Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 76
Tuấn Anh liền quay người lại. Thật bất ngờ, người đó lại là Hiểu Đồng. Họ chạy đến ôm chầm lấy nhau. Thanh Phong lái xe đưa Thiên Di rời khỏi Paradise.
– Sao chị Hiểu Đồng lại đến đây? Mà sao hai người đó quen nhau? Anh biết chuyện này từ hồi nào vậy?
– Em còn nhớ hôm mình đi hát trong quán bar với mọi người trong BVB không?
– Vậy là họ thích nhau từ lúc đó sao?
– Tại em không để ý thôi. Chứ anh thấy hôm đó, hai người họ ngồi cạnh nhau cứ to nhỏ suốt buổi
– Vậy sao Tuấn Anh không đưa Hiểu Đồng về?
– Thì anh ta muốn giúp anh và em gặp nhau ở bến cảng Victoria mà. Có vậy cũng không biết. Ngốc thật
– Anh cứ chê em ngốc hoài. Anh cũng giỏi làm ông tơ mai mối quá ha!
– Anh cũng không có muốn. Nhưng anh phải làm vậy để bớt một tình địch rồi còn gì
– Anh lo lái xe đi. Em không muốn xe mới mua thì bị anh làm trầy đâu. Dẻo miệng quá trời. Không biết ai làm lại chịu quen anh không biết
– Em không biết nhưng anh biết có một cô gái lúc nào cũng cho anh nắm tay. Nhất là lúc này. Bị nắm tay mà không hề kháng cự… Em đang nghĩ gì thế?
– Cũng không có gì quan trọng. Em không biết cha mẹ có biết chuyện này chưa?
– Em yên tâm. Hai bác biết rồi. Anh cũng đã gọi điện về Hồng Kông giải thích mọi chuyện cho họ hiểu. Khi biết em là đứa con bị thất lạc, hai bác nôn nóng muốn gặp em lắm!
– Cám ơn anh đã giúp em
– Khờ quá! Anh là bạn trai của em thì phải gánh vát một phần cuộc sống với em. Hai bác nói khi nào em về cũng được
– Uhm! Em sẽ sắp xếp về đoàn tụ với cha mẹ
Thanh Phong và Thiên Di mỉm cười nhìn nhau
Một ngày nọ, Thiên Di lái xe đến trường Hoa Sen_nơi cô đã tham gia khóa đào tạo chính qui ngành thiết kế thời trang hơn bốn năm dài đại học. Di là khách mời cho buổi trao bằng tốt nghiệp. Buổi lễ diễn ra rất êm đẹp và cô được sự hưởng ứng của rât đông sinh viên trong lẫn bên ngoài trường. Có thể nói, hiện nay, Di đã trở thành tâm điểm của giới trẻ và công chúng không ngừng giành những ưu ái đặc biệt cho cô gái trẻ hai mươi lăm tuổi này. Xét cả về ngoại hình hay tài năng, Thiên Di đã vượt trội hơn những ngày còn là sinh viên chạy xe đạp đến trường. Nếu trước đây cô chỉ là cô gái mắt kính đen, ngố ngố và mọt sách. Thì giờ đây, cô trở thành một thiếu nữ đang đợi trổ hoa. Vẻ đẹp đó thật khó tả được. Vừa thông minh, vừa quyến rũ, gợi cảm trong một hình dạng rất thiếu nữ, pha lẫn gương mặt buồn lãng mạn. Di đi dạo trong công viên vào chiều hôm ấy trong khi mọi người dự tiệc đứng ở nhà hang. Có lẽ, sự ồn ào đã quá xa vời với cô. Di muốn ném vào chúng một sự lạnh lung. Di cũng muốn đá vào cái gọi là hào quang, danh vọng một cú đật đau. Nhưng Di không hề nghĩ rằng, một mối nguy hiểm cũng đang rình rập cô. Ngay khi bước ra khỏi cổng, một chiếc xe hơi lao đến. Di bị bắt cóc lên chiếc xe đó bởi hai người đàn ông che mặt. Không biết thuốc mê tồn tại bao lâu, khi tỉnh dậy, Di bàng hoàng vì bản thân đang bị trói vào ghế trong một nơi tối tăm, bốn bên là những tấm vách bằng kim loại. Di nghe loáng thoáng bên tai là tiếng còi tù và của tàu chở hàng. Cô thật đã bị nhốt trong một Container. Di vô cùng hoảng sợ. Di muốn kêu cứu nhưng không thể. Miệng Di đã bị băng keo dán chặt. Di cố vùng vẫy để thoát thân. Vô ích. Sợi dây thừng như con rắn khô cằn xiết chặt đôi tay và đôi chân trắng của Di vào cái ghế gỗ khốn nạn. Cuộc đời sao lại bất công. Di tự hỏi bản thân đã làm gì sai, đã đắc tội với ai. Không một tiếng trả lời đáp lại những nghi ngờ của nhà thiết kế trẻ. Cô lại thiếp đi.