Yêu Không Hoán Đối

Chương 17


Đọc truyện Yêu Không Hoán Đối – Chương 17

“Thằng khốn nạn” – cậu nghiến răng

“Mày đẹp hơn nhiều đó,coi bộ được cho ăn sung mặc sướng lắm,lão già nào có phước được mày hầu vậy,có trẻ hơn ông ngoại của tao ko? Chắc lão ta ko thỏa mãn đủ cho mày đâu,tao thì khác mày nghĩ lại đi” – nó sờ bên eo cậu tụt dần xuống mông

“Tôi ko nghĩ mình già đến nỗi kêu bằng ông đâu” – giọng trầm đục quen thuộc đang hướng đến nơi cậu.Jaejoong buông cổ áo nó ra khi hắn đã đứng bên cạnh cậu,khoát eo cậu kéo vào người – “Bạn em à?” – hắn cười nhẹ

“Ko,một gã say” – cậu lắc đầu

“Ya! mày tệ thật,cái tên tao cũng ko nhớ” – nó vờ trách cậu rồi chìa tay ra với hắn – “Tôi là Kang Ho Dong còn…” – nụ cười nó vội vụt tắt trên môi thay vào đó là biểu cảm y chang cậu như lúc nãy gặp nó,à ko còn gấp nhiều lần hơn,mặt nó xanh lè chuyển sang trắng bệt ko chút máu,tay run run chỉ vào mặt hắn miệng nhấy nháy muốn nói gì đó.Hắn vẫn đứng yên cười,ôm cậu trong tay,cuối cùng nó cũng thốt ra vài chữ gì đó ko rõ lắm – “Y….u.n…h…o….!…S..h..i..m…Yu..n..ho� ��.m..à..y…là… m…ày…s..ao…?”

“Xin lỗi anh nói gì cơ? Tôi nghe ko rõ tôi là Jung Yunho hân hạnh gặp mặt” – bắt cố chụp lấy bàn tay đang run lên bần bật

“Ko,ko họ Jung à? Phải là Shim chứ?” – nó lắc đầu lảm nhảm

“Tôi họ Jung,họ này ko hiếm lắm,anh mới nghe qua à? Cần tôi lấy chứng minh ra cho xem ko?” – nói là làm hắn móc chứng minh trong bóp ra cho nó coi,mặt nó chuyển biến có chút sắc,chắc máu dồn về kịp.Yunho cấp chúng mình vào bóp lại đứng nhìn nó.

“Anh…anh rất giống một người mà tôi biết” – nó cố cười,lấy lại bình tĩnh

“Lúc đầu tôi gặp Joonggie,cậu ấy cũng nói thế.Sau khi xem chứng minh giống anh mới tin đấy” – hắn quay sang cười với cậu – “Mà chắc là tôi giống dữ lắm nên mới nhầm như thế nhỉ”

“Chỉ giống khuông mặt thôi,chứ tên kia nhà quê ăn mặc cù lần,giọng tỉnh nghe bực chết đi được.Lại còn ngu nữa Jaejoong nhỉ” – nó cố bắt chuyện cùng cậu khi cậu cứ lơ ko nhìn nó – “Mà anh là người giàu có mua cậu ta về đấy à,tôi mà biết sớm thì sẽ đến cứu cậu ra khõi nơi quỷ quái đấy jaejoong à” – nó giả lả

“Ồ ko,tôi mời cậu ấy về sống cùng đấy chứ” – hắn cười,cậu ngước nhìn mắt bằng cặp mắt ấm áp – “Mà chắc anh quen thân với Joonggie lắm nhỉ”

“Thân lắm,chúng tôi là cặp bài trùng lúc ở trường đấy.Tôi kể anh nghe lúc trước tôi cá với cậu ta là làm nhục thằng nhà quê trước mặt mọi người.Rốt cuộc tôi thua phải đãi cậu ta uống rượu cả tháng đấy” – nó cười đắc ý

“Vậy anh là người đề nghị ra vụ cá cược đó? Anh có vẻ hài hước đấy”


“Ai cũng nói tôi như vậy hết,Jaejoong ko kể tôi với anh à,thằng này bạn bè tệ thật.Chúng tôi biết mọi thứ của nhau đấy”

“Tôi đặt biệt rất thích những thứ liên quan đến Joonggie nhưng lại rất ghét những ai hiểu quá nhiều về cậu ấy” – giọng hắn bổng đục ngầu làm tên kia xanh mặt

“A…tôi…tôi nhớ ra có việc,hẹn khi khác nhé” – nó vội bỏ đi

“Joonggie em ko sao chứ?” – hắn nhìn cậu

“Ko sao,em ko sao chỉ là…” – cậu im lặng – “Em….em ko còn ai cả” – giọng cậu hơi nhẹ so với bình thường

“Joonggie em còn anh,còn Minnie.Chúng ta là một gia đình mà,anh ko để em cô đơn đâu” – hắn ôm lấy cậu

“Uhm em biết em còn Yunnie và Minnie thương em mà” – cậu vùi đầu vào ngực hắn

“Đừng đứng đây nữa,ra ngoài nhảy với anh đi” – hắn kéo cậu ra

Cậu hòa chung điệu nhảy cùng đùa giỡn với mọi người,hắn thấy cậu cười được lòng hắn nhẹ hẫn đi chì là nghe chuyện lúc nãy khiến hắn rất tức tối.

1AM

“Tạm biệt Giám đốc” – các nhân viên cúi chào hắn

“Mọi người về nghỉ ngơi đi” – hắn cười,các nhân viên lên xe giải tán hết.Cả Yoosu cũng về.

“Yunnie,sao chưa lên xe.Ngoài đây lạnh quá” –cậu kéo áo vạt áo khoát che người lại

“Anh có quà cho em” – hắn cười bí ẩn,nắm tay cậu đi theo hai cận vệ của hắn


Hẻm nhỏ cửa sau Club

“Jaejoong tao…à ko tôi xin lỗi là tôi đốn mạc….làm ơn tha cho tôi” – cậu ngỡ ngàng khi thấy tên bỡn cợt xấc láo nay mặt mày bầm dậu máu me,đang lết dưới đất quỳ lại cậu.Khiến cậu cười lên rồi nhìn Yunho,hắn chỉ nháy mặt tinh nghịch với cậu.

“Xin lỗi anh là ai,tôi nhận ko ra” – cậu cắn móng tay suy nghĩ

“Tôi là Ho Dong,là Ho Dong đây,Jaejoong à nể tình chúng ta là bạn cũ….tha cho tôi đi….Jaejoong tôi xin cậu mà” – nó lết lại ôm chân cậu nhưng cậu giật lùi ra sau và nó ăn vài cú đạp của hai cận vệ

“Bạn tôi phong độ lắm,nói chuyện rất hùng hồ,anh ko giống chút nào” – cậu bĩu môi làm Yunho phì cười

“Jaejoong,tôi khốn nạn,tôi hèn hạ….tôi là con chó qua đường….tôi biết mình miệng thúi….tôi xin lỗi Jaejoong à” – nó khóc lóc quỳ lạy cậu liên tục

Cậu cúi gần xuống – “cái mặt mày làm tao chướng mắt lắm biết ko?” – thì thầm vào tai nó.Rồi cậu lấy lại bộ mặt ngây thơ nói với Yunho – “Yunnie lúc nãy em nhớ bạn-thân em có nói giọng em rất khó nghe,khi lên giường với khách ko làm khách thỏa mãn được”

“Jaejoong à,tôi xin lỗi,tôi ko có ý đó đâu…” – nó vội la lên

“Ờ…còn thiếu hả?” – mắt cậu long lanh nhìn nó

“Em nhắc anh mới nhớ,lúc nãy còn nói anh già như ông ngoại ko đủ sức thỏa mãn em nữa,thiệt tình….làm anh buồn hết sức tsk tsk” – hắn cũng làm vẻ suy tư

“Cậu Jung làm ơn,tôi biết lỗi rồi…tôi ko dám nói gì Jaejoong nữa đâu…xin cậu tha cho tôi”

“Ồ tôi quên nói cho anh biết,5 năm trước tôi họ Shim,tên thật của tôi là Shim Yunho.Anh gọi sao cũng được,dù sao tôi cũng quen bị gọi thằng nhà quê rồi” – hắn liếc nhẹ qua cậu

“Ya! anh nói vậy ám chỉ em hả?” – cậu vễnh môi


“Đâu có,tại anh nhớ lại kỷ niệm đẹp trước kia của tụi mình mà” – hắn cười xòa,hôn phớt lên môi cậu

“Huhu tôi biết lỗi rồi….hu..hu…hu….tôi ko dám nói bậy nữa….hu hu….tôi….hu hu” – nó sợ quá chỉ dám khóc thôi

“Giờ sao Yunnie?” – cậu nghiêng đầu nhìn hắn

“Anh nói tặng quà cho em,em muốn sao cũng được” – hắn nhúng vai

“Jaejoong,làm ơn…làm ơn…..dù gì cũng học chung một thời gian…..làm ơn….tha cho tôi” – nó sỡ hãi vội nắm lấy ống quần cậu nhưng bị hai bàn chân đạp túi bụi vào người khiến nó văng ra ôm bụng

“Uhm dù sao cũng là bạn,ko có tên dở hơi này thì em đâu gặp được anh” – cậu nhìn hắn cười

“Coi như nó cũng có chút công” – hắn gật gù – “Vậy tha bổng cho nó lần này đi” – hắn đề nghị

“Ok!” – cậu đồng ý.

“Ở đây lạnh lắm,anh đưa em ra xe ngồi đợi” – hắn khoát vai cậu đi

“Hửm? Đợi gì vậy Yunnie?” – cậu ngước nhìn hắn ngạc nhiên

“Thì bạn em chưa tỉnh rượu hẳn nên để Sungmi và Donghae giúp.Gì chứ giải rượu dùm người khác là biệt tài của họ đấy” – hắn mở cửa xe cho cậu vào trước,hắn vào sau đóng cửa lại trước khi nghe tiếng hét bên ngoài

“Vậy em say thì sao?” – cậu ngã vào lòng ôm eo hắn

“Em say thì để anh,ngoài trừ anh ko ai được đụng vào em hết” – hắn ôm cậu lắc lư

“Mà sao anh cho người đánh hắn,lúc nào vậy?”

————————Flash back————————-

“Joonggie em ko sao chứ?” – hắn hỏi khi cậu bước từ toilet ra


“Um em ko sao,uống hơi nhiều nên mệt thôi” – cậu lắc đầu,cúi mặt xuống thấp.Hắn biết cậu vừa khóc trong toilet ra,cậu biết tin cha mẹ mình treo cổ trong tù làm sao mà ko khỏi đau chứ.Hắn hiểu rõ cảm giác này hơn ai nhưng ít ra hắn còn Minnie còn cậu trơ trọi một mình.

“Vậy em ngồi nghỉ đi,anh qua lấy chanh nóng cho em giải rượu” – hắn dìu cậu ngồi xuống rồi bước đi.

Yunho đứng ở quầy bar kêu ly chanh nóng,tay bấm vài động tác nhỏ

“2 người để ý một tên mập mạp mặc áo thun cổ chữ V màu xanh đậm với chiếc quần Jaen rách hai bên gối.Trên tay hắn còn cầm chai XO lắc lắc đấy.”

“Chúng tôi đã thấy,hắn đang ôm một cô vũ trong trong hẻm gần cửa sau”

“Xem ra hắn có vẻ say đấy giúp hắn tỉnh táo hơn chút đi và bảo với hắn ai đụng được còn ai thì ko”

“Dạ,cậu chủ”

————————-End Flash back———————–

“Cậu Chủ” – Sungmin và Donghae bước vào trong xe nói qua kiếng chiếu hậu

“Sao rồi?” – hắn hỏi vẫn ôm cậu trong tay

“Dạ hắn nói hơi mệt nên muốn nằm ngủ một chút,chúng tôi đã để hắn ngủ êm ái trên bãi rác ở bãi đất trống phía sau” – Donghae nghiêm mặt nói,ko có vẻ gì đang đùa cả

“Vậy cũng được,về thôi Sungmin” – hắn ra hiệu cho người cầm láy với bộ mặt dễ thương như thiên thần,xe chuyển bánh,hắnsiết nhẹ cậu trong tay hắn thì thầm – “Lúc nãy em nói em say phải ko? Để về nhà anh giúp em giải rượu nhé”

Phòng Yunho

“Em…em uống chanh nóng đỡ nhiều rồi” – cậu lùi dần ra phía sau

“Ưm no no baby,chanh nóng chỉ là tạm thời thôi,ko giải rượu hòan tòan được.Em sẽ bị nhức đầu mất ngủ đó” – hắn giơ ngón tay trỏ lắc lắc,tiến gần lại cậu

“Hôm nay anh cũng uống nhiều làm,để em xuống bếp pha 1 ca chanh nóng cho hai đưa mình uống nhé!” – cậu cười cười


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.