Yêu em không khí thật ngọt ngào

Chương 5


Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 5:

Chương 5: “Sách giáo khoa gọi là tự chui đầu vào lưới”
 
Rạng sáng năm giờ, bầu trời ngoài cửa sổ vừa hửng sáng.
 
Đinh Cửu Cửu tay chân nhẹ nhàng xuống giường, cầm chậu rửa mặt ra ngoài, đến phòng vệ sinh đầu lầu ký túc xá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong hành lang không có người, ánh đèn sáng chói mắt, lúc đi qua phòng lấy nước sôi, rèm cửa sổ bên trong không kéo ra, một mảnh đen như mực giống như ẩn giấu nhiều đôi mắt.
 
Đinh Cửu Cửu đã quen tự hù dọa mình, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ gục xuống, ngáp một cái rồi lách vào phòng vệ sinh phía sau.
 
Hôm nay trường học sắp xếp thời gian tập hợp sinh viên hỗ trợ dạy học, cô là một trong các tổ trưởng nhỏ, sáng sớm phải đến bộ phận phục vụ tình nguyện báo cáo, giúp người phụ trách chuẩn bị hoạt động tập hợp hôm nay.
 
Có lẽ do hôm qua kiểm tra giày vò cả ngày, không nghỉ ngơi tốt, hiện tại rửa mặt bằng nước lạnh Đinh Cửu Cửu cũng ngáp liên tục đến nổi hai mắt ngấn lệ mông lung.
 
Chờ khi thay quần áo xong vác ba lô trên lưng, Đinh Cửu Cửu nhìn điện thoại di động.
 
Hoàn thành, đã 5 giờ 30 rồi.
 
Trong trường quyết định 6 giờ 30 theo xe xuất phát, tối hôm qua người phụ trách còn đặc biệt gửi tin nhắn cho bọn họ, yêu cầu tất cả các tổ trưởng phải đến sớm nửa tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bữa sáng của mình…”
 
Đinh Cửu Cửu nhỏ giọng than thở một câu, cam chịu số phận xuống lầu, tránh nhà ăn chạy đến siêu thị trường.
 
Ném túi du lịch cao lớn bằng phân nửa người mình trên mặt đất, xách túi đồ ăn sáng, thật vất vả Đinh Cửu Cửu mới tới bên ngoài bộ phận phục vụ tình nguyện, nghe thấy giọng nói của người phụ trách bên trong truyền ra ——
 
“… Dự tính bao nhiêu người thì đi bấy nhiêu người, tạm thời thêm người rốt cuộc là chuyện gì đây?”
 
“Tiểu Lư, đây là tình huống cấp bách, cũng là trường học sắp xếp, cậu cứ xem rồi cân đối một chút đi.”
 
“Sinh viên hỗ trợ dạy học của chúng tôi đều phải trải qua thi viết và khảo hạch để sàng lọc, chọn xong lại tham gia huấn luyện mười mấy tiết học, càng đừng nói là còn liên quan đến việc bố trí sau khi đến vùng núi bên kia —— bây giờ ngài giao mấy người nhảy dù xuống cho tôi, cái này tôi cân đối không được!”
 
“Thật sự không cân đối được sao?”
 
“Ừ, không làm được!”
 
“Được, vậy tôi đi nói với bọn họ —— thuận tiện cũng nói cho bên kia, chuyện bọn họ đồng ý bao toàn bộ thiết bị dạy học, có thể tiết kiệm; nhóm bàn ghế mới sản xuất đang trên đường đi kia, cũng —— ôi, tiểu Lư, có chuyện thì nói, cậu kéo tôi làm gì?”
 
“Không phải… Lãnh đạo, bàn ghế mới sản xuất phê duyệt xuống rồi? Từ đầu năm tôi đã bắt đầu xin, đợi lâu như vậy, làm sao có thể thu hồi chứ.”
 
“Có nhiều hạng mục giúp đỡ nhỏ như vậy, cậu cho là một mình cậu ở đây xếp hàng sao? —— Nhóm bàn ghế mới sản xuất này không phải phê duyệt xuống, chính là nhà tài trợ muốn cậu sắp xếp cho mấy học sinh kia.”

 
“Chuyện này…”
 
“Hơn nữa tôi còn không ngại nói với cậu, nhân lực hỗ trợ dạy học là mấy đứa nhỏ này có lẽ không giúp được gì, nhưng với bối cảnh nhà người ta, có bọn chúng ở đó, sau này việc đổi mới thiết bị dạy học có thể làm cho cậu nghĩ cũng không dám nghĩ —— hỗ trợ dạy học, hỗ trợ dạy học, chỉ có giáo viên thì có ích không? Tài nguyên mới là quan trọng nhất!”
 
Người phụ trách bên trong im lặng một lúc lâu, mới thở dài, “Ngài yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp tốt cho bọn họ.”
 
“…”
 
Câu nói kế tiếp Đinh Cửu Cửu cũng không nghe nữa, cô lùi về phía sau mười mét đi ra ngoài, chờ cửa bộ phận phục vụ tình nguyện vừa mở ra, cô mới bước đi về phía trước.
 
Đối diện gặp được người phụ trách tiễn người ra ngoài.
 
Nhìn thấy Đinh Cửu Cửu, Lư Bình Hạo vốn đang nhíu mày dần thả lỏng, “Cửu Cửu, sao đến sớm vậy?”
 
Ông liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó cười nói với người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bên cạnh: “Đây là tổ trưởng nhóm một đội hai hỗ trợ dạy học, Đinh Cửu Cửu. Tôi bảo các tổ trưởng sáu giờ đến, chỉ có em ấy đến sớm mười lăm phút —— cho nên lãnh đạo, tài nguyên này dĩ nhiên quan trọng, nhân tài cũng không thể thiếu đúng không.”
 
Người đàn ông trung niên tán thưởng nhìn Đinh Cửu Cửu.
 
“Trong lớp trẻ bây giờ, có trách nhiệm như vậy quả thật không nhiều lắm… Tiểu Lư, vừa rồi cậu nói em ấy là đội hai đúng không, tôi thấy vậy thì sắp xếp mấy học sinh kia đến đội hai đi, dù sao cũng có một tấm gương cho bọn chúng không phải sao?”
 
Lư Bình Hạo theo bản năng nhíu mày, chẳng qua nghĩ đến những bàn ghế, sách vở và thiết bị dạy học kia, ông gật đầu, đáp lại một tiếng, không nói thêm gì nữa.
 
Khoảng sáu giờ, các tổ trưởng còn lại lần lượt tới.
 
Theo như sắp xếp ngày đầu tiên, mở họp, bố trí nhiệm vụ, giải thích rõ những việc cần chú ý, hành động của mỗi người… Một trận giày vò, thời gian tập hợp cũng sắp đến.
 
Kiểm tra xong thông tin lần cuối cùng trong bộ phận phục vụ tình nguyện, Đinh Cửu Cửu vừa muốn đến điểm tập hợp thì nhìn thấy một tổ trưởng khác của đội hai từ ngoài cửa thò đầu vào.
 
“Cửu Cửu, thầy Lư bảo chúng ta đi tập hợp.”
 
“Ừ, đang định đi.”
 
Đinh Cửu Cửu thu dọn tài liệu xong, theo cô gái kia cùng đi ra ngoài, sóng vai nhau đi đến điểm tập hợp trong trường.
 
“Nè, Cửu Cửu, cậu có nghe nói gì chưa? Hình như hôm nay đột nhiên bổ sung thêm mấy người tình nguyện đó.”
 
“Ừm. Các cậu vừa nhìn thấy sao?”
 
“Không nhìn rõ, nhưng mà…” Cô gái có chút do dự, “Bọn mình nhìn từ xa, tư thế kia có chút dọa người… hoạt động tình nguyện tốt đẹp, làm giống như buôn người vậy.”
 
“Hả?” Đinh Cửu Cửu ngẩn ra, “Có chuyện gì vậy?”
 

“Thì mấy người tình nguyện mới gia nhập kia đó, đều toàn là được xe sang đưa tới. Còn lại thì không có việc gì, nhưng trong đó có một chiếc xe, trước sau có hai chiếc xe vệ sĩ đi theo, bốn người mặc âu phục đen đeo kính râm vây một vòng quanh chiếc xe kia, mình còn nghe bọn họ nói cái gì phải cẩn thận kẻo người lại chạy…”
 
Đinh Cửu Cửu: “…”
 
Sau khi chớp chớp mắt lấy lại tinh thần, cô gái không nhịn được mỉm cười, “Cái này xác định là đi làm hoạt động tình nguyện, chứ không phải là đóng phim chứ?”
 
“Bọn mình cũng nói vậy đó.”
 
“Vậy sau đó thì sao.”
 
“Sau đó? Sau đó bọn mình đứng bên ngoài cắn hạt dưa được một nửa, còn chưa kịp xem kịch đã bị thầy Lư kéo đi.”
 
Cô gái đi cùng trên mặt lộ vẻ bất mãn, chẳng qua duy trì chưa tới hai giây, cô ấy lại đột nhiên đưa tay kéo Đinh Cửu Cửu ——
 
“Cửu Cửu cậu mau nhìn kìa, chính là mấy người mặc âu phục đen kia… Ối, xe của bọn họ sao lại đậu bên cạnh xe buýt đội hai của chúng ta?”
 
Nhìn bốn vệ sĩ oai phong lẫm liệt kia, đối với chuyến hoạt động tình nguyện lần này, đột nhiên Đinh Cửu Cửu có chút dự cảm không tốt lắm.
 
“… Cái này chứng minh, mấy người kia đã được sắp xếp vào đội của chúng ta.”
 
“—— Hả hả??”
 
Cô gái bên cạnh kinh ngạc kêu một tiếng, “Thật hay giả, bọn họ và chúng ta phải ở cùng một đội sao? Vậy sau này cũng không sợ buồn chán —— nè, Cửu Cửu, cậu nhìn gì thế, xuất thần vậy?”
 
“…” Vẻ mặt Đinh Cửu Cửu kỳ lạ, thu hồi ánh mắt trên chiếc xe bị bốn người vệ sĩ vây quanh kia.
 
Bóng người thoáng qua đó, sao lại có chút giống như…
 
Chắc chỉ là ảo giác thôi nhỉ?
 
Đinh Cửu Cửu lắc lắc đầu, cười với cô gái bên cạnh, “Không có gì, đi thôi.”
 
Mà lúc này, chiếc xe SUV màu đen xa xa đang đậu một bên, Tống Soái ngừng lại nhìn cửa xe trước mặt từ từ mở ra, suy sụp tinh thần xoa xoa mặt ——
 
“Bây giờ muốn gặp mặt cậu trực tiếp, sắp khó hơn lên trời á… tiểu Hàn tổng.”
 
Lúc âm cuối của anh ta rơi xuống cửa xe hoàn toàn kéo ra, ánh mặt trời sau lưng rải vào trong xe.
 
Ở trong cùng một bên, trong ghế ngồi bằng da thật phía sau ghế lái, chàng trai nghiêng người chống tay dựa vào chỗ đó vẻ mặt hời hợt lười biếng ngước mắt lên.
 
Có lẽ là ánh mặt trời có chút chói mắt, người trong xe nhẹ híp mắt lại, trong mắt mang theo ba phần mệt mỏi.

 
“Sao cậu đến đây.”
 
Chàng trai nói, giọng khinh thường mà lạnh nhạt, làm người ta không phân biệt được cảm xúc.
 
“Cậu nghĩ là tôi muốn đến sao?” Tống Soái tức giận nói. “Mùa hè tốt đẹp này, đi nghỉ phép ở Hawaii nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời trên bãi cát thì thích hợp biết bao đúng không? Nhưng bây giờ tôi lại sắp cùng cậu lên núi cho muỗi cắn?”
 
“Đừng ở đây oán trách với tôi.”
 
Lúc nói chuyện, tay trái từ đầu đến cuối luôn đặt trên tay vịn ghế ngồi của Hàn Thời giơ lên, tấm thảm mỏng che phía trên trượt xuống.
 
“Leng keng” một chuỗi tiếng kim loại thanh thúy vang lên.
 
Ánh mắt Hàn Thời lạnh lùng ——
 
“Bởi vì tôi càng tức giận hơn.”
 
“Mẹ nó…”
 
Tống Soái trợn to hai mắt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, chỉ vào còng tay bằng kim loại sáng bóng chói mắt dưới ánh mặt trời trợn mắt há mồm:
 
“Ông cụ nhà cậu ác như vậy sao??”
 
“…”
 
Hàn Thời nhẹ cười giễu, ánh mắt nhìn bên cạnh, không mở miệng.
 
Tống Soái nhức đầu gõ đầu một cái.
 
“Tôi tới chủ yếu là muốn nói với cậu một tiếng, lần này không chỉ có tôi tới, Tống Như Vũ cũng bị ông nội tôi đưa đến đây.”
 
Bên kia không quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy độ cong sắc bén của cần cổ thon dài căng chặt.
 
“Tôi biết.” Ngay cả giọng nói cũng lạnh nhạt hoàn toàn nghe không ra nửa điểm phập phồng.
 
“Cậu biết?” Tống Soái nhíu mày nhảy vào trong xe, “Trước đó nghe em gái Như Vũ nói lần này nó đi cùng là do cậu đồng ý, tôi còn tưởng rằng nó lừa tôi đấy —— chẳng lẽ là thật sao??”
 
“Ừ.”
 
“Không phải… Tại sao chứ, trước đây không phải cậu đối với nó vẫn luôn lạnh nhạt sao, tại sao đột nhiên lại đổi tính?”
 
“Cô ta không nói cho cậu sao?” Hàn Thời xoay người lại, ánh mắt lười biếng, nhưng sâu bên trong lại che giấu chút sắc lạnh ——
 
“Tôi cần cô ta trả lời tôi một vấn đề, đây là điều kiện trao đổi cho việc cùng đi này.”
 
Tống Soái: “Vấn đề? Vấn đề gì??”
 
“Địa chỉ một cửa hàng bánh ngọt.”
 
“… Cái gì? Cửa hàng bánh ngọt? Cậu hỏi cái đó làm gì?”

 
Lần này Hàn Thời không trả lời.
 
Anh chỉ nhẹ nhếch môi mỏng, khóe môi hình như nhếch lên một độ cong nhỏ có chút tự giễu.
 
“Không nói thì thôi…” Tống Soái lẩm bẩm, “Tôi cũng khó hiểu, thời gian lâu như vậy, cậu cũng trốn vô cùng tốt. Nếu không phải lần trước tôi nghe điện thoại làm bại lộ vị trí của cậu, hẳn là một chút nguy hiểm cũng không có mới đúng… Vậy nên ông cụ nhà cậu cuối cùng làm sao mà bắt được cậu?”
 
Nhắc tới cái này, đuôi lông mày Hàn Thời nhướng lên, yết hầu trên cổ thon dài khẽ nhúc nhích.
 
“Tôi đến Hoa Hòa.”
 
Tống Soái: “…?”
 
Hai giây sau, Tống Soái chán nản hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt đều vặn vẹo ——
 
“Cậu? Đến tòa nhà thương mại Hoa Hòa?? Vậy cậu tốn công tốn sức trốn ra ngoài để làm gì? … Cái này xem như sách giáo khoa gọi là tự chui đầu vào lưới sao tiểu Hàn tổng, ngài không phát sốt chứ?”
 
“Có lẽ là vậy đi.”
 
Môi mỏng Hàn Thời khẽ mở, thở ra một hơi thật dài, dư âm khàn khàn lộ ra chút ý cười, trong con ngươi che giấu sâu kín.
 
“… Là phát sốt hồ đồ cũng không chừng.”
 
Nếu không, cũng sẽ không vì không biết có phải con hồ ly nhỏ năm đó hay không, mà hao tổn sức lực nhảy vào trong hố lửa vừa mới bò ra.
 
Tống Soái than thở: “Thật không hiểu nổi cậu đang suy nghĩ cái gì.”
 
Tầm mắt Hàn Thời nâng lên, vừa muốn mở miệng, cảm xúc cười như không cười trong mắt bỗng nhiên đình trệ.
 
Nhìn ngoài cửa sổ, con ngươi anh đột nhiên co lại.
 
Tống Soái nghe bên cạnh đột nhiên không có động tĩnh gì, ngẩng đầu lên, “Cậu nhìn cái gì thế, mê mẩn như vậy.”
 
Anh ta tò mò theo tầm mắt của Hàn Thời nhìn ra ngoài ——
 
Ngoài cửa xe bên cạnh xe buýt, mặt bên bóng dáng một cô gái đang đứng hết sức quen thuộc.
 
Trong quán bar Flower ngày đó……
 
Đinh Cửu Cửu.
 
Tống Soái: “… Chết tiệt.”

 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Trong quán bar Flower quả thật không phải là mới gặp.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.