng, Giản Chiến Nam từ
chối tiệc tùng đưa Mạc Mạc đi bệnh viện khám thai.

Làm siêu âm B Giản Chiến Nam cũng đi theo. Mạc Mạc nằm trên giường từ máy siêu âm B
có thể thấy được thời khắc thần kỳ. Bác sĩ vừa thao tác vừa nói, Giản
Chiến Nam bỗng nhiên hỏi: “Bây giờ cục cưng có thể giao tiếp với chúng tôi chưa?”

Bác sĩ cười nói: “Đương nhiên rồi, chuyện này người mẹ cảm giác khá rõ, cục cưng sẽ vận động
trong bụng mẹ, cơ quan sinh dục đã bắt đầu dậy thì, nếu như chạm vào mắt thì nó sẽ chớp mắt, chạm vào tay thì ngón tay sẽ cong lại, chạm và môi
thì nó sẽ chép miệng, chạm vào chân thì ngón chân sẽ xòe thành hình
quạt.”

Giản Chiến
Nam rất vui sướng, kích động và chờ đợi, tay bất tri bất giác mà nắm tay của cô để trong lòng bàn tay. Mạc Mạc hơi sững sờ, cảm nhận cục cưng
trong bụng có thật như bác sĩ nói hay không.

Sau khi kiểm tra xong, Giản Chiến Nam cúi đầu nhìn Mạc Mạc, tầm mắt hai người giao
nhau, trong con người của Giản Chiến Nam chứa đầy yêu thương, đã biến
mất sự lạnh lùng,tàn nhẫn, trong mắt Mạc Mạc thì chứa đầy ánh sáng tình
mẫu tử, dịu dàng, đã bớt đi ưu sầu và thù hận.

Có một giây
không được tự nhiên, Mạc Mạc dời tầm nhìn còn Giản Chiến Nam thì nở môi
cười. Mạc Mạc, chúng ta sắp làm ba mẹ rồi, bảo bối của chúng ta, ngay cả khi ở trong bụng em cũng sẽ nói chuyện với chúng ta.

Loại cảm
giác chân thật tuyệt mỹ này khiến Giản Chiến Nam chờ mong giây phút con
ra đời, trong lòng hắn là Mạc Mạc và cả cục cưng dễ thương, bức tranh đó nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp.

Cực cưng
phát triển rất tốt, lúc đi ra từ bệnh viện, lên xe nhưng trong tay Mạc
Mạc vẫn cầm tấm ảnh siêu âm, ánh mắt ngơ ngác không biết đang suy nghĩ
cái gì, Giản Chiến Nam chú ý, tay của Mạc Mạc vẫn để ở trên bụng nhỏ của cô, như đang cảm nhận gì đó, lại như đang nghiên cứu, mỗi vị trí cơ
quan trên người cục cưng cân xứng mê hoặc như thế, rất đáng yêu.

Tiếng điện
thoại di động vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Mạc Mạc, cô nhìn về phía
Giản Chiến Nam, điện thoại di động của cô bị hắn giữ, hắn cầm điện thoại nhận giúp Mạc Mạc, trong điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc.


“Mạc Mạc…”

Anh Tô.

“Mạc Mạc, có rảnh không, ra ngoài gặp mặt một chút….” khẩu khí bạn bè nói
chuyện thoải mái nhưng lại rất áp lực, sau một lúc do dự, cô nói: “ Gặp ở quán cà phê XX”.

Nói xong tắt điện thoại, xoay lại nói với Giản Chiến Nam “Đưa tôi đi.”

Giản Chiến
Nam không hỏi nhiều, chỉ lưỡng lự một chút rồi lái xe đi tới quán cà
phê. Tới nơi, Giản Chiến Nam mở cửa xe cho Mạc Mạc, đưa tay ra đỡ tay
của cô, “Anh ở bên ngoài chờ em, 20 phút, đủ không?”

Mạc Mạc im
lặng gật đầu, quay người đi vào. Rất dễ để nhìn ra Tô Thiệu Cẩn, anh
gầy, người cũng đen đi, như lưu manh hơn một chút, Mạc Mạc đi qua rồi
ngồi xuống.

Tô Thiệu Cẩn nhìn Mạc Mạc chăm chú, bụng của cô chỉ hơi nhô ra một chút, không chú ý thì không nhìn ra là cô mang thai, khoảng 2 tháng không thấy cô nhưng
tinh thần của cô dường như không tồi. “Thế nào, cục cưng có nghịch ngợm không?”

“Vẫn tốt, không quấy gì cả.” Mạc Mạc cười một chút “Anh Tô, Cầm Tử…gần đây khỏe không?” Đã gần 2 tháng cô không liên lạc với Cầm Tử. Mà Cầm Tử cũng không liên
lạc với cô, chắc là Cầm Tử đang giận vì cô và Giản Chiến Nam ở chung.

Tô Thiệu Cẩn nhíu mày, an ủi nói: “Đừng nghĩ vớ vẩn, Cầm Tử luôn nhắc đến em đó, nhưng vì chương trình học quá bận. Hắn …. đối tốt với em không?”

“Em rất tốt, Anh Tô, cảm ơn anh, em…”

“Cái gì cũng đừng nói Mạc Mạc, câu xin lỗi anh không muốn nghe, hai chúng ta cũng không thiếu nợ gì nhau, không cần. Anh chỉ muốn nhìn em một chút,
không có ý gì khác, Trong cục còn có việc, anh đi trước nhé.” Tô Thiệu Cẩn nói xong thì đứng dậy, nâng tay nhìn đồng hồ.

Mạc Mạc cũng đứng lên, nhìn thấy Tô Thiệu Cẩn quay người rời đi thì nhịn không được kêu lên “Anh Tô, anh…. ngày mai có thể chờ em ở đây không, vào giờ này.” Cô có cái rất quan trọng đưa cho anh, chỉ cần đưa cái kia cho anh thì có thể báo thù cho Cậu Nhỏ….

“Có chuyện gì à?” Tô Thiệu Cẩn nghi ngờ nhìn Mạc Mạc định nói gì lại thôi.

Mạc Mạc do dự một chút nói “Ngày mai nói sau, em hơi mệt.”

“Được”. trên khuôn mặt tuấn tú của Tô Thiệu Cẩn hiện lên nụ cười trong sáng “Ngày mai gặp.”

“Tạm biệt.”

Tô Thiệu Cẩn đã đi, Mạc Mạc ngồi đó với sắc mặc nghiêm trọng, dáng vẻ đầy tâm sự,
cho đến khi Giản Chiến Nam đi vào, ngón tay thon dài ôm lấy bả vai cô “Mạc Mạc, nền về nhà thôi.”

Mạc Mạc
ngẩng đầu nhìn Giản Chiến Nam, khuôn mặt điển trai, con mắt mê người,
mấy ngày nay, hắn yêu thương cô đủ mọi cách, còn rất chờ mong đứa bé, cô biết, nhưng mà, hắn làm những việc đó cũng không thể xóa bỏ được sự
thật về cái chết của cậu nhỏ, không thể thay đổi, sự thật là hắn gián
tiếp hại chết cậu nhỏ.

Buổi tối,
Mạc Mạc tắm rửa sớm rồi lên giường nghỉ ngơi, Giản Chiến Nam vẫn ở thư
phòng giải quyết chuyện công ty, Mạc Mạc nhìn thứ trong tay, lòng mâu
thuẫn mà phức tạp, đây có thể là căn cứ chính xác để cho Giản Chiến Nam
ngồi tù, là cuộc đối thoại ngày đó của Giản Chiến Nam và Giản Thần Hi,
chính miệng bọn họ thừa nhận là bọn họ sắp đặt để hại cậu nhỏ.

Cô ở bên
cạnh hắn là có mục đích, cô nên lấy lại công lý vì cậu nhỏ. Chỉ cần giao cho cảnh sát, Giản Chiến Nam và Giản Thần Hi sẽ ngồi tù, nhận được báo
ứng. Nhưng thế lực của Giản gia rất phức tạp, cô không biết nên giao cho ai mới có thể để Giản Chiến Nam và Giản Thần Hi chịu sự trừng trị của
pháp luật, Hơn nữa chứng cứ này có đủ hay không…

Lúc Giản
Chiến Nam quay về phòng ngủ đã hơi muộn, thực ra Mạc Mạc không ngủ,
trong lòng phiền muộn suy nghĩ nhiều nên không thể ngủ, nhưng cô lại giả bộ như đang ngủ, không muốn nói chuyện với hắn. Chỉ cảm thấy đệm bên
người nhún xuống, cơ thể Giản Chiến Nam dựa sát lại.

Bụng dưới bị một bàn tay ấm áp sờ lên, sau đó Giản Chiến Nam chui vào trong chăn,
không biết hắn muốn làm gì nhưng cơ thể Mạc Mạc đã rất khẩn trương, sau
đó là cảm giác được bờ môi của Giản Chiến Nam ở trên bụng của cô, nhẹ
nhàng, cần thận rôi cúi đầu nói rầm rì “Cục cừng, ba tự giới
thiệu một chút, ba là ba của con, con phải ngoan, không được ầm ĩ làm
phiền mẹ, nếu không ba sẽ đánh PP của con…” (PP là chỉ mông).

Tay Mạc Mạc
nắm chặt gối, trong lòng càng rối loạn, sự chua sót trong lòng tràn lên, âm ỉ rất khó chịu. Sau một lúc, Giản Chiến Nam mới chui ra từ trong
chăn rồi ôm cô, kéo cô vào trong lồng ngực, lầm bầm nói: “Bảo bối Mạc Mạc, ngủ ngon.”

Chưa được
một lúc thì Giản Chiến Nam đã ngủ, Mạc Mạc vẫn nằm ở đó không nhúc
nhích, lòng rối loạn như tơ vò, phiền muộn không dứt, có phải tính tình
của phụ nữ có thai sẽ thay đổi thất thường như thế? Mạc Mạc mở to mắt
nhìn cửa sổ, trời, mau sáng đi, trời sáng, cô sẽ đi gặp Tô Thiệu Cẩn.

“Mạc Mạc ….!”

Lúc Mạc Mạc đang nghĩ ngợi thì nghe được Giản Chiến Nam gọi tên cô, hắn chưa ngủ sao? “Sao thế?” cô hỏi.

Giản Chiến Nam lại nói: “Mạc Mạc, anh…đi Thiếu Lâm Tự.” rồi lại dừng, miệng nói như mơ hồ, nhưng Mạc Mạc nghe rất rõ. Hình như đang nói mớ, đi Thiếu Lâm Tự làm gì, chẳng lẽ là đi tu?

Mạc Mạc nghe nói, nếu gặp người nói mớ, bạn nói chuyện với người đó thì người đó sẽ
nói tiếp với bạn, trong lúc ngủ mơ mà nói chuyện với cô, trong lòng cô
rất phiền muộn, nhưng lại nhịn không được hỏi: “Đi Thiếu Lâm Tự làm gì?”

“Học võ công…”

“Học võ công để làm gì?”

“Ừ… để bảo vệ Mạc Mạc .”

“Mạc Mạc ….xin lỗi.”

“Mạc Mạc ….đừng đi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.