Bạn đang đọc Yêu Không Giới Hạn – Chương 9: Yêu không giới hạn – chương 9
Sau cơn mưa, trời lại sáng, những tia nắng đầu tiên đua nhau chiếu rọi, thành phố đang thức dậy sau một đêm say giấc, hối hả và nhộn nhịp từ lâu đã trở thành nhịp sống nơi đây.
* Cạch *
Cửa phòng bật mở, người thanh niên bước vào, trên tay là một túi thức ăn có lẽ vừa mới mua. Nghe tiếng động, người thanh niên với bộ đồ bệnh nhân, nằm trên giường từ từ hé mắt, đảo mắt xung quanh để tìm người vừa bước vào.
– Tỉnh rồi à ? – Người thanh niên đặt túi thức ăn lên bàn rồi ân cần h
– Đã cứu tôi? – Người thanh niên kia như không quan tâm tới câu hỏi ấy mà lạnh lùng hỏi lại.
– Không, là Gia Hân đã cứu cậu, tôi chỉ tình cờ gặp cô ấy ở đây nên mới biết cậu cũng nhập viện. – Lâm Vũ lắc đầu phủ nhận.
Người thanh niên nằm trên giường có chút ngạc nhiên trước những gì vừa nghe được nhưng điều đó không bao giờ thể hiện qua gương mặt, nó vẫn bình thản và lạnh tanh. Im lặng một hồi, anh ta lên tiếng hỏi tiếp:
– Cô ấy đâu?
– Đang ở phòng kế bên. – Lâm Vũ trả lời rồi nhẹ nhàng kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, xong anh ta nói tiếp. – Đó là phòng của Hàn Phong, nó bị tai nạn giao thông. Hai người nhập viện cùng một ngày, phòng bệnh kế nhau xem ra cũng có duyên nhỉ?
Lâm Vũ mỉm cười nhìn Chấn Nam nhưng hình như anh ta chẳng thèm đoái hoài gì tới chỉ dán mắt ra ngoài cửa sổ, gương mặt không chút biểu cảm, không ai biết được anh ta đang nghĩ gì…
***
Lúc này, ở phòng kế bên, căn phòng mang một màu trắng vốn có, nắng mai đã tràn ngập khắp phòng, tiếng chim hót, tiếng lá khẽ đung đưa theo gió tạo thành một âm thanh đặc biệt, có thể gọi nó là âm điệu của bình minh không nhỉ?
Thiên thần đang say giấc trên chiếc giường trắng muốt, gương mặt tuy không sắc sảo nhưng lại thuần khiết, đôi môi anh đào ấy làm người ta cứ muốn chạm môi mình vào mà chiếm giữ.
Nếu như người con gái đẹp thường được ví như một bông hồng kiêu sa, lộng lẫy thì người con gái này lại được ví như một đóa hoa tường vi trắng, không quá đẹp, không quá kiêu sa nhưng lại thuần khiết và nhẹ nhàng làm người ta cứ phải nâng niu, bảo vệ và say sưa ngắm nhìn. Như lúc này đây, người con trai với miếng băng quanh trán đang say sưa ngắm nhìn người con gái tựa thiên thần say giấc. Gương mặt này, đôi môi này làm người ta không thể nào kìm chế.
Khoảng cách ngày càng gần, người con trai cứ như bị thôi miên, cậu không để ý gì tới xung quanh mà nhìn chằm chằm người con gái trước mắt. Cho đến khi hàng mi cong dài khẽ động đậy, đôi mắt cậu vẫn nhìn người con gái đó không rời, khoảng cách gần tới nổi chỉ cần một tác động nhỏ sẽ lập tức “chạm”.
Gia Hân từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt điển trai quen thuộc, đôi đồng tử đen láy mở to hết cỡ nhưng cậu ta vẫn không có dấu hiệu gì là phản ứng, đôi mắt vẫn xoáy sâu vào mắt Gia Hân như sợ nếu rời mắt đi người con gái trước mặt sẽ tan biến.
* Cạch *
Tiếng mở cửa làm Gia Hân bừng tỉnh, cô bé ngồi bật dậy để kéo xa khoảng cách. Hàn Phong vội quay mặt bước về giường, cậu đang cố che giấu nét bối rối trên gương mặt mình nhưng tất cả đều được ghi nhận một cách đầy đủ bởi một người.
Lâm Vũ bước vào, anh lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng:
– Nhóc thức rồi à? Anh đưa về nhé còn phải đi học nữa. – Anh nhìn Gia Hân nhẹ nhàng nói.
Gia Hân trong một chút bối rối khẽ gật đầu rồi bước xuống giường, trước khi ra ngoài không quên chào Hàn Phong nhưng cậu ta không có biểu hiện gì là đáp lại. Có lẽ cậu vẫn còn ngượng ngùng vì chuyện lúc nãy. Gia Hân bước ra ngoài, Lâm Vũ nhìn em trai mình một cái rồi cũng bước theo sau.
Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại mình Hàn Phong, đầu cậu như nổ tung với mớ suy nghĩ rối bời, cậu không thể hiểu nổi bản thân mình.
“ Mình vừa làm gì vậy chứ? “
“Lâm Hàn Phong mày điên rồi.”
“Cô ta là ai chứ, đồ chơi thôi…”
***
Lâm Vũ đưa Gia Hân về nhà rồi lại đưa cô đến trường, cũng may nhờ có anh mà cô không bị ghi tội đi trễ. Hội trưởng Hội học sinh đúng là có uy quyền thật. Nhưng bù lại, Gia Hân phải lãnh trọn những ánh mắt khinh bỉ, đố kị của đám nữ sinh, nó làm cô bé khó chịu nhưng đâu thể làm gì hơn ngoài im lặng.
Trong giờ học. Gia Hân không thể nào tập trung được, có quá nhiều chuyện để suy nghĩ. Cô bé vẫn chưa thể lí giải được lúc ấy Hàn Phong định làm gì mình nhưng khoảng cách như vậy thì có thể làm gì ngoài chuyện đó chứ. Chợt nhớ ra chiếc điện thoại vẫn chưa trả rồi thêm chuyện Chấn Nam bắt mình phải làm, Gia Hân càng rối thêm.
“Ước gì Bụt xuất hiện giúp mình nhỉ nhưng đời thực chứ có phải cổ tích đâu.”
Gia Hân vừa nghĩ vừa phản bác, tự đánh ình một cái vào đầu. Vũ Phương ngồi kế bên không kìm chế được, cười sặc sụa trước những hành động kì quái, hiếm hoi của nhỏ bạn.
Cách đây vài tiếng…
___________________________
Gia Hân đang cùng Lâm Vũ bước ra khỏi bệnh viện thì chợt nhớ ra balo đã để quên ở phòng của Chấn Nam. Cô nói anh đợi mình rồi vội lao lên phòng. Cô bé nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Chấn Nam đang ngủ, cô bé thở phào nhẹ nhởm, điều này thật may mắn. Gia Hân rón rén đi về phía cái bàn cạnh giường, với lấy cái balo rồi lại rón rén bước ra. Nếu có ai nhìn thấy chắc sẽ nhầm tưởng cô bé là trộm bởi những hành động lén lút thế này.
Định đẩy cửa bước ra thì giọng nói lạnh lùng từ phía sau đã cắt đứt mọi hành động:
– Đi đâu đấy?
Nghe tiếng kêu, Gia Hân quay đầu lai thì thấy Chấn Nam đã thức dậy, ung dung ngả lưng vào thành giường. Cô bé bối rối lên tiếng:
– Tôi…tôi chỉ vào lấy balo thôi. Lấy xong rồi, tôi đi trước đây. – Nói xong, Gia Hân vội quay đầu bước đi thì giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên xé tan mọi hành động sắp diễn ra.
– Chiều nay…- Ngập ngừng một lúc như để suy nghĩ điều gì đó rồi anh ta nói tiếp. – …mang thức ăn cho tôi.
Gia Hân mở to mắt nhìn anh. Thật ra anh muốn gì chứ? Mang thức ăn cho anh ta sao?
– Chào cậu chủ. Chào cô Gia Hân. – Giọng nói thứ ba vang lên cắt ngang mọi suy nghĩ trong đầu cô bé.
Là vị quản gia hôm qua, ông nhìn cô mỉm cười rồi bước về phía Chấn Nam. Anh nhìn vị quản gia rồi lại chuyển sang hướng cô:
– Nhớ đấy. Về đi.
Vẫn cộc lốc và trống rỗng nhưng chẳng hiểu sao Gia Hân không thể nào làm trái lại lời nói đó. Cô bé lễ phép chào vị quản, quay sang nhìn anh một cái rồi vội bước ra khỏi phòng…
____________________________________
Đang ngổn ngan với những câu hỏi không lời đáp chợt tiếng chuông báo giờ vang lên phá tan mọi suy nghĩ trong đầu, Gia Hân vội thu dọn cặp sách rồi cùng Vũ Phương ra về.
Vừa về tới nhà, cô bé đã lao ngay vào bếp. Ngẩm nghĩ hồi lâu mà không biết nên nấu món nào, lại không biết anh ta thích ăn gì hay có kiên cử món nào không. Cuối cùng Gia Hân quyết định nấu cháo đơn giản vì cháo tốt cho người bệnh.
Sau một hồi đổ mồ hôi chế biến cuối cùng sản phẩm cũng ra lò, Gia Hân nếm thử một muỗng, gật đầu ra vẻ hài lòng. Xong xuôi, cô bé đến trạm xe buýt đón xe đến bệnh viện. Tự nhũ với lòng đây là lần cuối cùng cô còn có liên quan đến con người mang tên Lục Chấn Nam.
***
Bệnh viện thành phố.
– Anh Phong à, anh có đau lắm không?
– Hàn Phong, nghe tin anh bị tai nạn tụi em đau lòng lắm lắm luôn ý !
– Anh ơi, anh đói không ăn cái này đi…
– Ăn của em nè anh…
…
Những lời nói nhỏ nhẹ nhưng rót đầy mật ngọt của đám con gái phát ra từ phòng bệnh 314 làm Gia Hân đột ngột dừng bước, cô bé tò mò nhìn vào phòng. Một đám nữ sinh đang bao quanh giường bệnh và dĩ nhiên người bệnh xấu số ấy không ai khác chính là Lâm Hàn Phong. Gia Hân lắc đầu thở dài khổ thay cho những hot boy, nếu là cô chắc sẽ không chịu nổi.
– Xem ra em cũng thích hot boy nhỉ? – Giọng nói phát ra từ phía sau có vẻ quen thuộc.
Gia Hân giật mình quay lại. Lâm Vũ đang nhìn cô chằm chằm. Gia Hân không hiểu anh đang nói gì cả, cô bé nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn anh như chờ đợi câu trả lời.
– Sao không vào? Đã cất công nấu mà. – Lâm Vũ liếc nhìn chiếc khay Gia Hân đang cầm rồi lại nhìn cô.
– Anh đang nói gì vậy? – Gia Hân nhìn anh với đôi mắt khó hiểu.
– Không phải em…
– Ối… Hội trưởng. Anh cũng ở đây à?
– Anh Vũ, anh đến thăm anh Phong hả? Ôi…gặp anh ở đây thật là thích
…
Lời nói chưa kịp nói xong thì đành phải bỏ dở bởi tiếng la oai oải của đám nữ sinh. Bọn họ vừa gặp Lâm Vũ đã nhốn nháo như gặp thần tượng, đôi mắt sáng rực biến thành hai trái tim nhưng khi nhìn thấy Gia Hân thì đôi mắt đó lại biến thành một đốm lửa như muốn thiêu chết những ai may mắn nhận phải. Gia Hân không biết làm gì hơn, cô bé không nói gì mà lẳng lặng bước đi. Lâm Vũ thấy Gia Hân bước đi nhưng không thể làm gì hơn, đám nữ sinh đó cứ bu lấy anh như kiến. Dù khó chịu đến đâu thì anh cũng không thể làm gì bởi anh luôn giữ ình hình tượng một Hội trưởng hòa đồng và thân thiện.
Gia Hân bước vào phòng bên cạnh, đặt khay cháo lên bàn rồi rón rén ra ngoài nhưng một giọng nói đã giữ chân cô bé lại.
– Đứng lại.
Như một bản năng, Gia Hân dừng bước quay lại nhìn anh để tìm một lý do. Anh nhìn cô rồi lạnh lùng lên tiếng:
– Cô phải ở lại đem khay về.
Vậy là Gia Hân đành ngoan ngoãn ngồi chờ anh ta ăn. Chẳng thể nào hiểu nỗi bản thân, lòng cô bé chợt dâng lên nỗi lo lắng và hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô nấu ăn cho người khác ngoại trừ bố, không biết có vừa miệng anh ta không. Cô bé chăm chú theo dõi từng cử chỉ trên nét mặt Chấn Nam nhưng gương mặt đó vẫn lạnh tanh, không chút biểu cảm.
( Neg a eobsin dan harudo mot salgeotman gatatdeon na
Saenggakgwaneun dareugedo geureokjeoreok honja jal sara
Bogosipdago bulleobwado neon amu daedabeobtjanha
Heo tdoen gidae georeobwado ijen soyongeobtjanha )
Tiếng chuông điện thoại vang lên xé tan dòng suy nghĩ, Gia Hân hơi ngạc nhiên, sao lại là nhạc chuông bài “ Haru Haru “, màn hình điện thoại hiện chữ “ Lâm Vũ “, cô bé vội bất máy:
– Alo. Lâm Vũ à?
–
– Sao anh…?
–
– Vâng, em ra ngay.
Tắt máy, Gia Hân quay lại nhìn Chấn Nam, anh ta đã ăn xong, đôi mắt lạnh lùng đang dán ngoài cửa sổ. Cô thu dọn mọi thứ rồi chào anh ra về, nhưng anh ta không thèm nhìn cô lấy một cái, vẫn dửng dưng xem cô như không khí. Gia Hân không nói gì thêm, như vậy cũng tốt, từ giờ cô và anh xem như không có bất cứ quan hệ nào nữa. Nhưng cô đâu biết rằng khi mình quay bước đi cũng là lúc đôi mắt anh nhìn về phía cô, không lạnh lùng, không tàn nhẫn mà là chút gì đó hụt hẫng.
Gia Hân bước ra cửa thì đã thấy Lâm Vũ, hai tay cho vào túi, anh ta ung dung dựa người vào tường. Vừa thấy cô, anh mỉm cười thật tươi rồi tiến về phía cô:
– Anh xin lỗi vì chuyện lúc nãy.
– Vì chuyện gì? – Gia Hân nhìn anh khó hiểu, anh ta luôn nói những lời khiến người khác phải vắt óc suy nghĩ.
– À, không có gì. Nhưng…sao em lại mang thức ăn cho Chấn Nam? Hai người…? – Lâm Vũ tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cô.
– Hả? Không, chỉ là anh ta bảo vậy. – Gia Hân hơi bối rối, nhỏ giọng đáp.
Lâm Vũ im lặng như suy nghĩ gì đó, thấy anh ta không nói gì, Gia Hân lại lên tiếng:
– Cái này trả anh. – Cô bé cầm chiếc điện thoại đưa cho Lâm Vũ.
Anh nhìn cô cười thích thú, hai tay vẫn bỏ vào túi, anh ta thong thả bước đi chỉ để lại cho cô bé một câu duy nhất:
– Em mà còn như vậy thì đừng trách anh.
Câu nói tựa như một lời đe dọa nhưng giọng điệu của nó vừa đùa cợt lại vừa khuyên răn người khác. Gia Hân nhìn anh khẽ lắc đầu, xem ra cô lại thua anh.
***
Ba ngày sau.
Một buổi sáng lại bắt đầu như bao buổi sáng khác, mặt trời vẫn mọc, nắng mai vẫn chiếu, gió vẫn thổi lá rì rào nhưng có ai biết được một buổi sáng vốn dĩ bình thường này lại đánh dấu một bước ngoặc cho cuộc đời của cô gái bé nhỏ…
Lạnh lẽo và cô đơn đó là những từ duy nhất để nói đến ngôi nhà này, một tổ ấm hạnh phúc giờ chỉ còn một cô gái nhỏ, lặng lẽ sống với thời gian nhưng tâm hồn nhỏ bé ấy dù có tổn thương thế nào vẫn biết đứng dậy, biết ước mơ, biết thực hiện,…
Gia Hân bước xuống nhà, không có bố bên cạnh thật tủi thân nhưng cô bé đã có thể thích nghi với nó. Sau khi đánh chén xong bữa sáng, Gia Hân bước ra khỏi nhà không quên khóa cửa cẩn thận.
Cô bé đứng trước cổng nhà, mỉm cười thật tươi rồi dang rộng hai tay ôm trọn nắng mai và gió sớm vào lòng. Đây là cách chào ngày mới của Gia Hân cũng có thể gọi nó là thói quen trước khi đi học, tuy kì lạ nhưng lại làm cô bé thấy vui hơn.
* Tách *
Một âm thanh kì lạ vang lên, nhưng cô bé ngây thơ ấy vẫn cứ vô tư chẳng biết chuyện gì. Nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi, trông cô như một thiên thần giữa đời thực, không đẹp một cách hoàn hảo nhưng đủ để người ta si mê.
– Hân Hân…