Bạn đang đọc Yêu! Không Thể Rời Xa: Chương 12
Hưng thản nhiên vào phòng. Thiên Di bình thản trở về bếp dọn thêm đĩa và mì. Quốc Vinh cũng đi theo
– Anh ra ngoài ngồi đi. Dọn xong em sẽ gọi anh vào.
– Em quen anh ta lâu chưa?
– Điều đó không quan trọng
– Có. Rất quan trọng với anh_Vinh chạy đến nắm chặt tay bạn gái cũ
– Anh buông ra đi. Nếu không thì rời khỏi đây
– Ok. Anh xin lỗi. Anh buông. Chỉ là anh nhớ em quá! Càng ngày em càng xinh đẹp. Hai người ở chung nhà sao?
– Không. Hôm nay tôi qua đây chơi thôi
– Anh ta có vẻ dễ dãi quá! Tùy tiện ăn mặc khi có em ở đây
– Nè! Anh đừng đột nhiên xuất hiện ở đây rồi chỉ trích anh ấy. Nếu anh thấy không thích thì có thể ra về.
– Hai người đang nói xấu gì tôi sao_Hưng bước ra với quần áo chính tể, đến bên cạnh Thiên Di hỏi_Xong chưa em? Anh đói quá!
– Xong rồi anh. Mình ăn đi. Em nghĩ anh Vinh có việc bận nên không ăn chung với mình đâu
– Vậy sao? Thật tiếc quá! Vinh nè! Đây là tiền máy tính. Chắc sẽ dư. Nhưng anh không cần phải thối. Thật ngại vì để một quản lí như anh phải đích thân giao hàng.
– Không sao. Di! Em có thể tiễn anh một đoạn không? Anh có nhiều chuyện để nói với em_Quốc Vinh nhẹ giọng hỏi.
– Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói
– Nhưng anh…
– Vinh nè! Cô ấy nói là không rồi mà. Đàn ông chút đi. Tôi tiễn anh ra cửa.
Vinh ra về. Thiên Di và Hưng ăn tối vẻ, cùng uống rượu. Sự hiện diện của kẻ phụ tình đã không hề làm cho bữa ăn tẻ nhạt. Di không uống say li bì như trước. Có lẽ do những chuyện cười tiếu lâm Khánh Hưng kể đã khiến cô quên dần cảm giác đau khổ trong tình cảm.
Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường. Mấy tháng sau, Thiên Di chuyển sang sống trong nhà Khánh Hưng. Vì căn nhà cô thuê sẽ được chủ nhà bán gấp, gom tiền sang nước ngoài sống với con cái.
Về phía chàng thanh niên phụ tình Quốc Vinh, khi biết Thiên Di làm ở công ty dệt may thời trang Paradise, nên nhiều lần đến tìm, tặng hoa, mua bữa trưa, hẹn cô ăn tối. Có vài lần, anh ở lì trong phòng khách công ty chỉ để Di nhận lời đi ăn trưa. Cô bất đắt dĩ chấp nhận. Vinh công khai đến nhà đưa đón Di đi làm. Việc đó khiến Hưng vô cùng bực tức. Dù là người cứng rắn, cương quyết không để kẻ phụ tình chở, nhưng Thiên Di cũng khó chịu. Một lần, hắn ta ngang ngược và vô lí đến nhà Hưng kiếm chuyện
– Lên xe đi Di. Nếu không thì anh sẽ đợi em nữa. Không chừng anh lại đến công ty em chờ nữa đó
– Anh uy hiếp tôi sao?
– Không phải uy hiếp. Anh chỉ muốn được đưa em đi làm.
– Tôi không thích. Tôi có xe. Và cũng đã có bạn trai. Anh quên tôi đi. Chúng ta không thể xảy ra bất cứ chuyện gì
– Khi em và anh ta chưa kết hôn thì anh vẫn có cơ hội. Lên xe đi_Vinh kéo tay Di
– Buông tay cô ấy ra_Hưng chạy đến đấm vào mặt Vinh thật mạnh_Anh chán sống rồi sao?
– Anh có tư cách gì đánh tôi?_Vinh đứng dậy đánh trả
– Tôi là bạn trai của Di_Hưng đấm một cú mạnh vào bụng Vinh
– Hai người thôi đi_Di cố cản
– Em tránh ra. Đây là chuyện của đàn ông_Vinh nói, tay đấm vào mặt Hưng
– Mày cũng là đàn ông hả? Mày phụ bạc Di, phản bội cô ấy mà là đàn ông hả?_Hưng cũng đấm vào mặt Vinh rồi bị Vinh đạp, té nhào ra đất
– Anh có sao không Hưng?_Thiên Di vội chạy lại đỡ Hưng đứng dậy_Vinh! Sao anh ra tay nặng quá vậy?
– Em xót cho hắn sao?_Vinh chỉ tay vào Hưng, nói
– Phải. Vì anh ấy là bạn trai tôi. Hưng cũng chưa bao giờ lừa dối tôi.
– Anh không sao đâu Di.