Yêu Giả Thành Thật

Chương 8


Bạn đang đọc Yêu Giả Thành Thật: Chương 8


Tư Gia Di không biết mình nên nói gì để bắt đầu giao dịch mờ ám này.
“Tôi vừa thấy xe anh ở bãi đỗ xe.”
Tư Gia Di cố hết sức giữ giọng điệu bình thường.
Lúc này đây toàn thân cô cứng đờ, quay đầu lại, cố tình trưng ra dáng vẻ mềm yếu, vờ như bản thân rất nhớ anh. Lần diễn kịch này quả thực rất khó, bởi vì đối thủ là anh.
Nhìn gương mặt mình phản chiếu trên lớp cửa sổ kính, Tư Gia Di nghĩ đến một câu Quý Khả Vi từng nói: kỹ nữ chết còn muốn lập đền thờ. Cô cười tự giễu, ép bản thân mình nghĩ sang chuyện khác, ví dụ như đoán xem anh ta chuẩn bị nói gì…
Cô nghĩ đến trăm ngàn khả năng, nhưng không nghĩ rằng anh sẽ đột nhiên cười mà nói: “Xem ra em rất có hứng thú với bộ phim mới của đạo diễn Bành.”
***
Tư Gia Di nghĩ rằng cô đã che giấu tâm tư rất tốt, lại bị anh nắm được tất cả rõ như lòng bàn tay khiến cô không kịp trở tay.
Tư Gia Di ngừng một lúc: “Đúng là tôi có hứng thú với bộ phim đó. Nhưng mặc kệ anh tin hay không tin cũng được, trước khi vào công ty tôi đã thấy xe của anh. Ngay lúc ấy tôi đã nghĩ liệu có nên mời anh ăn một bữa cơm, nhân tiện chính thức nói một tiếng cảm ơn anh. Sau đó tôi mới biết về bộ phim này.”
Nếu đã không thể nói dối được, đơn giản là cứ nói thẳng ra.
Kinh Kỷ Nhân đứng bên cạnh nghe ngóng, xem xét tình hình, sốt sắng đến nỗi đánh mắt ra hiệu với Tư Gia Di. Tư Gia Di không nghe theo ý anh ta, cô tự ý nói: “Chắc anh đang bận, không làm phiền anh nữa.”
Cô nghĩ rằng Diêu Tử Chính sẽ nói: “Đợi một chút.”
Nhưng anh không nói.
Cứ yên lặng để mặc cô tắt máy.
Kinh Kỷ Nhân lập tức hỏi: “Anh ta nói thế nào?”
Tư Gia Di cúi đầu quay đi, nghe thấy Kinh Kỷ Nhân tiếc nuối nói: “Đàn ông đều là động vật thiếu tính kiên nhẫn, cô trói buộc ham muốn của anh ta quá lâu sẽ…” Lần đầu tiên cô khiến anh ta kích động như vậy.
Chịu đựng được vài bước, cuối cùng cô quay trở lại, xả cơn tức giận lên đầu anh ta: “Anh nên đổi nghề làm, so với làm người quản lý sẽ thành công hơn đấy.”
“Nếu anh ta chỉ muốn chơi đùa với cô, tôi sẽ không để cô mạo hiểm.”
Tư Gia Di hừ một tiếng, cô cười lạnh nhạt.
“Là đàn ông, cho dù anh ta muốn cô nhưng anh ta vẫn yêu cô, điều này chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể nhận ra. Lần đầu tiên gặp anh ta trong bữa tiệc kia, ánh mắt anh ta nhìn cô đã không bình thường, nếu không tôi đã không thể đưa được cô lên xe anh ta. Cô muốn nổi tiếng, tôi lại không có khả năng giúp cô, còn anh ta lại lấy thúng úp voi. Em hiểu rõ chuyện này hơn người khác, không phải ư?”
Tư Gia Di cười nhạt, muốn tiếp tục vặn lại anh ta, nhưng lại kích động đến nói không nên lời.

***
Đúng vậy, đúng là anh lấy thúng úp voi.
Trước lúc quay phim buổi tôi cô gặp trận mưa lớn, nhân viên đoàn làm phim đã mang trà nóng đến còn chuẩn bị cả túi sưởi. Nếu là năm đó, thậm chí sẽ chẳng có ai mang cho cô một cái chăn sạch để giữ ấm.
Bởi vì năm đó chưa gặp anh, bởi vì năm đó cô chưa nổi tiếng.
Lúc cô được nhận giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, đạo diễn Phó tặng một tấm thiệp mừng đến nay cô vẫn còn giữ. Vậy mà đầu năm nay, lúc cô từ chối sự giúp đỡ của anh nên bị ông ta thêm hai phân cảnh ăn tát, tất cả mười hai cái tát, tới giờ cô vẫn nhớ rõ cảm giác đau đớn lúc đó.
Bởi vì lúc ấy chưa gặp anh, bởi vì lúc ấy cô chưa nổi tiếng.
Tối nay cô còn phải ghi hình ột chương trình trò chuyện, nhóm làm chương trình đưa ra một đoán phim ngắn ghi lại quá trình từ lúc cô vào nghề đến nay. Đoạn phim được người khác chỉnh sửa nói về những bộ phim trước đây cô từng tham gia. Cả trường quay chỉ có âm thanh phát ra từ điều hoà, chỉ có mình Tư Gia Di từ đầu tới cuối vẫn cười chăm chú theo dõi người đang ăn mù tạt, bánh kem vụn trong đoạn phim kia, so với muốn khóc, cô lại muốn cười bản thân mình hơn.
Khi kết thúc buổi ghi hình, Tư Gia Di còn nói đùa rằng muốn cảm ơn nhóm thực hiện chương trình đã làm ra đoạn phim ngắn ấy, khiến cô nhớ lại nhiều điều thú vị như vậy. Thật ra cô thực sự muốn cảm ơn anh, nếu không có anh, cô sẽ không thể ngộ ra được đạo lý: những bài học trong trường học, thành tích kiểm tra chuyên ngành có ích lợi gì? Thực tế mãi mãi là bài học tàn khốc nhất.
Lúc buổi ghi hình kết thúc đã hơn mười giờ đêm, sau khi chụp một bức ảnh với nhóm thực hiện chương trình, Tư Gia Di ở lại hậu trường nói chuyện với MC chương trình. Người trợ lý đưa di động cho cô, nói là có điện thoại của Kinh Kỷ Nhân.
Tư Gia Di nhận điện thoại, nghe anh ta nói: “Tôi vừa rời khỏi công ty, thấy văn phòng anh ta vẫn sáng đèn, hình như đang làm thêm giờ.”
“…”
“Tôi liền gọi điện thoại cho cô, bất kể tiếp theo cô định làm gì, tôi đều giúp cô vô điều kiện.”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Kinh Kỷ Nhân ngắt điện thoại.
Không biết tại sao, thanh và đoạn phim ngắn đã qua biên tập kia bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô. Tư Gia Di tự nói với chính mình, cả đời này, cô không bao giờ muốn sống cuộc sống như vậy nữa.
***
Diêu Tử Chính họp đến tận mười một giờ đêm.
Sang năm công ty đang có ý đồ niêm yết trên sàn chứng khoán, tất nhiên điều này không thể thiếu kẻ cười chê. Họ nói Hoàn Cầu dẫn theo một đoàn diễn viên ca sĩ đi tranh giành trong thị trường chứng khoán, quả thực là chuyện cười.
“Vậy để bọn họ mở mang kiến thức, xem tôi làm cách nào biến chuyện đáng cười thành truyền thuyết.” Nói được ắt làm được, Diêu Tử Chính không bao giờ để mất thứ gì.
Cuộc họp kéo dài cuối cùng cũng kết thúc, có người đề nghị đi ăn khuya, Diêu Tử Chính im lặng thu dọn tài liệu trong tay. Mọi người đều hiểu ý, tất cả im lặng rời đi, không làm phiền đến anh.
Người đi trà cũng đã lạnh, văn phòng trở nên yên lặng. Chỉ có tiếng gõ bàn phím của anh vang vọng.
Dường như có người đi rồi lại quay lại, Diêu Tử Chính nghe thấy tiếng bước chân tới gần mình, anh vẫn không ngẩng đầu.

Thoáng nhìn thấy một cốc đồ uống ấm nóng đặt trong tay anh, Diêu Tử Chính chau mày: “Đổi một tách cà phê đen tới đây.”
“Cà phê hại dạ dày, vẫn nên uống trà nóng thì hơn.”
Giọng nói này…
Diêu Tử Chính vội ngẩng đầu.
***
Tư Gia Di lấy đồ ăn nhanh mở ra, đặt lên trên bàn công vụ: “Vẫn chưa ăn tối phải không? Tôi mua đồ ăn nhanh ở ngoài, ăn đi cho nóng.”
Từ đầu tới cuối Diêu Tử Chính chỉ lạnh lùng nhìn từng cử chỉ của cô, rốt cuộc cuối cùng cũng nở nụ cười: “Em nói muốn mời tôi ăn cơm để cảm ơn, thì ra chính là mời vài cái bánh bao đấy à?”
Tư Gia Di nhún vai, lấy hết đồ đóng gói trong túi ra.
Anh dường như cảm thấy rất thích thú, chau mày nghe cô giới thiệu: “Đây là thịt cua, đây là bánh kem, đây là…”
Thấy anh vẫn lười biếng không động đậy, Tư Gia Di vội vã giục: “Không muốn nếm thử mùi vị sao?”
Tuy rằng trên môi anh vẫn vương lại nét cười, nhưng nụ cười này bỗng nhiên trở nên phức tạp: “Những thứ Á Nam thích ăn, không nhất định là tôi cũng thích ăn.”
Khuôn mặt Tư Gia Di cứng ngắc trong nháy mắt.
Bàn tay cầm đũa siết thật chặt, rồi lại buông ra. Tư Gia Di cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên: “Thật ra tôi và Diêu Á Nam thường xuyên đến nhà hàng này mua đồ ăn đêm. Tôi nghĩ anh cũng sẽ thích, đúng là… Tôi tự ình là đúng.”
Từ lúc bọn họ quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến Diêu Á Nam.
Từ lúc bọn họ quen biết tới nay, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Diêu Tử Chính ăn như vũ bão.
“Lái xe đến đây?” Diêu Tử Chính hỏi cô.
“Gọi xe.”
Anh nhìn đồng hồ: “Em đợi một lát, tôi lập tức làm nốt, lát nữa tôi đưa em về.”
Tuy Tư Gia Di không muốn thừa nhận, nhưng cô rất thích không khí như lúc này. Khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.
Có lẽ vì cảm thấy cảm giác an lòng, khiến cô chờ ở sô pha mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Nhưng thật ra lúc giây phút anh ôm Tư Gia Di, cô đã tỉnh lại rồi.
Lúc chuẩn bị mở mắt Tư Gia Di mới đổi ý, tiếp tục giả vờ chợp mắt.
Nếu anh muốn hôn để đánh thức cô, thậm chí có tiến xa hơn nữa cô cũng không ngại. Dù sao hôm nay cô cũng mang tâm trạng giao dịch mới quyết tâm tới nơi này.
Người đàn ông này yêu thích cô, anh theo đuổi cô, anh có thể giúp cô thành công – chỉ ngần ấy cũng đủ để dụ dỗ cô cởi từng lớp, từng lớp quần áo.
Nhưng anh không làm gì.
Sau khi đặt cô lên giường, anh cũng chỉ đặt một nụ hôn lên thái dương cô.
Tư Gia Di nghe được tiếng bước chân anh rời đi. Cô mở mắt trong màn đêm, nhìn căn phòng của người đàn ông này, nghe tiếng trái tim của mình đập loạn nhịp.
***
Điều này lại khiến Tư Gia Di cảm thấy lo lắng.
Anh không cần cơ thể cô, chỉ có thể nói rằng anh muốn nhiều thứ hơn. Ví dụ như muốn trái tim của cô.
May mà Lễ trao giải phim điện ảnh có thể khiến cho cô bình tĩnh hơn một chút.
Trời mưa, thời tiết thật không tốt gì dcả. Lễ phục dành cho buổi lễ đã được định trước là váy dài, mà có nữ minh tinh nào lại không sợ ngã trên thảm đỏ? Tư Gia Di trước nay chưa từng để ý dự báo thời tiết, nên chỉ hy vọng buổi lễ trao giải đó thời tiết khô ráo.
Nhưng trước lễ trao giải một hôm, trời vẫn mưa cả ngày, không có dấu hiệu chấm dứt.
Đúng là chỉ khiến người ta cảm thấy lo lắng.
Lễ phục được đưa đến lần này đến lần khác, cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, chính là chưa đủ trang nhã. Một lần cô gửi trả lễ phục, nhân viên phục vụ đã hơi tức giận. Tư Gia Di cảm thấy thần kinh rệu rã mệt mỏi, cô ngồi bên cửa sổ uống rượu, mong giải chút áp lực.
Kinh Kỷ Nhân gọi điện tới, nhắc nhở cô đi ngủ sớm một chút, đói thì ăn chứ đừng uống nước, nếu không ngày mai mặt lại phù lên. Cô thuận miệng trả lời, ngắt điện thoại, đang định uống tiếp thì chuông cửa vang lên.
Lễ phục của cô lại được đưa đến.
Tư Gia Di nhanh chóng mặc thử, cô soi gương rồi bắt đầu xem xét, đuôi váy ngắn đi một centimet có tốt hơn không nhỉ?
Tư Gia Di lại cảm thấy mệt mỏi, cô xoa xoa đầu, nhìn vào gương nói: “Tuy rằng đây là lần đầu tiên bước lên thảm đỏ, nhưng mày đừng nên khắt khe như thế được không? Thả lỏng, hít sâu, đi ngủ thôi.”
Đúng lúc cô đang cố gắng hít sâu thở đều, chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Tư Gia Di nhấc đuôi váy đi ra mở cửa.
Một người phục vụ phòng đẩy bàn ăn tiến vào, Tư Gia Di ngơ ngác nói: “Tôi không gọi đồ ăn.”
Nhân viên phục vụ cười cười cầm lấy di động, đặt vào tay cô.
Cô nghi ngờ ghé tai vào nghe, trong di động có tiếng nói vang lên: “Mở ra nhìn xem.”

Tư Gia Di còn tưởng mình nghe nhầm.
Ngừng một lúc lâu, cuối cùng cô cũng kéo tấm vải che lên.
Không phải đồ ăn mà là một tập tài liệu.
Quà tặng kiểu này cô đã từng được nhận hơn một lần, giờ đã trở nên quen thuộc.
“Có thích không?”
Tư Gia Di nghe thấy anh hỏi như vậy, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra cửa. Người đang đứng cạnh cửa, tay cầm một chiếc điện thoại mỉm cười với cô chính là Diêu Tử Chính.
Tư Gia Di không biết người phục vụ đã rời đi từ lúc nào. Cô vẫn đứng sững sờ bên cạnh bàn ăn. Diêu Tử Chính quét một lượt từ đầu tới chân cô, anh nói: “Giống nàng tiên cá.”
“Tôi cũng rất thích bộ lễ phục với thiết kế kiểu nàng tiên cá này.” Tư Gia Di không hiểu sao mình có thể bình tĩnh nói những lời này, đây có còn là con người cô nữa hay không?
Trên bàn ăn còn một chai Sâm banh, bên trong đầy bọt khí. Anh đặt một ly rượu hình hoa tulip lạnh lẽo vào tay cô, Tư Gia Di cảm thấy lạnh đến giật mình.
Cô uống một ngụm nhỏ.
Chỉ một ngụm mà đã say. Tư Gia Di ngước mắt nhìn anh.
Cô không biết lúc này anh đang nghĩ tới điều gì, người đàn ông này như một bí mật, bởi vì khó giải cho nên càng khiến người khác bị mê hoặc. Điều này càng khiến cô sợ hãi, thậm chí cô không biết tại sao chính mình lại hôn lên đôi môi anh.
Nhưng cô nhanh chóng tìm được một lý do không chê vào đâu được để giải thích. Cô làm như vậy, là vì mình đã rung động, đúng lúc tình huống này lại càng không thể kiềm chế. Nhưng không phải bởi ánh mắt trầm tĩnh của anh lúc này lại xuất hiện tà niệm, tuyệt đối không phải…
Ly rượu rơi xuống cạnh cửa, sâm banh đổ trên mặt đất, thấm ướt bộ lễ phục kiểu dáng nàng tiên cá kia. Còn chủ nhân của nó, lúc này không mảnh vải che thân trên chiếc giường trong phòng.
Cảm giác được hai chân bị tác ra, Tư Gia Di thừa nhận, bản thân cô đã bắt đầu hối hận.
Nhưng chỉ một chút mà thôi, đủ để con người dám thừa nhận.
Cô vô thức nhắm mắt lại. Khoảnh khắc cảm nhận được đôi môi mỏng lạnh lẽo phủ xuống mắt cô, hai khuy áo trên đồng thời bị cởi ra, khiến cho hai bên huyệt thái dương của cô không ngừng giật mạnh.
Cơ thể cô căng như dây cung, cuối cùng cô nghe thấy tiếng thở dài của anh.
“Đừng xem mọi chuyện là giao dịch.”
Khách sạn, sâm banh, hợp đồng… Ai có thể nói với cô, trong tình huống như vậy, nếu không phải giao dịch thì là gì?
“Chẳng lẽ nên coi đây là ‘tình yêu’?”
Giọng cô run run, có chút tự giễu. Dưới cặp lông mày sắc bén của người đàn ông là đôi mắt đen thâm trầm. Ánh mắt cao ngạo như vậy khiến Tư Gia Di nhận ra bản thân cô đã lỡ miệng
Tư Gia Di đột nhiên nhớ đến nụ hôn dịu dàng trên trán cô của người đàn ông này. Giờ phút này, Diêu Tử Chính như muốn đem cô khảm vào lòng. Cô chủ động ôm cổ anh, lại bị anh đẩy ra.
Bàn tay vốn đang đỡ thắt lưng chuyển đến cằm cô, nâng khuôn mặt cô lên, giọng điệu đầy vẻ trêu tức “Đúng vậy, chính là tình yêu…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.