Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 47
– Cha cũng mánh thật. Đưa con làm bia đỡ đạn
– Cái thằng nhóc này. Ít ra phải có một lần con đối diện với ông ta chứ! Với lại ta tin Thiên Di sẽ xoay sở được
– Sao cha biết cô ấy sẽ về mà xoay sở?
– Thì ta gọi chứ ai nữa. Không lẽ đợi con sao?
– Cha thật là… Sao lại gọi cô ấy về?
– Ta nghĩ cũng có người muốn Thiên Di về nhưng không dám nói. Ta chỉ làm trung gian thôi
– (Mỉm cười)_Uhm chủ tịch! Cho con hỏi tại sao con lại có 10% cổ phần của công ty?_Thiên Di lễ phép hỏi
– Ta cho cháu. Ta nghĩ cháu xứng đáng. Cháu cũng không cần cảm ơn ta. Với những gì cháu làm cho công ty suốt thời gian qua thì đây là phần thưởng
– Nhưng nó quá lớn. Con nghĩ chuyện này nên để sau được không chủ tịch?
– Thôi được. Chuyện đó thì bác không ép cháu. Nhưng tối nay tuyệt đối cháu phải ở lại ăn cơm với hai cha con bác
– Dạ!
Di ở lại ăn cơm với gia đình họ Phan giàu có rất vui vẻ, rất ấm cúng. Đến tối, chàng trai trẻ họ Phan đưa Di về nhà
– Mai anh đến đón em
– Không cần đâu Phan tổng. Tôi tự đi được
– Em đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là bạn mà. Em cũng đừng xưng hô với anh là Phan tổng. Nghe xa lạ lắm! Gọi anh là Tuấn Anh đi
– Ok!
– Sao em lại thở dài?
– Không có gì. Em chỉ thấy trong lòng không vui
– Vì công việc sao?
– Không phải. Chuyện riêng của em
– Theo anh đi dạo một chút hay em muốn vào nhà? Không lẽ cứ ngồi ngoài xe của anh suốt đêm sao?
Thiên Di ngước nhìn căn hộ của mình trong chung cư cao cấp qua kính cửa xe. Chợt cô thấy buồn. Dù có trở về một nơi đầy đủ tiện nghi, cô vẫn thấy buồn tẻ, đơn độc. Di nhẹ cúi đầu thở dài. Tuấn Anh như hiểu ý nàng, anh lái xe chở cô đi dạo quanh Sài Gòn về đêm, cũng không kém phần đèn đóm, nhộn nhịp. Rồi anh đưa cô đến một bãi biển rộng lớn, bãi cát vàng óng ánh, sóng vỗ nhè nhẹ và ánh mặt trời còn e ấp trong làn sương trắng. Hai người ngồi nói chuyện với nhau, cùng nhìn những chiếc tàu bắt cá trở về sau một đêm chài lưới.
– Em ăn đi_Tuấn Anh mỉm cười, đưa hamburger cho Di
– Cám ơn!
– Anh thấy từ lúc em về nước thì gương mặt không còn tươi tắn như trước. Em lúc nào cũng thở dài rồi cúi mặt. Có chuyện gì sao?
– Phải. Có chuyện. Nhưng em không biết phải nói sao? Em thấy rất khó chịu
– Công việc thì anh nghĩ em có thể giải quyết mọi thứ thật tốt đẹp. Nên chuyện khiến em phải suy nghĩ chắc chắn là tình cảm đúng không?
– Em cũng không biết nữa. Thật sự nó rất phiền phức. Lúc thì rất gần gũi. Lúc thì … giống như không quen biết. Em thật sự không biết anh ấy nghĩ gì
– Vậy là em yêu người đó rồi