Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 49


Đọc truyện Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt – Chương 49

Mạc Mạc hoàn toàn ngây người, Tô Thiệu Cẩn đã bước thêm một bước xông lên phía
trước, ôm chặt Mạc Mạc vào trong lòng, ôm cô xuống khỏi rào chắn trên
ban công, vui mừng vì vẫn chưa mất đi, anh gầm nhẹ: “Mạc Mạc, đồng ý với anh sẽ sống thật tốt, đồng ý với anh!”

Đứa nhỏ, đứa nhỏ? Cô có con sao? tay Mạc Mạc nắm chặt quần áo của Tô Thiệu Cẩn, đã
có khoảng thời gian cô lương thiện yêu Giản Chiến Nam như thế, muốn ở
cùng anh cả đời, nhưng bây giờ cô hận Giản Chiến Nam như thế, chỉ hận là không thể giết được hắn.

Hai vô cực
Yêu và Hận, ngổn ngang trong tim cô, dù cô có khó khăn thế nào đi nữa,
đau thế nào di nữa thì cô vẫn còn sống. Nhưng người đã chết phì phải làm sao, một sinh mệnh còn sống như thế bây giờ đã không còn nữa, biến mất
trên thế giới này, không nhìn thấy, không nghe thấy giọng nói thân thiết và quên thuộc của họ nữa, không thể cảm nhận được hơi thở của họ. Ba mẹ như thế và cậu nhỏ cũng như thế, cô phải làm sao mới có thể hoán đổi
lại sinh mệnh của cậu nhỏ đây.

Yêu hận như
một đôi dao khiến cô thương tích đầy mình, nhưng vào lúc này, cô lại
mang thai đứa con của hắn, con của Giản Chiến Nam, đứa bé ma quỷ đã lấy
đi sinh mạng của cậu nhỏ. Hay cô vẫn tên hủy diệt cả mầm mống của ác ma
và cả bản thân mình, hay là muốn trong yêu hận tình thù tìm ra một con
đường sống, thực sự cô không còn sức lực đi đi tiếp nữa, không có nữa…

Tô Thiệu Cẩn đau lòng ôm cô, tùy cô khóc lóc trong lòng mình, tiếng khóc bi thương
kia cũng truyền cho anh, vì nước mắt đau lòng của cô, vì sự thương tâm
của cô mà đau lòng. Lúc yêu một người có phải là như thế không, lúc cô
đau thì mình cũng đau, lúc cô vui vẻ thì mình cũng vui vẻ.

Quần áo
trước ngực ẩm ướt, người trong lòng cũng khóc đến mê man, cô đã chịu
kích thích, chịu đả kích quá lớn, anh cũng không biết Mạc Mạc nên tiếp
nhận như thế nào đây, cô vừa đứng lên từ mất mát mất bố mẹ, bây giờ lại
gặp cảnh ngộ như thế, anh thực sự rất sợ cô sẽ suy sụp.

Cô lựa chọn
coi thường mạng sống, chết, có lẽ là giải thoát tốt nhất, nhưng mà, làm
sao Mạc Mạc có thể chết, không thể, không thể, phải sống thì mới có thể
bắt đầu, rồi tất cả đều sẽ tốt. Bây giờ Mạc Mạc yếu ớt không hề có chút
sức lực nào, đả kích như thế, người bình thường đều không thể chấp nhận
được, nhưng đối với việc sinh con cô có chút suy nghĩ, với chết, có chút do dự, có lẽ tinh thần sắp sụp đổ của cô vẫn chưa ý thức được tầm quan
trọng của đứa bé, nhưng anh nhìn ra được, sinh mệnh nhỏ trong bụng sẽ
cho Mạc Mạc một tia hi vọng.

Anh không
biết chuyện lúc đó của Mạc Mạc với Giản Chiến Nam, rõ ràng là chuyện
liên quan đến mạng sống, chỉ biết hôn lễ của Mạc Mạc bị Giản Chiến Nam
phá hoại, Lăng Việt Nhiên ngồi tù cũng là vì sự can thiệp của Giản Chiến Nam. Mặc dù hiện tại Mạc Mạc hận Giản Chiến Nam, mặc dù đứa nhỏ đến
không đúng lúc, nhưng đó vẫn là cốt nhục của Mạc Mạc, tương lai sau khi
sinh, là người thân của cô, là bảo bối của cô, có lẽ cũng là huyết mạnh
tương liên duy nhất với cô.

Tô Thiệu Cẩn ôm ngang người cô, đặt cô lên trên giường, như một cô bé bị tổn thương
cả thể xác và tinh thần, cô chỉ mới 18 tuổi, tay Mạc Mạc cầm chặt quần
áo của anh không buông tay, hốc mắt phiếm hồng, trên gương mặt còn có
nước trong suốt, lời nói rất bất an: “Em phải về nhà…về nhà… muốn về nhà…”

Tay Tô Thiệu Cẩn lau đi nước mắt trên mặt cô, môi cũng nhẹ nhàng dừng lại trên trán cô “Đừng sợ, anh đưa em về nhà, Mạc Mạc không cần sợ.”

Mạc Mạc ngủ
liền hai ngày, Tô Thiệu Cẩn thực sự rất sợ hãi, nhưng bác sĩ nói, Mạc
Mạc là buồn ngủ, bảo anh đừng lo lắng. Nhà Mạc Mạc đã không còn người
nữa, không còn ai có thể chăm sóc cô nữa, Tô Thiệu Cẩn đưa Mạc Mạc từ
bệnh viện về nhà của mình, trong cục công an của anh cũng thường xuyên
có vụ án, bận việc nên không thể chăm sóc Mạc Mạc hơn nữa, bởi vậy, có
lẽ tìm một người giúp việc quen biết đáng tin, lúc anh bận việc thì có
thể trông coi được Mạc Mạc, một bước cũng không rời khỏi Mạc Mạc, sợ Mạc Mạc sẽ làm chuyện tổn thương đến bản thân.

Cũng may,
sau khi tỉnh lại Mạc Mạc rất bình thường, không suy sụp, không có dấu
hiệu coi thường mạng sống của mình. Nhưng lại không nói lời nào giống
như trước đây, Tô Thiệu Cẩn rất sợ Mạc Mạc rơi vào vực sâu, không thể tự thoát ra được.

Lúc về nhà
anh luôn ôm cô, nghĩ muốn cho cô có cảm giác an toàn, cho cô ấm áp, cho
cô biết, cô không phải một mình, nói với cô phải kiên cường. Anh dỗ cô
ăn cơm, làm sao có thể không ăn cơm, bây giờ trong bụng cô đã có một
sinh mệnh nhỏ, giờ đã thành 2 người rồi.

Người con
gái mình thích có thai với người khác, đây là cảm giác rất không tốt,
nhưng mà chỉ cần Mạc Mạc thích, anh cũng có thể tiếp nhận và thích nó.
Có lẽ Mạc Mạc đang mâu thuẫn, có muốn đứa bé này hay không, nhưng mà cho cô ăn cơm, cô cũng sẽ ăn, Tô Thiệu Cẩn biết, từ sâu trong bản năng của
Mạc Mạc thì cô muốn có đứa bé này.

Chỉ vì Giản
Chiến Nam làm tổn thương cô cho nên cô mới hận, cũng vì cái chết của
Lăng Việt Nhiên càng khiến thù hận của Mạc Mạc trầm trọng hơn, cho nên
anh không nhịn được mà bài xích sự tồn tại của đứa bé. Thống khổ mâu
thuẫn của cô, Tô Thiệu Cẩn đều rõ, yêu thương trong lòng, Mạc Mạc, tới
bao giờ em mới có thể vực dậy được.

Buổi tối,
lúc Tô Thiệu Cẩn trở về đã rất khuya, việc đầu tiên anh làm khi về nhà
là tới phòng của Mạc Mạc, vừa nhìn đã hoảng sợ không thôi, trong phòng

không có người, Mạc Mạc không ở đây, tim của anh như thắt lại, nhịn
không được mà gọi tên cô, vôi đi tìm bóng dáng của Mạc Mạc .

“Cậu Tô.” Người giúp việc đi từ toilet ra, Tô Thiệu Cẩn vội hỏi: “Mạc Mạc đâu?”

“Mạc Mạc ở trong bếp.” dì Trần vẫn rất bình thản, nhưng không biết lòng Tô Thiệu Cẩn đã sắp nổ tung, trong bếp vừa có dao vừa có nhiều thứ khác, nhỡ may Mạc Mạc … anh vội vàng đi xuống phòng bếp, lúc mở cửa phòng bếp ra, anh nhìn thấy Mạc Mạc đang bận rộn ở bên trong, đang mặc tạp dề xào rau, trái tim xiết
lại giờ đổi thành rộn rạo ở trong bụng, nhẫn chịu nghĩ, Mạc Mạc khỏe rồi sao? lòng của cô ấy đã tốt rồi sao? Cô ấy đã đi lại được rồi sao?

“Cậu Tô, là Mạc Mạc đòi làm đó, nói muốn nấu để cho cậu nếm thử tay nghề của cô ấy, không phải là tôi làm biếng đâu…” dì Trần thấy dáng vẻ khẩn trương của Tô Thiệu Cẩn, nói cung cũng cảm thấy bất an nên quan sát vẻ mặt của Tô Thiệu Cẩn.

Sau khi Tô Thiệu Cẩn nhìn thấy Mạc Mạc như thế thì đứng lặng, bên môi nở nụ cười nhè nhẹ, nói nhỏ: “Không sao, Dì Trần, dì về trước đi, ngày mai lại đến nhé!”

“Ai, được, vậy tôi về trước nhé.” Dì Trần nhìn dáng vẻ không giống tức giận của Tô Thiệu Cẩn cũng vui vẻ về sớm một chút.

Dì Trần đi
rồi, Mạc Mạc vẫn ở nơi nào đó chuyên chú nấu cơm, Tô Thiệu Cẩn vẫn nhìn
như vậy, hơi hốt hoảng, phòng bếp của anh chưa từng có cô gái trẻ nào
dùng qua, loại cảm giác này rất kỳ ạ, sau đó một lúc mới đi qua, nói nhỏ với Mạc Mạc “Cần giúp gì không?”

Mạc Mạc quay đầu nhìn phía Tô Thiệu Cẩn, thì thấy khóe môi anh bị bầm tím, tay không nhịn được mà đưa ra “Chỗ này của anh bị sao thế?”

Tô Thiệu Cẩn rụt lại một chút, “Không gì, lúc bắt kẻ xấu, không tránh được va chạm thôi mà”, dù sao Tô Thiệu Cẩn cũng sẽ không nói, hôm nay anh đi tìm Giản Chiến
Nam, hai người đánh nhau một trận, anh lại thua trước. Trước đó nghĩ cần đánh cho Giản Chiến Nam một trận, cho hắn biết, tôn trọng phụ nữ là
phẩm chất tốt, cũng cảnh báo hắn, đừng lại gần Mạc Mạc.

Anh vẫn cảm
thấy đàn ông đánh nhau vì một người phụ nữ là chuyện rất trẻ con, bản
thân mình cũng rất xem thường, nhưng mà lại không nghĩ rằng có một ngày
sự việc này lại diễn ra trên người anh, nhưng không nghĩ tới Giản Chiến
Nam cũng không đơn giản.

“Về sau cẩn thận một chút.” trên khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò, trắng bệnh của Mạc Mạc chợt xuất
hiện nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, quay người đưa đồ xào ra
ngoài “ Anh tới bày bàn ăn trước, trước kia, lúc ba mẹ làm cơm, em cũng sẽ bày bàn ăn.”

“Mạc Mạc …” trước mặt cô bọn họ vẫn cấm kỵ nói về người thân, bây giờ Mạc Mạc chủ
động nói đến chẳng lẽ lòng cô thông rồi sao, Mạc Mạc như vật, rất bình
thường, bình thường đến mức khiến người khác cảm thấy có điểm khác
thường.

Nghĩ đến thì trong lòng Tô Thiệu Cẩn nhịn không được lại tự mắng, chẳng lẽ bộ dạng
nửa sống nửa chết của Mạc Mạc mới bình thường sao? Anh vội nhận đĩa thịt hâm lại từ trong tay Mạc Mạc, cười nói “Rất thơm, cả màu sắc đến hương vị, không nghĩ tới tay nghề của em lại khá tốt.”

Bốn món ăn,
một canh, Tô Thiệu Cẩn ngồi xuống ăn với Mạc Mạc , anh nhìn thấy khuôn
mặt tái nhợt của Mạc Mạc, con mắt không hề tức giận, khuôn mặt gầy tiều
tụy, dáng người nho nhỏ, nhưng đã trải qua biết bao đau khổ.

Thực ra anh
không biết Mạc Mạc nghĩ như thế nào về về đứa bé, về tương lai, cô có
tính toán gì không. Bây giờ cô vẫn còn đi học, hơn nữa chỉ mới 18 tuổi,
dường như đứa bé này đã mang đến hi vọng cho cô, nhưng tương lai của cô
còn rất dài, một người mồ côi cha mẹ, vẫn còn đi học, cô có thể tìm cách gì đây?

Tô Thiệu Cẩn không khỏi cười, bản thân nghĩ quá nhiều, quá xa, từ khi nào thì trở
nên dài dòng như thế, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng, nhịn không
được mà nghĩ đến, Mạc Mạc ơi, nên làm gì bây giờ.

“Em làm theo sách dạy nấu ăn.” Mạc Mạc thấy Tô Thiệu Cẩn chậm chạp mãi chưa xong, nói nhỏ một câu,
nghĩ Tô Thiệu Cẩn không dám ăn món cô nấu. Cô ở nới này của Tô Thiệu Cẩn cũng đã nhiều ngày, luôn giãy dụa trong vực sâu thống khổ, vô tri vô
giác, trong đầu đều là cậu nhỏ và ba mẹ.

Mạc Mạc thấy Tô Thiệu Cẩn rất lo lắng cho cô, cô có thể cảm thấy, hôm nay lúc tỉnh
dậy, trong dạ dày không thoải mái, cô chạy đến toilet nôn một trận,
nhưng lại không nôn được cái gì cả, sinh mệnh nhỏ trong bụng nhắc nhở
cô, nó đang tồn tại. Đột nhiên Mạc Mạc cảm thấy mình không thể suy sụp
như thế được.

Cô bây giờ
chỉ có ba con đường, một là đi chết, một là sẽ bị điên, một là dũng cảm
đối mặt với cuộc sống tương lai đang ở phía trước, dũng cảm mà sống sót. Mẹ cô cho cô sinh mệnh lần thứ hai, ngay cả Tô Thiệu Cẩn cũng nỗ lực,
lo lắng vì sự sống của cô, cho nên, cô phải đưa ra lựa chọn.

Tô Thiệu Cẩn hoàn hồn, cười cười, cầm lấy đũa gắp thức ăn, sau một giây dừng lại
nhưng vẫn ăn rất nhiệt tình. Thực ra Mạc Mạc không muốn ăn, nhưng cũng
không biết có cái gì đang thúc giục cô, phải ăn một chút, dù chỉ là một
chút.

Cô gắp đồ ăn lên đưa đến miệng, cũng nôn ra, lại đi ăn canh, khó khăn nuốt xuống,
canh đắng, đồ ăn cũng đắng, rõ ràng cô nấu theo sách, nhưng sao lại
đắng. Cô vội vàng cướp chén đũa trong tay Tô Thiệu Cẩn “Đắng như thế, làm sao anh nuốt được, đừng ăn, em…. chúng ta mua đồ ăn ngoài đi…”’

“Cơm do Mạc Mạc làm, dù đắng anh cũng nuốt được, nếu về sau mỗi ngày Mạc
Mạc đều nấu cơm cho anh, đắng đến mấy cũng không sao, bớt tính nóng mỗi ngày của anh.” Không phải Đắng giúp Hạ sốt sao?

“Anh Tô…” Mạc Mạc không biết nói gì cho phải, chỉ biết nắm chặt đũa trong tay,
cô không thể đáp lại bất cứ cái gì của Tô Thiệu Cẩn. Lúc Cô đang khó xử, Tô Thiệu Cẩn cười “Nào, Mạc Tiêu Hữu cảm động rồi, bé ngốc, về
sau chuyện nấu cơm để cho dì trần làm là được rồi, bây giờ việc em cần
làm là nghỉ ngơi cho tốt, Mạc Mạc, anh rất vui, em có thể vì mình mà nỗ
lực, cho nên phải tiếp tục cố gắng lên, đừng để anh xem thường em! Còn
nữa, em hãy sẵn sàng chuẩn bị sống cùng với anh, em cần chuẩn bị cảm

động bất cứ lúc nào và bất cứ chỗ nào.”

Mạc Mạc thấy bộ dạng cười đùa cợt nhả của Tô Thiệu Cẩn, cô biết, anh muốn chọc cô
cười, cô cũng muốn cho anh một nụ cười, nhưng vẫn thất bại. Cô dứng dậy
dọn dẹp bát đũa, còn cả đống đồ ăn đắng nghét này, Tô Thiệu Cẩn vội để
cô ngồi xuống, tay anh bắt đầu thu dọn này nọ rồi lại gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài.

Ăn cơm tối
xong, Mạc Mạc tắm rửa đi ra, cô nghĩ, tuy cô không biết tương lai của
mình sẽ như thế nào, nhưng cô không thể ở mãi trong nhà Tô Thiệu Cẩn
được, lúc đang nhập thần thì cũng đã đẩy cửa phòng ngủ của Tô Thiệu Cẩn
ra “Anh Tô…” cô không ý thức được mình quên gõ cửa.

Mạc Mạc vừa
gọi một tiếng thì đã cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy cánh tay Tô Thiệu Cẩn
đang để trần, khi Mạc Mạc muốn chạy ra ngoài thì lại thấy hình như Tô
Thiệu Cẩn đang xoa thuốc, những mảng xanh tím sau lưng, cô nhíu mày hỏi: “Anh bị thương hả?”

Tô Thiệu Cẩn che áo lại “Vết thương nhỏ, không có gì ghê gớm đâu!”

“Sao lại không cẩn thận như thế.” Mạc Mạc nhíu mày, đi qua đưa tay cầm thuốc trong tay anh “Ngồi xuống, em xem.”

Rất khó mà
thấy được sự mạnh mẽ như thế của Mạc Mạc, anh ngoan ngoãn ngồi trên
giường, nhưng làm sao mà cởi áo ngủ trước mặt Mạc Mạc được, tuy rằng,
nơi bí ẩn tối mật của mình cũng đã bị Mạc Mạc nhìn qua, nhưng mà với bây giờ đối với Mạc Mạc, người đàn ông to lớn lại trở nên quẫn bách.

Mạc Mạc
không để ý, không nghĩ nhiều như Tô Thiệu Cẩn, động tác tay của cô rất
nhẹ cởi áo ngủ của Tô Thiệu Cẩn ra quẳng thành một túm dưới đất, nhìn
đến nơi bị thương, thâm tím một mảng như bàn tay, còn xuất hiện vết xuất huyết mờ mờ. Cô đổ ra một ít thuốc, nhẹ nhàng thoa lên đó.

Động tác mềm nhẹ, lòng bàn tay mềm mại như bông, Tô Thiệu Cẩn không cảm thấy đau,
nhưng nhiệt độ nóng, còn bàn tay nhỏ nhắm mềm mại kia của Mạc Mạc, khơi
lên trái tim khô nóng không nhịn được của anh, thực ra định lực của anh
luôn rất tốt, nhưng Mạc Mạc trước mắt như thế thì rất khó để trải
nghiệm. Ở phía sau, Mạc Mạc nói: “Anh Tô, ngày em em về, mấy ngày này làm phiền anh quá.”

Trong nháy mắt Tô Thiệu Cẩn như bị chặt ngang: “ Khách sáo cái gì, sau này….có tính toán gì không?”

Động tác trên tay của Mạc Mạc dừng lại, trong mắt là cô đơn cùng đau khổ, do dự một lúc, cô lắc đầu “Không biết, không biết….” giọng nói trở nên xa xôi, chứa đầy phiền muộn mơ hồ.

Mỗi lúc đau
khổ cùng nhất, lại là Tô Thiệu Cẩn an ủi cô, nói với cô phải kiên cường, cần phải sống, muốn đi tới thì phải dũng cảm mới đưa cô thoát khỏi tối
tăm. Cô cố gắng kiên cường lên, nhưng cô biết bản thân đang trốn tránh,
trốn tránh cái chết của cậu nhỏ, trốn tránh với sinh mệnh nhỏ đột nhiên
tới, trốn tránh suy nghĩ tiếp theo phải làm sao, con đường xa phía trước phải đi như thế nào.

Chỉ muốn co
lại trong vỏ ốc, đi từng bước từng bước, hoặc sẽ buông đứa bé này để
tiếp tục học, hoặc là giữ lại đứa bé tạm thời gác chuyện học lại, thực
ra trong lòng cô đã trống không, dù đến trường, hay làm gì đi nữa cũng
không có ý nghĩa. Cô sống cũng không biết vì cái gì nữa.

Tô Thiệu Cẩn xoay người, hai tay giữ lấy bả vai yếu ớt của Mạc Mạc, hai mắt nhìn chằm vào Mạc Mạc “Mạc Mạc, nếu em đồng ý, …anh sẽ nguyện làm ba đứa bé của em, là anh, anh sẽ cùng em yêu thương đứa bé.”

Mạc Mạc nghe lời nói của Tô Thiệu Cẩn như bị cái gì kích thích, đột nhiên cô đẩy anh ra, đứng dậy lui lại rất xa: “Không, em không yêu đứa bé, không yêu…”.

Tô Thiệu Cẩn đứng dậy tới gần Mạc Mạc, ôm cơ thể đang hơi run của cô “Mạc Mạc, chấp nhận đi, từ sâu trong lòng em muốn có đứa bé này, trên
người của nó có một nửa dòng máu của em, nó là sinh mệnh nhỏ vô tội, là
cốt nhục của em, yêu nó không có gì đáng xấu hổ, chấp nhận thương nó
cũng không có gì là tội lỗi.”

Mạc Mạc khóc không tiếng động trong lòng Tô Thiệu Cẩn, lòng rất rối loạn.

Mạc Mạc ngủ, khóe mắt còn rõ nước mắt, bên ngoài cô cố gắng kiên cường, nhưng vẫn là một đứa trẻ không chịu được đau khổ, Tô Thiệu Cẩn giúp Mạc Mạc đắp
chăn, rồi đi ra khỏi phòng cô.

Trên bàn trà phòng khách, tiếng điện thoại vang lên, anh đi qua, cầm lấy điện thoại nghe thì nghe thấy tiếng khóc của Cầm Tử: “Anh, không thấy Mạc Mạc, em không biết cô ấy đi đâu nữa…”

Tô Thiệu Cẩn cười nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, Mạc Mạc ở chỗ của anh.”

“A!” Cầm Tử ngốc tại chỗ “Đã xẩy ra chuyện gì?”

Cơ thể to
lớn của Tô Thiệu Cẩn nói chuyện của Mạc Mạc với Cầm Tử, chuyện mang thai không nói cho Cầm Tử, việc ở trường học anh cũng nhờ người giúp xin
nghỉ thay Mạc Mạc, để cho Cầm Tử không phải lo lắng. Cầm Tử nghe xong Tô Thiệu Cẩn nói, thực sự không thể tin được, từng điềm xấu như thế lại đổ lên đầu của Mạc Mạc.

Mạc Mạc đã
rất đau khổ khi mất đi ba mẹ, cậu nhỏ là người thân duy nhất bây giờ của cô, rồi cũng ra đi, một người đàn ông dịu dàng như ngọc, vẫn là người
đàn ông Mạc Mạc sùng bái, sao có thể chết như vậy?

Cầm Tử tức
giận mắng Giản Chiến Nam là thứ này thứ kia, ngày trước sau hôn lễ của
Mạc Mạc đã xẩy ra nhiều chuyện như thế là nhờ sự can thiệp của Giản
Chiến Nam mà tạo thành, tuy không phải hắn giết chết Lăng Việt Nhiên,
nhưng cũng là gián tiếp khiến cho Lăng Việt Nhiên bất hạnh. Ngày mai là

chủ nhật, Cầm Tử muốn về nhà một chút. Cô sợ Mạc Mạc sẽ không thông, mà
Tô Thiệu Cẩn căn bản sẽ không hiểu tâm tư của Mạc Mạc, Cầm Tử hiểu Mạc
Mạc, Mạc Mạc ngoài việc hận Giản Chiến Nam nhưng cũng hận luôn cả bản
thân mình, những việc mà Giản Chiến Nam làm luôn là vì Mạc Mạc, Mạc Mạc
sẽ tự trách, áy náy và đau khổ.

Buổi sáng
ngày hôm sau, Cầm Tử thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi trường học, mới đi ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. không hiểu vì
cái gì mà hắn cứ tìm cô hết lần này tới lần khác. Trước kia, đã không
thích chủ của chiếc xe này mà giờ lại càng không thích.

Cô không
nhìn xe, tiếp tục đi đường của mình, cũng không đoán rằng chiếc xe kia
đuổi theo đã kịp tới bước chân của cô, có người đàn ông nhô đầu ra từ
trong xe “Tô Tô, em đi đâu, anh đưa em đi.”

Cầm Tử hung
dữ liếc người kia một cái, mặt người đã thú, nhã nhặn bại hoại, Cầm Tử
vẫn còn ghi hận lần trước hắn bắt cô lên xe của Giản Chiến Nam, còn lần
trước lúc ăn cơm với Mạc Mạc, cô không cẩn thận lại đi vào trong phòng
ăn của hắn…. nghĩ lại lần kia, tâm tình Cầm Tử càng kém, “Xí, ai cho anh gọi tôi là Tô Tô, buồn nôn, lái cái xe rác của anh đi xa một
chút, bà cô đây không muốn nhìn thấy anh, hiểu không?”

Xe dừng lại
ven đường, chủ xe xuống xe, bước nhanh lên phía trước, túm tay Cầm Tử.
Trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn có vẻ tức giận “Nói thô tục, tin anh sẽ…,”

“Anh làm sao?”Cầm Tử khiêu khích nhìn người đàn ông trước mặt, “Tôi không rảnh chơi với anh, bỏ móng vuốt của anh ra, anh nắm làm tay tôi đau đó!” vẫn bộ dạng nhã nhặn, cùng hành vi thổ phỉ hoàn toàn khác biệt.

“Vì
sao em lại ghét anh như thế, không phải anh chỉ phạm vào việc bắt giữ em trái pháp luật một lần thôi sao, không phải lần trước em rất không cẩn
thận mà ôm ấp yêu thương anh đó thôi, cần gì phải chán ghét anh như
thế?” Khâu Chí cau mày, không hiểu vì sao Cầm Tử lại ghét anh như thế, coi anh như bọn ma quỷ tội ác tày trời.

“Ghét anh không thay đổi.” Cầm Tử lười mới không thèm nói thêm gì với anh.

“Hôm nay chúng ta từ từ thương lượng, không thương lượng rõ ràng thì em không thể đi”. Vẻ mặt của Khưu Chí nhàn hạ, cầm tay cô càng chặt.

Cầm Tử nghĩ
nghĩ, chuyện bị hắn bắt cũng đã trôi qua n lâu rồi, Mình không nên bụng
dạ hẹp hòi mà ghi hận như thế, lần trước, cũng là tự mình đụng vào lồng
ngực người ta, dường như cũng chẳng trách người ta được, “Tôi ghét Giản Chiến Nam”.

“Hắn làn tổn thương đến chị em tốt nhất của tôi.”

“Em ghét Giản Chiến Nam thì đâu có liên quan gì tới anh?”

“Anh là bạn của Giản Chiến Nam, khó tránh khỏi việc các người cùng cấu kết
với nhau làm việc xấu, anh nên vui mừng, vì anh với hắn ta chỉ là bạn,
nếu anh là thân thích của hắn, nếu bây giờ mà cứ quấy rầy tôi như thế
thì tôi sẽ báo cảnh sát tới bắt anh.”

“Tô
Tô, em nói có lý chút được không, việc của em và bạn của em anh không
làm gì có lỗi cả, còn chuyện người kia, đừng dùng để làm ảnh hưởng đến
chuyện của chúng ta, em nói có phải không!?”

Bụng Cầm Tử
đầy tức giận, quá lắm thì bọn học cũng mới chỉ gặp mặt mấy lần, có mấy
lần nghỉ lễ, tội gì mà anh phải giày vò cô như thế? “Ai với anh là chúng ta chứ? Chúng ta không quen biết, phiền anh đừng làm như quen biết tôi thế….tôi……….a…”

Lời nói chưa xong Cầm Tử muốn nói cũng không nói ra được, mắt mở thật lớn, suy nghĩ
như bị sét đánh, cô bị cái gã nhã nhặn biến chất này hôn, nụ hôn đầu
tiên của cô, lần đầu tiên của cô…

Khâu Chí hôn môi Cầm Tử, rốt cuộc cũng khiến cái miệng nhỏ nhắn huyên náo của cô trở nên yên tĩnh, cái miệng nói chuyện rất sắc bén, nhưng hôn lại có cảm
giác mềm mềm như bông, nếu không phải đang ở trên đường, anh còn muốn
hôn cô thêm chút nữa, nhưng lại có không ít người đi qua, anh đành lưu
luyến buông cô ra, nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Cầm Tử, anh đắc ý nói: “Chúng ta không quen sao?chúng ta quen đến mức đã kiss rồi, Tô Tô.”

“Bộp”.. Cầm tử tát một bạt tai xuống trên mặt của Khâu Chí, “Kiss cái đầu mẹ anh á, nụ hôn đầu tiên của lão nương lại bị loại heo gặm,” Không biết Cầm Tử là tức giận hay là xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
bừng, hung dữ cắn xuống tay mà Khâu Chí đang cầm tay cô, bỏ tay ra, bước đi.

Thật là bà nội nó, nụ hôn đầu tiên của tôi mất rồi…

Mặt Khâu trí hơi có cảm giác nóng rát, nhìn bóng dáng rời đi của Cầm Tử, anh nhịn
không được mà thổn thức, Khâu Chí bị con gái đánh, không đúng, là cô
sinh viên miệng còn hôi mùi sữa đánh, nhất định anh phải đòi lại, cả vốn lẫn lãi, Tô Tô, chúng ta chưa xong đâu….

Vừa rồi cô
nói cái gì, nụ hôn đầu tiên, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của Khâu Chí lại nhịn không được mà cười, người qua đường nhìn anh như bị ngốc, bị đánh
mà trên mặt còn cười sán lạn như thế.

Đương nhiên
Cầm Tử không thèm đếm xỉa tới tâm tình của Khâu Chí, cô đang thương tiếc nụ hôn đầu tiên của mình đồng thời cũng vội vàng đi đến ga tàu. Về nhà, thăm Mạc Mạc, cũng phải thăm ba mẹ nữa, cô cũng nhớ nhà.

Màn đêm sâu thẳm đen tối.

Một người
đàn ông cao to đi vào một khách sạn, đi thang máy tới lầu 10, đứng trước cửa một căn phòng, lúc đang chuẩn bị gõ cửa, thì cửa đã mở ra, một cơ
thể xinh đẹp nhào lên ôm chặt lấy người đàn ông.

Cô quen thuộc từng tiếng bước chân của anh.

“Chiến Nam, chúng ta đừng xa nhau nữa, em biết, anh yêu em…anh với người khác chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, em không để ý…” Nhã Nhi cúi đầu gọi tên người trong lòng, môi cũng dần đi lên, trên cửa,
hai tay của cô cuốn lấy cổ của anh, đôi môi mềm mại chủ động hôn lên đôi môi bạc của Giản Chiến Nam, hai má, hầu kết, cô khó chủ động, Chiến
Nam, anh vẫn muốn cô, vì anh đến đây, hơn nữa anh không đẩy tay của Nhã
Nhi đang cầm trên đồ của anh, bàn tay nhỏ bé dao động trên người anh,
chỗ mẫn cảm của anh cô đều quen thuộc, cô đang chờ Giản Chiến Nam động
tình, ôm cô đi vào giường lớn, vội vã mà muốn cô. Nhưng mà, không nghĩ
tới hai tay lạnh lùng của Giản Chiến Nam giữ lấy tay cô, tách cơ thể cô
ra khỏi người mình.

Hắn không
muốn cô? Cô vẫn là công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay của Giản
Chiến Nam, trên con đường tình ái cũng là Giản Chiến Nam dịu dàng dẫn

dắt cô, lần đầu tiên cô vứt đi rụt rè e lệ, chủ động thân thiết, lại bị
cự tuyệt, nhất thời cô hơi bất ngờ và bi thương, đôi mắt đẹp nhìn Giản
Chiến Nam ai oán, lòng rất bất an.

“Chiến Nam..”

“Giang Nhã..” Giản Chiến Nam lạnh lùng gọi tên đầy đủ của Nhã Nhi “Chúng ta kết thúc đi.”

“Vì sao?” Vẻ mặt của Nhã Nhi hốt hoảng “Chiến Nam, chúng ta đã nói là không cách xa rồi.”

“Đúng vậy, đã nói, nhưng mà, người lựa chọn rời đi trước là em.” Trên mặt Giản Chiến Nam rất lạnh lùng, không có chút ấm áp nào, con
người trầm lắng như vực sâu không đáy, nhìn không thấy một chút tình cảm dao động nào. “Có những thứ không có cách nào có thể trở lại
như lúc ban đầu, loại cảm giác đã không còn nữa, hôm nay là lần gặp mặt
cuối cùng của chúng ta,”

Giản Chiến Nam nói xong quay người đi, Nhã Nhi hoảng sợ vọt tới, từ phía sau ôm chặt eo của Giản Chiến Nam “Chiến Nam, em không muốn chia tay, em yêu anh, em không thể không có anh.”

Giản Chiến Nam hơi nghiêng mặt, nhìn Nhã Nhi, giọng nói lạnh lùng “Giang Nhã, chấm dứt, là kết quả tốt nhất cho em và anh, lịch sử không thể trở về như cũ.”

Cơ thể Nhã
Nhi như bị đóng đinh ở nơi đó, từ từ buông Giản Chiến Nam ra. Nhìn thấy
Giản Chiến Nam, bước nhanh rời khỏi cô, rời khỏi tầm mắt của cô, anh đã
không thương cô nữa rồi sao, không yêu cô nữa rồi sao?nhưng mà cô không
thể không có anh….

************

Buổi sáng
ngày hôm sau, Mạc Mạc về đến chỗ ở của mình, Tô Thiệu Cẩn rất lo lắng
khi cô ở một mình, Mạc Mạc cam đoan mãi, cô sẽ chăm sóc tốt bản thân,
hơn nữa dì Trần cũng tới đây, chăm sóc một ngày ba bữa cơm cho cô.

Tô Thiệu Cẩn bị giục gọi tới Cục Công An, dặn dò Mạc Mạc vài câu, liền vội rời đi.
Buổi tối, Mạc Mạc cùng dì Trần ăn xong cơm tối, nhưng sao cũng không
nghĩ tớ trong nhà sẽ có người đến, là chị em tốt nhất của cô, Cầm Tử.

“Mạc Mạc!” Cầm Tử vào nhà liền ôm lấy cô, Cầm Tử vẫn nhiệt tình, ngay thẳng như
thế, thật lòng quan tâm cô, quay về là vì lo lắng cho cô, Mạc Mạc cũng
ôm Cầm Tử, đáy lòng cũng ấm áp “Ăn cơm chưa? Về đã nói cho dì với chú biết chưa?”

Cầm Tử buông Mạc Mạc ra, nhìn thần sắc của Mạc Mạc, tuy bị vẻ lo lắng bao phủ nhưng
có thể nhìn thấy cô không tuyệt vọng, Cầm Tử vội gật đầu “Ừ, Trước tiên mình về nhà, sau đó gọi cho anh trai thì mời biết một mình cậu quay lại chỗ này, Mạc Mạc, cậu có khỏe không….”

“Cầm Tử, tối hôm nay cậu ở với mình đi…” cô một chút cũng không tốt, không tốt, Cầm Tử, Mạc Mạc đã không biết
cần phải làm như thế nào, nhưng mà cái gì cô cũng không thể nói, Không
thể lại khiến Cầm Tử lo lắng nữa.

Cầm Tử vỗ vai Mạc Mạc “Yên tâm đi, tối hôm nay mình không đi đâu cả, cùng chen chúc trong một
chiếc chăn với cậu, nhưng mà chiều mai mình phải ngồi tau để quay về
trường, Mạc Mạc cậu có muốn đi cùng mình không?”

Sắc mặt Mạc
Mạc buồn bã, cô không biết phải trả lời Cầm Tử như thế nào, hiện tại cô
không còn cách nào để có thể đưa ra quyết định, cái chết của cậu nhỏ là
đả kích lớn đối với cô, những đả kích liên tiếp khiến cho cô sống không
bằng chết, nhưng mà, giờ trong bụng cô đang có một sinh mệnh, cùng gắn
bó mật thiết với sinh mệnh của cô.

Cô đang do
dự, nếu ở lại, hay là buông tha, đó là đứa bé ma quỷ của Giản Chiến
Nam, nhưng cũng là đứa bé của cô, là người duy nhất có cùng dòng máu với cô, ….nghĩ không nổi nữa, Mạc Mạc bắt đầu đau đầu, tay cô dụi dụi vào
trán, khẽ lắc đầu “Cầm Tử, mình nghĩ qua vài ngày nữa rồi nói tiếp…”

“Được, mình chỉ hỏi vậy thôi.” Chờ tâm tình Mạc Mạc tốt hơn rồi nói sau cũng không muộn, dù sao bên
trường học cũng đã xin nghỉ phép, thiếu vài môn thì cái đầu của Mạc Mạc
nhất định cũng có thể bù lại được.

Cầm Tử ở
cùng cả đêm với Mạc Mạc. Hai người nói rất nhiều, cho tới lúc buồn ngủ
miệng không mở được mới đi ngủ, ngày hôm sau cẩm Tử bị đánh thức bởi
tiếng điện của ba mẹ gọi đến, bảo cô về nhà, Cầm Tử đành tạm biệt Mạc
Mạc, dặn cô nhất định phải kiên cường, nhất định phải quy về trường học, cô sẽ chờ ở đó, Cầm Tử rông dài một hồi, dù vẫn lo lắng nhưng cuối cũng vẫn bị Mạc Mạc đuổi đi.

Dì Trần đến
làm cơm sáng, Mạc Mạc ăn một ít, nói còn buồn ngủ nên liền đi nghỉ. Dì
Trần vì hơi buồn chán nên đi tản bộ, đi xuống quảng trường có chỗ tập
luyện, rất náo nhiệt. Vì buổi tối tán gẫu cùng Cầm Tử khá lâu nên Mạc
Mạc ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, nhưng tay vẫn ôm chặt bụng của mình,
bản thân cũng không hay biết.

Không biết
Mạc Mạc ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy cảm thấy rất thỏa mãn, mở mắt, duỗi
tay, duỗi lưng, lại phát hiện có gì đó không đúng, trên trần nhà, tất cả mọi thứ đều không giống….

Nhà của cô,
phòng ngủ của cô không lớn như thế, không có xa hoa như thế, tất cả
thiết kế đều xa lạ, trong lòng Mạc Mạc sợ hãi, cô ngồi xuống, trong lòng khẩn trương như thắt lại một chỗ, một dự cảm điềm xấu bao phủ trong đầu cô.

Cô xốc chăn
lên bước chân ngọc xuống giường, dưới chân là tấm thảm mềm mại, cô đi
đến phòng ngủ trước cửa, đang đưa tay muốn đẩy cửa ra, cửa lại bị người
bên trong mở ra, ánh mắt của Giản Chiến Nam nhìn thẳng vào trong mắt cô.

Cô lui về phía sau.

Hoang mang,
căm hận, bất an. Lúc muốn tiếp tục cách hắn ra một chút, nhưng eo lại bị Giản Chiến Nam ôm chặt, gương mặt điển trai tới gần cô, con ngươi đen
nháy dịu dàng mê người nói không nên lời, nhưng mà, với Mạc Mạc mà nói,
đó là ma quỷ giả trang, hắn muốn làm cái gì, hắn làm sao có thể đưa cô
tới chỗ này?

Mạc Mạc rất tức giận nhìn hắn, hai tay để trong ngực của hắn, oán hận nói: “Giản Chiến Nam, anh muốn làm gì? Đây là đâu? Anh dựa vào cái gì mà đưa tôi tới đây?”

“Mạc Mạc” Giản Chiến Nam thấy dáng vẻ oán hận đề phòng của cô, trong lòng anh cảm thấy bất lực, cơ thể trong lồng ngực gầy yếu hoảng sợ, anh nhịn không được
mà nới lỏng tay, giữ người đau thương trong lòng “Mạc Mạc, xem nơi này như là nhà của em, để anh chăm sóc em….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.