Yêu! Không Thể Rời Xa

Chương 5


Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 5


Thiên Di ngồi bật dậy, đánh nhẹ vào chân Hưng. Rồi không hiểu cố tình hay vô tình. Cô nằm úp lên người Hưng. Nhìn thẳng vào Hưng. Mặt kề sát mặt Hưng. Nhưng anh không hề kháng cự hay đỏ mặt. Anh thản nhiên như không có chuyện gì
– Lỡ em muốn anh làm người yêu của em thì sao?
– Dù em có thoát y, ngồi khiêu gợi trước mặt anh, đi qua đi lại rồi tự nguyện dâng hiến hay cưỡng chế anh, thì anh cũng chẳng có cảm giác gì với em. Chứ đừng nói là người yêu nhé! Em không tin thì tối nay mình thử ngủ chung. Ok!
Nghe đến đó, cô gái bỗng ngượng đỏ mặt rồi ngồi ngay ngắn trên bãi cỏ xanh mướt. Hai má Di phồng lên, đỏ như xôi gấc. Hưng thì chỉ cười phì rồi ngồi dậy, quàng tay qua vai bạn an ủi
– Em là cô gái tốt. Không thiếu thanh niên muốn làm bạn trai của em. Đừng nghĩ như vậy. Và đừng hành động như vậy.
– Hứ! Nhưng có người không hiểu điều đó.
– (Hưng ngạc nhiên)

– Em hỏi thật đó. Em muốn … anh … làm bạn trai của em. Trong một vài ngày
– Ý em là sao_Hưng bỏ tay xuống, xoay người Di đối diện anh_Em có bình tĩnh khi nói điều này không?
– Em rất bình tĩnh. Vì chỉ có anh giúp được em. Nếu em nhờ người khác, anh có muốn em vừa mới về nước còn lạ lẫm thì bị lợi dụng không?
– Hiển nhiên là anh không muốn em bị ai gạt hết. Nhưng anh không thể. Em biết đó. Anh không phải là con trai thì sao làm bạn trai em được
– Chỉ là giả thôi.
– Dù giả cũng không được. Tình cảm là không thể ép buộc được đâu em. Nếu người đó không yêu em thì hãy quên anh ta và quen người khác đi
– Em không biết nữa. Mục đích em về nước lần này là làm cho người đó phải hối hận vì phản bội em.

– Khờ quá! Em làm vậy thì hắn có yêu hay quen em không? Em được lợi gì khi bản thân em chắc chắn sẽ bị tổn thương.
– Nhưng em không thể chịu đựng sự lừa dối
– Anh hứa … sẽ giúp em nghĩ ra cách khác. Đói chưa? Đi ăn rồi về sắp xếp đồ nữa. Mai về thành phố, em muốn ở khách sạn hay ở nhà anh?
– Em chưa biết. Có thể thuê nhà dài hạn nào đó ở
– Về nhà anh đi. Dù sao cũng có mình anh ở căn nhà to không biết làm gì. Em yên tâm là đủ phòng cho em ở suốt đời cũng được
– Không cần làm phiền anh đâu. Nếu em xong việc ở đây sẽ quay lại Pháp. Ở nhà anh mất công dọn tới dọn lui. Anh cũng biết em lười mấy chuyện đó lắm mà
– Ok! Anh không cãi với em. Anh biết có một căn nhà đang cho thuê, khoảng sáu triệu một tháng. Một mình em ở cũng được. Cách nhà anh khoảng vài hẻm lớn à!
– Vậy nhờ anh liên hệ giùm em. Có gì em chuyển tiền qua tài khoảng cho anh.
– Mình về thôi. Chuyện tiền bạc với anh không quan trọng. Nói sau đi
Khánh Hưng bây giờ đã tự sáng lập và làm giám đốc một công ty về xây dựng và bất động sản. Nhà mới cô gái trẻ thuê chỉ cách biệt thự mini của anh một công viên. Sáng nào, anh cũng rủ cô chạy bộ và ăn sáng. Anh giới thiệu cô vào một công ty dệt may thời trang lớn. Với tấm bằng và kinh nghiệm ở nước ngoài, thêm vào quan hệ của Hưng, Thiên Di dễ dàng được nhận ghế trưởng phòng thiết kế. Một đêm nọ, cô lái xe dạo khắp Sài Gòn. Trời về đêm thật sự lung linh. Đèn điện sáng rực, mọi người thong dong và tự do đi trên đường. Không khí cũng dễ chịu và rất mát mẻ. Bánh xe định mệnh lại khiến cô đến một quán cà phê nhỏ trong hẻm. Cô nhận ra nó. Không đâu xa lạ, đây chính là nơi Di và người đó gặp mặt, hẹn hò rồi yêu nhau. Một chút bàng hoàng rồi dừng xe sát hàng cây, Di bước vào quán. Mọi thứ nội thất đều không thay đổi. Một người phụ nữ xinh đẹp bước ra. Chất giọng ấm và rít lên như chim sẻ đến chào khách


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.