Đọc truyện Yêu Em, Thêm Một Lần Nữa! (Tfboys) – Chương 15
Tiết thể dục, phòng thay đồ nam…
“Hôm nay nhất định phải thắng!” Nguyên vừa mặc áo thể dục vào vừa nói. Hôm nay là trận đấu bóng rổ của lớp cậu và lớp kế bên, hôm trước đã thua một trận nên hôm nay nhất định phải thắng.
“Tất nhiên, phải thắng mới được chứ!” Thiên nói.
“Vậy thì…CỐ LÊN!” Cả đám bốn người đồng thanh rồi lần lượt bước ra ngoài.
—————————————————————————————————————————————-
Sau 90 phút chiến đấu với lớp kế bên, bốn chàng trai đã thấm mệt, ôm đầu gối thở hồng hộc và kết quả cuối cùng là…
“Thắng rồi!” Cả đám vui sướng đồng thanh la lớn lên như lượm được vàng. Rồi tất cả đều đi lại một bức tường, ngồi dựa lưng vào đó, trên cổ quàng một chiếc khăn.
“Vui quá! Thắng rồi!” Cảnh Du nói, uống chai nước suối vừa khui.
“Uhm! Nhưng mà thắng cũng đâu phải dễ, rã rời tay chân luôn rồi này.” Khải xoa xoa vai.
“Mệt thật! Lúc nãy, mới chơi được một nửa thời gian thì tớ đã muốn nằm thẳng xuống sàn luôn rồi!” Nguyên than. Còn Thiên thì dựa đầu vào tường, nhắm mắt lại mặc cho những tiếng la hét của các bạn nữ ngoài kia. Rồi Khải đứng dậy nói “Về lớp thôi!”
Trên đường về lớp, có không ít bạn nữ lại hỏi thăm, tặng quà nhưng bốn chàng trai chỉ cười nhẹ. Đi ngang qua phòng học thể dục của các bạn nữ, (cụ thể là có Lợi Vy, Hạ Nhiên, Thiên Anh đang học) bốn người chợt dừng lại, liếc mắt vào trong rồi từ từ đi lại phía cửa nhìn.
“Tớ phải công nhận bốn chúng ta giống nhau thật đấy!” Nguyên vừa cười vừa nói, mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía Thiên Anh.
“Thì chúng ta là anh em mà.” Khải nói, ba người kia cũng gật đầu lia lịa.
Ba cô nàng của chúng ta đang thi đấu bóng chuyền, không hiểu sao cả ba đều có sức hút rất dữ dội. Cái cách tưng bóng, chuyền bóng, phát bóng rất nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng còn quay qua cười với đồng đội, đúng là đẹp thật! Có thể thấy sự nghiêm túc trên mặt ba cô nàng là một sự quyến rũ chết người.
“Đẹp quá!” Cảnh Du bỗng thốt lên, ba người kia gật đầu hưởng ứng nhưng bỗng thấy câu nói đó có gì đó sai sai, quay qua gằn từng chữ.
“Ai đẹp?”
“À không có gì đâu, các cậu cứ ngắm người của mấy cậu đi.” Cậu cảm nhận được sát khí trong câu nói đó.
Rồi cả bốn cùng nhau quay sang ngắm ba cô nàng của chúng ta. Ngắm được một lúc thì bốn người bỗng nghe tiếng la hét dữ dội, quay sang bên thì thấy có đám con trai ngồi cổ vũ. Ánh mắt của họ hầu như nhìn chằm chằm vào ba cô nàng nên làm bốn người có chút khó chịu. Đã vậy, miệng còn hét “Hạ Nhiên cố lên!”, người khác thì hét “Thiên Anh cố lên!”, còn người kia thì hét “Lợi Vy cố lên!”. Bốn chàng trai bây giờ đã tức tối vô cùng, chỉ muốn xông qua bảo họ im miệng và hướng con mắt qua chỗ khác. Và ba cô nàng đang chơi đột nhiên dừng lại, nhìn vào đám con trai kia mà vẫy tay chào, còn nở nụ cười thật tươi nữa chứ. Bây giờ thì bốn chàng trai đã tức muốn ọc máu tại chỗ. “Gì vậy, chơi thì chơi đi, còn quay qua nhìn họ làm gì, còn vẫy tay chào rồi cười nữa chứ, sao không nhìn tớ đây mà làm vậy” suy nghĩ hiện giờ của bốn người.
Bỗng…
“Á” Một tiếng hét lớn của hai cô gái, bốn người nhìn vào trong thì thấy Lợi Vy và cô gái khác đang ngồi trên sàn.
“Xin lỗi! Cậu có sao không?” Cô gái kia chạy lại chỗ Lợi Vy hỏi với vẻ lo lắng.
“Không sao, chỉ bị xước nhẹ thôi!” Cô trả lời. Rồi Hạ Nhiên, Thiên Anh và bốn người đứng trước cửa chạy lại chỗ cô.
“Tớ dẫn cậu lên phòng y tế nhé!” Hạ Nhiên nói rồi cùng Thiên Anh đỡ cô dậy.
“Được rồi, tớ không sao, các cậu chơi tiếp đi, để tớ đi được rồi.” Cô nói rồi đứng dậy đi thẳng ra cửa.
“Lợi Vy, tay cậu chảy máu kìa!” Nguyên reo lên khi thấy một lớp da bị tróc của cô khi nãy đang chảy máu. Cô giơ tay lên xem thì thấy vết thương đang chảy máu. Rát lắm!
“Thiên, dẫn cậu ấy xuống phòng y tế mau lên, cậu cũng đang rảnh mà.” Hạ Nhiên đưa ra ý kiến, lấy tay vỗ vỗ vào lưng cậu đẩy nhẹ.
“Tớ hả?” Cậu hỏi lại lần nữa, nhìn qua Khải, Nguyên và Cảnh Du thì thấy ba người đó đang cười thầm.
“Đúng, mau đi đi, lẹ lên!” Khải hối, lấy tay vỗ vỗ vai cậu. Thiên có thể nhận ra trong câu nói ấy là một sự châm chọc đấy. Cậu đang nghĩ rằng tại sao không gọi một trong ba người kia đấy mà gọi cậu, nhìn vẻ mặt ba người kia như muốn nói “Cậu đi đi, để bọn tớ ở đây ngắm được rồi!”
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Cậu quay ra nói với Lợi Vy.
“Không sao, tớ tự đi được rồi.” Cô từ chối khi nghe Thiên sẽ dẫn mình đi, cảm thấy rất xấu hổ nhưng trong lòng cũng vui vui.
“Đi đi, không sao đâu, cậu định để cho vết thương cậu nhiễm trùng à.” Cậu nói rồi đi lên trước để cô theo sau.
———————————————————————————————-
“Gì vậy, cô ấy đi đâu mất rồi?” Vào phòng y tế, không thấy cô quản lý ở đâu, cậu mới thốt lên một câu.
“Đành phải tự làm vậy.” Sau khi tìm hết phòng vẫn không thấy cô ấy đâu, cậu đi lại tủ lấy thuốc sát trùng, một ít bông gòn và băng keo cá nhân. Rồi cậu đi lại chỗ Lợi Vy ngồi, đặt những thứ đó xuống. Chuẩn bị lấy thuốc bôi vào vết thương của cô thì cô nói.
“Đ…để tớ tự làm được rồi.” Cô giơ tay lên từ chối, không phải cô sợ Thiên không làm được mà là cô xấu hổ. Có khi Thiên làm xong thì cô sẽ ngất xỉu vì ngượng đấy. Với lại trong phòng chỉ có một nam một nữ, sẽ không hay lắm nếu người khác nhìn thấy.
“Cậu có một tay làm sao mà làm.” Cậu nói rồi không đợi cô trả lời, lấy thuốc bôi lên vết thương của cô một cách rất nhẹ nhàng. Cô ngồi im thin thít, không dám mở mắt vì sợ bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của cậu. Thỉnh thoảng, cô có kêu lên vài tiếng vì rát, cậu liền nhẹ tay. Cách bôi thuốc của cậu làm cô rất dễ chịu, như đang mát-xa vậy, hình như cậu ít khi bôi thuốc, có hơi vụng về nhưng không sao cả. Cô mở mắt ra thì liền nhìn gương mặt cậu đang chăm chú vào vết thương của cô. Điều đó đã làm cho trái tim cô loạn nhịp! Dán băng keo cá nhân xong, cậu cất các đồ dùng vào tủ rồi quay lại nhìn Lợi Vy.
“Xong rồi đấy! Về thôi!” Cậu đi trước, cô theo sau. Về đến phòng đấu bóng chuyền thì mọi người đã đấu xong nên cậu tiếc nuối vì không được ngắm Hạ Nhiên thêm nữa.
“Chúc mừng cậu, trận đấu đã kết thúc!” Khải đi lại vỗ vỗ vai Thiên mang ý nghĩa châm chọc.
“Chúc mừng con khỉ, tiếc quá!” Thiên nói lại.
“Này mọi người, chiều nay đi ăn mừng cho hai trận đấu vừa thắng không?” Nguyên vui mừng nói.
“OK” Tất cả đồng thanh trừ Lợi Vy và Khải.
“Tớ chiều nay có việc bận rồi.” Lợi Vy nói.
“Tớ cũng vậy.” Khải đồng tình. Rồi hai người nhanh chóng chuồn đi để lại những con mắt nghi ngờ ở phía sau.