Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 7
– Uống chưa đầy một lon mà say rồi hả em?
– Chỉ mệt chút thôi. Hôm nay mới thi kết thúc môn nên hơi mệt
– Nhà em ở đâu để anh đưa em về? Em về khuya có bị gì không?
– Thôi được rồi anh. Để em đi bộ. Cũng gần lắm! Chừng mười lăm phút à!
– Sợ anh bắt cóc hay sao mà từ chối? Để anh đưa về. Kẻo mai mấy thằng kia lại léo nhéo anh nữa
– Anh sợ mọi người nói nên mới đưa em về sao? Không cần đâu. Em tự về được
– Không phải. Ý anh không phải thế? Anh … cũng muốn đưa em về Di à! Huống chi trời khuya, con gái đi một mình không tốt đâu
– Vậy nhờ anh!
Quốc Vinh đưa cô về nhà trọ. Đêm đó, anh gọi cho cô. Nói rất nhiều chuyện của anh. Cho đến giờ, bản thân Di vẫn không hiểu sao mình có thể thức đêm và nói chuyện phím lâu đến vậy? Cô cũng không còn nhớ mình đã nói gì và anh đã hỏi gì. Họ cùng đi trại, ngồi chung một dãy ghế. Suốt chặng đường, anh chăm sóc cô rất kĩ. Khi thì lấy khăn ướt. Khi thì lấy bánh và nước cho Di. Anh cũng tinh ý. Thấy Di bắt đầu mệt liền đỡ cô tựa vào vai anh. Họ yêu nhau nhanh. Và cũng quen nhau rất vội. Sự ân cần, chu đáo của anh khiến cô rung động.
Tiếng nhạc trong quán bỗng ngừng, hiện tại quay lại với cô gái trẻ đang u buồn. Cô khóc. Những giọt nước mắt tiếc nuối, yêu thương tràn về. Di vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Cô không muốn nhớ anh. Dù nói về nước sẽ trả thù anh nhưng Di cũng không buồn lên kế hoạch, không muốn gặp anh. Càng cố quên thì càng nhớ. Càng tránh thì càng dễ gặp. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì anh xuất hiện. Vẫn với gương mặt hot boy ấy từng khiến trái tim nhỏ bé vừa biết yêu xao xuyến. Nhưng giờ, đó cũng chỉ là gương mặt rất bình thường, chỉ khiến Di thấy khinh miệt và ghê tởm
– Em về nước lúc nào vậy? Sao không gọi anh ra đón_Vinh ngạc nhiên, nhìn cô gái, mỉm cười hỏi
– Xip phép_Di lảng tránh và bước đi thì anh kéo tay cô lại. Vẫn bàn tay ấm và êm đó từng nắm tay cô, chăm sóc cô khi ốm đau. Nhưng giờ, nó cũng chỉ là bàn tay của bộ xương xấu xí
– Sao em tránh né anh? Uống nước chút đi
– Không_Di hất mạnh tay Vinh, tức giận nói_Chúng ta không cần phải gặp hay nói gì hết. Chào anh
– Di. Nghe anh nói đi có được không? Sao em cứ nóng nảy thế kia?
– Cái gì? Anh bảo tôi nóng nảy? Vậy anh tìm cô gái khác mà tán tỉnh. “Em không hợp với anh đâu”. Đó chính là câu anh đã nói. Anh không nhớ sao?
Một người khách bước đến chen vào giữa cuộc đối thoại vội vàng
– Hai người có đi vệ sinh không? Không có thì ra ngoài để người khác đi chứ?
– Xin lỗi. Anh đi thì cứ đi đi_Vinh đáp
Không chào hay nán lại thêm giờ phút nào, Di ra khỏi quán và lái xe về nhà. Cô lấy bia trong tủ lạnh nốc cạn. Uống say đến mức Hưng về nhà cũng không hay. Bước vào phòng khách, mùi bia nồng, lon bia lăn lốc khắp nơi, Hưng trố mắt kinh ngạc. Còn Di vẫn cứ cầm lon này đến lon khác uống cạn,
– Em bị gì mà uống nhiều thế?
– Kệ em. Vào đây uống với em.
– Trời đất. Cả chục lon rồi. _Hưng chạy đến đỡ bạn ngồi lên ghế sofa_Nói anh nghe có chuyện gì xảy ra? Em muốn thiêu đốt gan hay sao mà uống nhiều quá vậy?
– Hic… Em lại gặp anh ta. Em cố tránh hắn. Cố không nhớ đến hắn. Nhưng em vô dụng. Em không làm được. Hắn như vết sẹo trong tim em. Mỗi lần có điều gì liên quan đến hắn thì em lại nhớ về những kỉ niệm đã trải qua với hắn. Và em càng đau. Đau lắm!
– Thôi nín đi. Đừng khóc. Hắn không đáng đâu. Lên phòng ngủ đi em
– Ngủ sao? Đây đâu phải nhà em. Em không có nhà. Không có người thân. Không có cha mẹ. Ngay cả bạn trai cũng phản bội em. Em không có gì hết
– Em say rồi. Để anh đỡ em lên phòng