Yêu Giả Thành Thật

Chương 25


Bạn đang đọc Yêu Giả Thành Thật: Chương 25


Cô bé bị Lý Thân Ninh ôm đi, bước tới cửa nhớ tới có chuyện chưa nói, quay đầu lại hỏi Tư Gia Di: “Cô tên gì? Ngày mai tôi lại tới tìm cô”
Không đợi đến Tư Gia Di trả lời, cằm đã bị Lý Thân Ninh kéo trở về: “Ba đã dạy con, không được lôi kéo làm quen với người không đứng đắn”
Lời này cô bé nghe không hiểu, nhưng Tư Gia Di nghe hiểu.
Cô không thể không nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo kia. Lý Thân Ninh hàm ý thâm sâu cười cười, đem ánh mắt khinh thường từ trên người Tư Gia Di dời đi, cũng không quay đầu lại ra khỏi cửa phòng họp.
Không ngờ tới việc công ty sắp xếp ình lại chính là làm quản lý của Lý Thân Ninh. Cô cũng không nguyện ý, nhất là ánh mắt khinh thường của người đàn ông kia: “Em nông cạn như này, làm sao có thể làm quản lý cho nghệ sĩ nổi tiếng như vậy?”
Nhận được câu trả lời thuyết phục là: “Gần đây công ty gặp chút phiền toái, điều động nhân sự rất khó khăn, người đại diện trước của anh ta bị những công ty khác cướp đi, anh định sắp xếp cho người khác làm quản lý, nhưng anh ta chỉ đích danh em”
Chỉ đích danh? Lý do này thật buồn cười, sau khi Tư Gia Di chính thức tiếp nhận chức danh người quản lý cho Lý Thân Ninh, thì ra đề nghị này là do Dao Dao yêu cầu.
Thay vì nói Lý Thân Ninh thiếu người quản lý, chi bằng nói Dao Dao thiếu bảo mẫu.
Lý Thân Ninh muốn tới vùng khác quay phim, tác dụng lớn nhất của người quản lý chính là trông chừng Dao Dao, chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của cô bé, dẫn cô bé đi chơi, mua đồ.
Cô bé nhìn ra được việc cô buồn bực, đi dạo mệt mỏi đặc biệt xin xỏ ăn Haagen-Dazs: “Đây là lần đầu tiên cháu tới thành phố này, cô cũng vậy?” (Haagen-Dazs : một hãng kem nổi tiếng tại Mỹ, được phân phối thành nhiều chi nhánh ở các nước khác nhau)
Lần đầu tiên bị một đứa bé mời làm khách, cảm giác này thật lạ lẫm, thứ tình ý này khó mà từ chối được, trên mặt lộ rõ gượng gạo: “Không, sáu năm trước tôi từng làm việc ở đây”
“Công việc gì?”

“…….”
“Giống như công việc của Lý Thân Ninh?”
“Trước giờ cháu vẫn gọi cả họ anh ta hay sao?”
“Đừng nói sang chuyện khác”
Tư Gia Di bị khả năng nhìn thấu suốt của cô bé này hù dọa. Suy nghĩ một chút chỉ hỏi: “Làm sao cháu biết tôi và . . . . anh cháu làm cùng nghề?”
“Chính Lý Thân Ninh nói”
“Giữa hai người còn nhắc đến tôi?”
“Đúng vậy, vì để cho cô có thể làm người quản lý của hắn, cháu còn tranh cãi với hắn một trận, cháu nhốt mình ở trong phòng suốt một ngày, hắn mới đồng ý. Đúng rồi, tại sao Lý Thân Ninh chán ghét cô như vậy?” Bị hỏi câu thẳng thừng, cổ họng cô như nghẹn lại.
Dao Dao nhìn sắc mặt Tư Gia Di, sau đó vô tình khoát tay cô: “Thật ra thì cũng không có việc gì, cháu thích cô là được, ở nhà cháu quyết định”
Tư Gia Di bật cười, theo bản năng đưa tay muốn xoa đầu Dao Dao, nhưng bị Dao Dao né khỏi, cô nhớ ra đứa bé này rất ghét bị người khác đối xử như trẻ con, chỉ có thể thu tay lại.
Cúi đầu uống nước, lại nghe Dao Dao nói: “Này!”
Cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt Dao Dao có chút bất mãn: “Cháu đã nói cháu thích cô, tại sao cô không có một chút bày tỏ nào?”

“Bày tỏ cái gì?”
“Ví như cô phải nói Tôi cũng thích cháu gì gì đó”
Cùng trao đổi thẳng thắn với một đưa bé như vậy, không phiền lụy, Tư Gia Di dứt khoát nghe theo, nói: “Tôi đương nhiên cũng thích cháu”
“Tại sao?”
Tại sao . . . .
Cô nhìn ánh mắt mong chờ của Dao Dao đang nhìn mình chằm chằm, lúc này Dao Dao mới giống dáng vẻ của một đứa trẻ, nhìn cô giống như nhìn một viên kẹo ngọt, dường như tha thiết.
Không muốn lấy bất kỳ lý do nào khác, nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt đứa bé, lúc đó tâm cảnh rất vi diệu, giờ phút này nhớ lại, có chút khổ sở: “Nếu như đứa con của tôi ở đây, tôi rất hi vọng nó sẽ hiểu chuyện giống như cháu vậy”
“Hiểu chuyện? Cháu nghe qua có người tố cáo với Lý Thân Ninh, nói cháu vô cùng không hiểu chuyện”. Dường như việc này đối với Dao Dao là một việc phiền lòng, không muốn nhắc tới, vì thế lại đưa ra chiêu thức phẩy tay, gạt vấn đề này sang một bên, thay đổi câu hỏi: “Cô không ở đây? Đi đâu?”
Tư Gia Di cười một cái, đứng dậy: “Tôi đi vào toilet một chút”
***
Giữa trưa Dao Dao trở về khách sạn ngủ trưa, rảnh rỗi cô đành ghé studio một chuyến. Đang quay cảnh một cơn mưa lớn, hai chiếc xe cứu hỏa hoạt động liên tục, quay xong cảnh này cũng đã 4 giờ, đạo diễn vẫn . . .
Quay đi quay lại cảnh này, quần áo trên người diễn viên chính ướt rồi lại khô, trợ lý theo bên người Lý Thân Ninh ứng phó khá tốt, tranh thủ lúc chưa quay, chạy đến bên cạnh Lý Thân Ninh, khoác khăn bông lên người anh ta.

Thời gian quay phim khá dài, Lý Thân Ninh mặt lạnh ngồi trong xe, trên đầu đang che khăn lông, Tư Gia Di ngồi ở một bên, lấy ipad mở lịch trình mới nhất ra, đang định mở miệng giải thích cho hắn hành trình thay đổi, Lý Thân Ninh đột nhiên nói ra hai chữ: “Cà phê”
Trợ lý Tiểu Tiếu đang ở bên cạnh, rất nhanh trí: “Tôi đi mua!”
Còn chưa kịp chạy đi đã bị Lý Thân Ninh gọi lại, điều này cho thấy, cô phải là người đi mua. Tại sao có loại thái độ thù địch như vậy ?! Cô cũng không rõ ràng lắm.
Mua cà phê trở lại chuẩn bị nói chuyện cùng hắn một chút, bất đắc dĩ thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc. Lý Thân Ninh trở lại trường quay.
Lúc hắn nhập vai, trông hắn rất có năng lực, chỉ là tính khí có chút nóng nảy. Cô cẩn thận đánh giá hắn, tự nhận có thể chung sống hòa bình. Đáng tiếc cô phải lập tức lên đường đi tới chỗ khác, Tư Gia Di nhìn bóng dáng kia ở trong mưa trầm mặc chạy như điên, quay đầu rời đi.
Mục đích chủ yếu của cô lần này là tới bàn việc làm người phát ngôn. Một nhãn hiệu sản phẩm điện tử kiểu mới chọn Lý Thân Ninh làm người đại diện ở khu vực Trung Quốc, sản phẩm này hướng tới giới trẻ, hình tượng Lý Thân Ninh rất phù hợp với yêu cầu của nhãn hiệu này, công ty đại diện vì việc Lý Thân Ninh làm người phát ngôn đã đưa ra hợp đồng ghi rõ giá cả, công ty điện tử kia cũng hài lòng với mức giá trong hợp đồng, đôi bên trao đổi rất thoải mái.
Tư Gia Di gọi điện thoại đến trường phim, trợ lý của Lý Thân Ninh cho biết cảnh quay bị chậm lại, không thể kết thúc công việc nhanh được, Tư Gia Di đành phải hẹn lại thời gian ký hợp đồng với công ty điện tử kia.
Công ty điện tử cho người đi lấy sản phẩm mới và những tài liệu liên quan tới buổi họp báo cho cô, Tư Gia Di liền ở lại chờ, cửa sổ sát đất, hiệu quả chiếu ánh không tồi, lại là cao tầng, chung quanh không có kiến trúc nào cao hơn, cho nên tầm nhìn khá tốt, Tư Gia Di đi đến bên cửa sổ, liếc mắt một cái về một tòa cao ốc ở phía xa, cứ như vậy ngây ngẩn cả người.
Người của công ty điện tử kia chẳng biết đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, thấy cô nhìn chằm chằm tòa cao ốc mới tinh kia, giới thiệu: “Đó là đối thủ của công ty giải trí Trung Thiên, tòa cao ốc của công ty kinh tế Hoàn Cầu”
“Vô cùng . . . vô cùng to lớn”
Ánh mặt trời chói chang bên ngoài dướng như làm cho ánh mắt người ta đau đớn.
***
Tư Gia Di thu hồi tầm mắt, đúng lúc những tài liệu liên quan đưa tới, cô cầm tài liệu, lại nói mấy câu hàn huyên liền tạm biệt.
Lúc này vừa vặn lái xe đưa Dao Dao đến dưới lầu, Tư Gia Di dẫn cô bé đến chỗ gần đó đi dạo vui chơi.

Xe đang chờ ở cửa chính cách đó không xa, Tư Gia Di mở cửa xe chỉ thấy Dao Dao vừa mới cúp điện thoại di động, cô đang muốn lên xe, Dao Dao lại nhảy xuống xe trước.
Tài xế thử ngăn cản, Dao Dao chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Tôi không ngồi xe của chú, chú cũng đừng trông nom tôi”
Nói xong liền dắt tay Tư Gia Di đi thẳng.
“Sao vậy?”
“Lý Thân Ninh biết cháu từ khách sạn chạy ra ngoài tìm cô, sai tài xế đưa cháu trở về, không để cho cháu theo cô”
***
Chiếc xe hơi cao cấp đen nhánh chạy ở trên đường, người đàn ông ngồi ghế sau đóng tài liệu lại, giữa hai lông mày hiện lên một tia mệt mỏi.
Nhắm mắt nghỉ mệt lại có điện thoại gọi tới quấy rầy. Vừa gặp đèn đỏ, xe ngừng lại, người đang ông nghe điện thoại, tay tùy ý đặt trên góc cửa sổ.
Ngã tư đường phía trước có một quanh cảnh kỳ quái, một đứa bé và một người phụ nữ nghênh ngang đi ở trên vạch đường dành cho người đi bộ, phía sau không xa hai người có một chiếc xe đi theo, nhưng đứa bé hoàn toàn không để ý tới việc bám riết này, vung cánh tay nhỏ chuẩn bị vẫy chiếc xe taxi đang chạy tới.
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, đồng thời người đàn ông kết thúc cuộc tròi chuyện, xe khởi động một lần nữa, hắn tắt điện thoại di động, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hung hăng dừng lại –
Người phụ nữ bị một đứa bé kéo lên xe taxi.
Người đàn ông vội vàng kêu một tiếng: “Dừng xe”
Chiếc xe ngừng lại.
Xe taxi đã nghênh ngang chạy đi . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.