Bạn đang đọc Yêu Giả Thành Thật: Chương 9
Cuối cùng Tư Gia Di cũng hiểu tại sao cho dù người đàn ông này có nói những lời âu yếm với cô, hôn cô hay làm bất cứ chuyện gì, thì cô đều không thể tập trung vào chuyện đó được.
Bởi vì ánh mắt của anh, đôi mắt luôn lạnh lùng kia từ trên cao nhìn xuống không hề có một chút tình cảm nào.
Tình yêu ư?
Nếu tình yêu bắt đầu từ…
Những ý nghĩ tức cười trong đầu cô nhanh chóng bị dập tắt. Anh tao nhã, nội tâm, tính cách trầm tĩnh… Những biểu cảm của người đàn ông này trước đây cũng giống như quần áo trên người anh lúc này, bị chính tay anh cởi ra từng lớp, từng lớp. Tư Gia Di chỉ còn cách vươn hai tay về phía trước ôm chặt lấy anh, giữ lấy anh trong lúc cơ thể lắc lư theo tiết tấu của anh. Đầu óc cô không còn nghĩ được gì nữa, trong cơ thể dấy lên từng cơn run rẩy khiến cả người cô co rúm lại. Cơ thể cô càng căng chặt khiến cho anh ra vào khó khăn, mồ hôi anh vã ra như tắm, đáy mắt phủ đầy sương mù. Tư Gia Di không nhìn ra được cảm xúc gì dưới lớp sương mù dày đặc kia, cô chỉ cảm nhận được anh mạnh mẽ tách hai chân cô ra rồi dùng khuỷu tay xốc lên, để cô mở rộng hoàn toàn trước mắt anh.
Chuyện này khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhưng anh không cho cô thời gian xấu hổ hay tức giận, lập tức đi vào. Lúc thì mạnh mẽ điên cuồng, lúc thì chậm rãi dịu dàng, nhưng từ đầu tới cuối bàn tay vẫn giữ chặt lấy cô, không hề buông lỏng dù một giây, cứ liên tục như vậy, không hề có ý định dừng lại.
Đèn trong phòng chưa tắt, ánh sáng chiếu rõ từng cơn rung động. Tư Gia Di không đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt lướt qua bờ vai anh, nhìn thẳng lên chiếc gương lớn trên trần nhà.
Điều này khiến Tư Gia Di bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình là người ngoài cuộc, chính cô đang đứng ngoài quan sát lần ân ái này. Cô lạnh lùng nhìn người phụ nữ trong gương không thể tự chủ, để mặc cơ thể không ngừng lắc lư theo cơ thể nóng bỏng của người đàn ông kia.
Đúng lúc này, anh bỗng nhiên siết chặt cằm cô, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên cơ thể cô, tần suất va chạm cũng bởi vậy mà càng thêm mãnh liệt. Giống như anh cố ý, mỗi một lần đi vào đều khiến cô đau đớn, mỗi một lần đi vào đều như nhắc nhở cô rằng, không phải anh quan tâm đến quyền lợi.
Từng đợt va chạm kịch liệt kéo Tư Gia Di trở về với thực tại, đầu óc bắt đầu quay cuồng choáng váng, cô nhắm mắt lại lẩn tránh ánh mắt anh.
Khi không còn thị giác thì các giác quan khác càng trở nên nhạy cảm. Rõ ràng đôi môi anh dây dưa trên da thịt cô, nhưng cô chỉ cảm nhận được bộ phận đang đánh sâu đến tận cùng trong cơ thể mình. Toàn thân cô trở nên nhớp nháp, không biết là do đầu lưỡi anh đang không ngừng thăm dò trên cơ thể cô, hay là ở nơi giữa hai chân bị anh tách ra.
Hai chân gác trên khuỷu tay anh dần dần mất sức lực trượt xuống, anh vẫn không buông tha khiến cô càng thở dốc. Anh nâng đầu gối cô lên đè trước lồng ngực mình, dường như muốn bẻ cong cơ thể cô, chỉ còn lại bộ phận kia hiện rõ trước mắt anh. Dường như Tư Gia Di có thể cảm nhận được anh đang cúi đầu nhìn chăm chú vào lối vào khiến người khác mất hồn kia, cô càng nhắm chặt mắt.
Còn anh dường như muốn buông tha cô, đột nhiên dùng sức, thân dưới mạnh mẽ đâm thẳng vào trong. Nơi bị anh bất ngờ chiếm hữu càng trở nên căng chặt, từng luồng nhiệt dâng lên trong cơ thể cô, không ngừng tuôn trào. Tư Gia Di đau đớn đưa tay đẩy bụng anh, nhưng chưa kịp ngăn cản đã bị anh gạt ra. Còn anh vẫn tiếp tục tìm đến lối vào kia, sau đó mạnh mẽ đâm vào trong. Trong lúc bên dưới vẫn ra vào mãnh liệt, anh nâng gáy cô mạnh mẽ hôn cô thật sâu, khiến cho cô cảm giác sắp không chịu nổi nữa, cảm giác như toàn thân sắp bị xé rách.
Mỗi tấc da thịt trên cơ thể cô co rúm lại như muốn thoát khỏi anh, nhưng cho dù từ đầu tới cuối bị anh kịch liệt va chạm, toàn thân nhớp nháp mồ hôi cô cũng không rên rỉ một tiếng xin anh dừng lại.
Trong mắt anh dường như có chút mê loạn lướt qua, anh nhìn vào mắt cô, nhìn đôi môi cô hé mở cũng không chịu rên rỉ lấy một tiếng, cuối cùng mắt anh tối sầm lại.
Diêu Tử Chính rời khỏi cơ thể cô, khôi phục lại nhịp thở bình thường, giống như vừa rồi anh không thể khống chế bản thân trước cô cũng không nằm ngoài dự đoán của anh vậy.
Tư Gia Di cuối cùng cũng được thoải mái thở hổn hển, để cổ họng và trái tim bình tĩnh trở lại.
Đã xong rồi…
Cuối cùng…
Tư Gia Di nằm nghiêng người trên giường, lẳng lặng chờ đợi hồn phách trở về.
Nhưng cô vừa mới kéo chăn lên ngang người, tay đã bị giữ lại.
Chỉ trong nháy mắt, chăn trong tay cô đã bị kéo mất rồi bị tung lên không trung như một chiếc võng lớn, cuối cùng rơi xuống đất. Diêu Tử Chính dùng tay mình thay thế chăn, ôm chặt lấy cô.
Tư Gia Di đang định quay đầu nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, cánh tay anh đã nhanh chóng vươn đến ôm lấy cô. Hai tay cô bị anh giữ chặt trước ngực cô, không có cơ hội ngăn cản.
Ngón tay thon dài lướt trên bụng cô xuống phía dưới tiếp tục khám phá cơ thể cô, lướt trên từng tấc da thịt láng mịn rồi tiến vào bên trong. Toàn thân Tư Gia Di trở nên cứng đờ, cô xấu hổ khép chặt hai chân. Anh lại dùng cả bàn tay len vào giữa hai chân cô, buộc cô mở rộng hai chân, nháy mắt càng tiến vào sâu hơn.
Anh không nói gì, không gian trong phòng càng yên tĩnh, âm thanh va chạm ở nơi đó càng trở nên rõ ràng.
“Diêu Tử Chính…” Cô gọi tên anh, giọng nói khản đặc.
Cằm lại bị anh siết chặt quay về phía sau.
Diêu Tử Chính thuận thế ngậm lấy môi dưới của cô mút vào, đầu lưỡi lập tức len vào khoang miệng cô. Cằm cô bị anh siết chặt, có muốn cũng không thể cắn anh, đành để mặc anh tuỳ ý thăm dò bên trong, để mặc anh công thành đoạt đất.
Cô bị hôn đến đầu óc choáng váng, môi trở nên nóng rực. Một lúc sau cô mới nhớ mình muốn nói gì.
“Ngày mai tôi còn phải tham dự lễ trao giải điện ảnh.”
Diêu Tử Chính khựng lại một chút.
Ngỡ rằng anh biết cô từ chối nên mới rút tay ra, không còn ôm sát lưng cô như vậy nữa. Nhưng nào ngờ anh nhân lúc cô sơ hở, thuận tiện nâng mông cô lên.
Cảm giác được vật cứng rắn của anh kề sát, Tư Gia Di vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể cắn môi chấp nhận, để mặc anh lại đi vào nơi mềm mại của mình một lần nữa.
Anh xâm chiếm cơ thể cô từng chút từng chút một, thong thả chậm rãi nhưng không cho cô từ chối sự xâm chiếm của anh. Anh tiến vào nơi sâu nhất, nhưng không hề va chạm mãnh liệt, dường như muốn đùa nghịch nơi mẫn cảm của cô. Tư Gia Di như chìm đắm vào từng lần tiến vào của anh, cô ngửa đầu về phía sau, gác đầu gối lên vai anh, những tiếng rên rỉ đứt quãng không ngừng vang lên, khiến người khác nghe được phải đỏ mặt.
Khi đã không chế được tất cả, Diêu Tử Chính đưa tay che miệng cô. Đồng thời, vật đàn ông không hề báo trước mạnh mẽ hướng về phía trước, điên cuồng tiến vào, nháy mắt đã chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Đôi môi của anh hôn nhẹ lên thái dương cô, dịu dàng là thế, nhưng đôi tay giữ chặt thắt lưng cô, hông không ngừng đẩy về phía trước một cách tàn nhẫn. Tư Gia Di sợ hãi nhìn anh, dường như còn có sự tức giận. Anh lại càng ra vào nhanh hơn, bình tĩnh mà quả quyết, không ngừng chỉ một giây. Những tiếng thét chói tai trong cổ họng khi anh tiến vào trở thành tiếng rên rỉ đứt quãng, nhưng cô bị anh dùng tay che miệng, một tiếng rên cũng không thể phát ra.
Không thể kêu ra miệng, điều này dường như bức cô vào đường cùng. Cơ thể anh càng đâm vào nhanh hơn, cuối cùng cũng chạm đến giới hạn mà cô không dám thừa nhận, anh đã đưa cô đến đỉnh cao khoái cảm.
Lúc này anh không chút do dự rời khỏi cơ thể cô.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô đạt đến cao trào.