Yêu! Không Thể Rời Xa

Chương 27


Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 27


Về phía Phong. Anh vẫn nắm chặt tay Di, ngay cả khi đang lái xe. Một ma lực nào đó khiến tim Di nhảy múa và đôi má ửng đỏ, căng phồng lên. Đó không phải là hạnh phúc khi được một minh tinh nắm tay hay được ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Mà đó là một cảm giác rất kì lạ. Như bạn vừa có được cả thế giới. Và bầu trời kia là của bạn. Phong đưa cô đến một nơi rất xa thành phố. Anh lấy khăn che mắt cô. Anh nắm tay cô, dẫn cô bước vào. Không khí rất trong lành và có mùi hương rất đặc biệt. Đôi chân trần của Di có thể cảm nhận rõ ràng những ngọn cỏ non, êm ả. Tóc cô hiểu được lời thì thầm của gió, nhảy cỡn lên và tung bay như một thác nước nhẹ. Da cô được mơn trớn bởi cái ẩm ướt của không khí và những giọt nước khẽ chạm vào đôi vai trần, trắng nõn. Di không mặc áo khoác. Màu hồng san hô của chiếc váy nữ tính mà Thiên Di mặc như hòa vào màu xanh mãnh liệt của bầu trời trên cao, và của đám cỏ dưới đất. Phong vẫn thanh lịch, thời trang với màu trắng của chiếc áo khoác kiểu Âu phối cùng áo thun nâu và quần Jeans màu xanh bạc. Phong nắm chặt tay Di, nhẹ nhàng dẫn cô bước vào cánh đồng xinh đẹp. Anh từ từ tháo khăn che mắt cho Thiên Di. “Ôi!” Trước mắt cô là một cảnh vật tuyệt đẹp. Cô đang đứng trên một bãi cỏ xanh ươm. Xung quanh có rất nhiều hoa, chúng đủ màu. Những chú bướm đang lượn lờ khắp nơi. Ánh nắng cũng rất dịu dàng và cơn gió nhẹ đưa mùi hương thơm ngát đến với Thiên Di, đánh thức óc sáng tạo của một nhà thiết kế trẻ. Đây là một cánh đồng hoa như trong truyện cổ tích. Cô sung sướng và chạy tung tăng trên bãi cỏ. Chưa bao giờ cô thấy bản thân thoải mái và dễ chịu đến vậy. Thiên nhiên bao phủ cô trong vòng tay ấm áp. Phong đứng từ xa nhìn, anh mỉm cười và ánh mắt long lanh như thiên thần. Thiên Di vội kéo anh vào giữa cánh đồng. Họ chen vào giữa những bông hoa oải hương màu tím lãng mạn. Họ nhảy múa. Trong phút chốc, họ không còn cảm thấy đô thị ồn ào hay sự xô đẩy của cuộc sống. Họ cảm thấy bản thân như trút bỏ hết phiền muộn. Khi thấm mệt, họ nằm dài trên cỏ, bên cạnh những bông cúc vàng óng ánh, ngước mặt nhìn bầu trời xanh thăm thẳm
– Anh thấy gì không? Đó là đám mây có hình chú thỏ. Kia là chú rùa. Còn có một thiên thần đang thổi sáo
– Anh thì lại thấy một ngôi sao_Phong nhìn Thiên Di, mỉm cười

– Ban ngày làm gì có sao?
– Có chứ. Chỉ vì em không nhìn thấy thôi
– Đây là đâu vậy? Đẹp như truyện cổ tích
– Đây là cánh đồng ba anh đã mua lại cho anh. Lúc trước, mẹ anh thường dẫn anh đến đây chơi. Khi còn sống, mẹ anh cũng rất đẹp. Cũng giống em. Thích hòa vào thiên nhiên. Bà hay đẩy xích đu cho anh vào mỗi buổi chiều. Khi đó anh còn rất nhỏ.

– Chắc anh nhớ mẹ anh lắm! Em nghĩ bà ấy là một người phụ nữ tuyệt vời
– Cám ơn em. Em thấy cây to đó không?_Phong chỉ tay về phía cây cổ thụ lớn, rậm lá phía cuối cánh đồng
– Em thấy rồi.
– Đúng vậy. Mẹ anh đã tự làm một chiếc xích đu ở đó. Em muốn ngồi không? Lại đây


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.