Yêu! Không Thể Rời Xa

Chương 48


Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 48


– Em cũng không biết nữa. Khó khăn lắm em mới vượt qua bản thân để từ từ chấp nhận anh ấy. Vậy mà không hiểu tại sao hôm trước nói yêu, hôm sau liền lạnh nhạt. Không lẽ vì anh ấy nổi tiếng nên có tính cách khó hiểu như vậy
– Chuyện phiền não nhất trên đời chỉ có một chữ tình
– Sao anh lại thở dài?

– Không có gì. Uhm! Anh nghĩ do em là người thẳn thắn còn anh ấy là người hơi nội tâm. Nên nhiều chuyện em không hiểu
– Nói chuyện với anh thật sự rất thoải mái. Anh đúng là người bạn tốt nhất của em
– Phải. Là bạn. Có lẽ anh không nên mơ tưởng. Nếu đã có người yêu thì anh phải dừng lại
– Anh lẩm bẩm gì thế?

– Không có gì. Anh chở em về sửa soạn rồi đi gặp bạn anh
Di vẫn vô tư mà không hề để ý bên cạnh mình cũng có một người con trai thầm yêu mến cô. Nhưng người ấy lại là một chàng trai có tiền, tài giỏi và hiện đại, không muốn chiếm đoạt tình cảm của ai. Càng không gượng ép để có được tình yêu của một cô gái. Tuấn Anh vẫn vui vẻ đối xử với Di như một người bạn, một người em gái.
Trong khi đó, tại Hồng Kông, Thanh Phong lo lắng lo người yêu thầm kín rất nhiều. Anh đứng ngồi không yên. Ăn ngủ cũng không đủ giờ đủ giấc. Gương mặt phờ phạc hẳn đi chỉ sau hai ngày. Giọng hát của anh ở phòng thu dường như yếu hẳn, mất hết sức sống. Mọi người xung quanh, bạn bè đều cảm thấy vô cùng lo lắng. Họ thay nhau rủ anh đi ăn, đi uống nước, đi tắm suối nước nóng, đi bơi, đi karaoke.v.v… Phong vẫn không cảm thấy vui vẻ trong lòng. Mọi thứ đều trở nên mờ nhạt và vô nghĩa khi không có Di bên cạnh. Anh bước đi ngoài phố cũng ủ rủ hơn. Điều anh tha thiết bây giờ có lẽ không phải là bán chạy đĩa hát hay những bộ phim của anh được hưởng ứng. Anh chỉ muốn nhìn thấy Di. Và đi đâu, anh cũng cảm thấy Di ở đó. Có khi anh thấy Di ngồi đong đưa chân trong công viên. Có khi anh thấy Di đứng khom người nhìn những chú thỏ bong bán trong siêu thị. Có khi anh thấy Di cười híp mắt chỉ vì chọn được chiếc áo đẹp ưng ý trong khu chợ đêm. Có khi anh nhìn một cô gái ngồi uống café trong nhà hàng cũng cảm giác đó là Di. Cái dáng vẻ ngồi uống tách café capuchino từ tốn, đầy suy tư của Di mỗi lần hai người ra ngoài đều đọng lại trong chuỗi kí ức tươi đẹp mà anh không bao giờ quên. Đã đến ngày thứ năm kể từ lúc Di đáp máy bay về nước, chưa giây phút nào Phong không nhớ người yêu. Dù cho anh biết cô đã có bạn trai và việc suy nghĩ về cô như vậy thật không phải phép. Nhưng sao anh không thể khống chế được bản thân. Trong lòng Thanh Phong chưa bao giờ nảy sinh suy nghĩ sẽ cướp đoạt tình yêu của ai khác. Và càng không muốn Di khó xử hay phải chọn lựa. Anh chọn cách âm thầm yêu cô. Để rồi trái tim anh mỗi ngày một nhớ nhưng da diết.
Sau buổi quay thử, đoạn trailer được giữ lại để tung lên mạng và thực hiện quảng cáo theo yêu cầu của công ty BVB. Lượng khán giả ngày càng gia tăng. Họ nóng lòng chờ đợi Show diễn tổ chức. Ai cũng vui vẻ ăn mừng. Riêng Phong vẫn không vui. Thành quả này thật sự rất tốt và người anh muốn chia sẻ chính là Di. Anh đến công ty mà trong long buồn và khó chịu. Phong dạo bước khắp công ty để giết thời gian. Chợt anh đi lùi lại và nhìn vào phòng tiếp khách của công ty. Anh vô cùng ngạc nhiên đến bất ngờ. Phong đẩy cửa bước vào. Anh mừng rỡ khi nhìn thấy người yêu thầm kín anh nhung nhớ bấy lâu đang ngồi đọc báo ở đây. Thanh Phong vội vàng bước đến. Anh ngồi cách Di một ghế, gương mặt sáng hẳn và giọng nói cũng hớn hở nhiều


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.