Yêu em không khí thật ngọt ngào

Chương 4


Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 4:

Chương 4: “Anh đừng quá đáng, tiên sinh.”
 
Tim Đinh Cửu Cửu đập dồn dập ngừng lại một nhịp.
 
Trong không gian nhỏ hẹp dưới áo khoác, mùi bạc hà xa lạ nhưng dễ ngửi, không khí ban đêm nhiễm chút hô hấp nóng bỏng, lúc này không tránh khỏi phả vào cánh mũi cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Càng không cần phải nói, trên mu bàn tay che miệng, ở điểm người kia tiếp xúc gần như có thể dùng xúc giác để miêu tả hình dáng đôi môi, làm cho cô có ảo giác nóng như bàn ủi.
 
Ngón tay mảnh khảnh che trên miệng từ từ siết chặt.
 
Trong bóng tối, cặp mắt đào hoa kia gần trong gang tấc, từ từ lấm tấm ý cười.
 
Bên ngoài áo khoác, tiếng bước chân vụn vặt dồn dập cuối cùng cũng tới gần chỗ này.
 
Sau đó ngừng lại.
 
Một người trong đó nhíu mày nhìn về phía hai bóng người một cao một thấp mập mờ gần như chồng lên nhau trong góc tường, duỗi tay qua, “Hai người các người……”
 
Chưa kịp chạm đến, một người khác bên cạnh đã đánh tay anh ta, tức giận nói: “Vừa rồi không phải đội trưởng nói rồi sao, áo sơ mi đen, quần dài màu cà phê… Một đôi tình nhân nhỏ người ta đang thân mật, cậu ở đây xem náo nhiệt cái gì. Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh lên.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…”
 
Sau khi người kia do dự lên tiếng đáp lại, chuỗi tiếng bước chân kia lại vang lên lần nữa, chẳng qua lần này đi về hướng cách xa hai người.
 
Chờ bên tai không còn động tĩnh gì nữa, chỉ còn lại tiếng gió đêm mang theo lạnh lẽo xuyên qua con hẻm nhỏ, Đinh Cửu Cửu mới thở ra một hơi thật dài.
 
Sau đó cô gái lập tức lấy lại tinh thần, vẫn che miệng như cũ không dám buông lỏng, đồng thời cảnh giác lườm người đàn ông trước mặt so với mình cao hơn khoảng hai mươi centimet ——
 
“Anh cách xa một chút…”
 
Âm thanh mơ hồ không rõ xuyên qua giữa những ngón tay mảnh khảnh.
 
Hàn Thời áp sát trên đỉnh đầu cô gái, năm ngón tay nắm chặt áo khoác buông lỏng một chút, bóng tối trước mắt từ từ rút đi.
 
Thân trên anh lui về phía sau một chút, chẳng qua cánh tay vẫn còn chống trên tường, từ trên cao rũ mắt xuống nhìn cô gái.
 
Cảm xúc trong mắt chìm nổi, ánh sáng rực rỡ.
 

Màu sắc trong đó dần dần lắng đọng đến một loại mức độ mờ ám làm cho lòng bàn chân Đinh Cửu Cửu như muốn bôi dầu, một bóng dáng từ cửa sau quán bar chạy tới.
 
Ánh mắt Hàn Thời hơi lóe lên, tay hạ xuống, nhét vào trong túi quần, đồng thời dáng vẻ hời hợt, lười biếng lui về phía sau nửa bước, bờ môi cong lên một chút.
 
“Xin lỗi.”
 
Ánh mắt anh như có như không lướt qua mu bàn tay trắng nõn của cô gái.
 
Sâu trong con ngươi lướt qua một đốm lửa nhỏ, chẳng qua rất nhanh đã biến mất trở lại đôi mắt tối đen.
 
Mà bóng dáng phía trước kia cũng đã đi gần tới bên này.
 
Thấy rõ Hàn Thời và Đinh Cửu Cửu, lúc này Tống Soái mới dừng chân thở phào nhẹ nhõm, “Ôi chao, làm tôi sợ hết hồn —— tôi còn tưởng cậu bị bắt về rồi đấy.”
 
Người đàn ông tay đút túi quần nghe vậy, từ cổ đến quai hàm nâng lên đường vòng cung thon dài mà sắc bén.
 
Hàn Thời nghiêng người qua, nhẹ híp mắt, cười như không cười nhìn chằm chằm Tống Soái hai giây ——
 
“Cậu thật là biết chọn thời gian.”
 
“…” Tống Soái run lẩy bẩy không lý do, cười ngượng, “Chẳng lẽ tôi… làm phiền chuyện tốt của hai người sao?”
 
Hàn Thời không nói có hay không, chỉ không nặng không nhẹ cười hừ một tiếng từ trong mũi.
 
Tống Soái quay đầu nhìn Đinh Cửu Cửu đang dán mình lên tường như tranh vẽ, ánh mắt dừng lại nhiều thêm mấy giây trên bàn tay vẫn còn che miệng của cô gái.
 
Vẻ mặt anh ta thay đổi, có chút ý vị thâm trường [1].
 
[1] ý vị thâm trường: suy nghĩ sâu xa
 
Chắc chắn đã thoát khỏi nguy hiểm, Đinh Cửu Cửu mới bỏ tay xuống, đè nén tức giận xuống rũ mắt, “Đường tôi đã dẫn anh đi, anh cũng trốn thoát rồi, dựa theo lời nói lúc trước, chúng ta xóa bỏ toàn bộ.”
 
Nói xong, cô gái muốn men theo góc tường chạy đi.
 
“Bồi thường rượu và quần áo thì xóa bỏ toàn bộ, nhưng mà còn chưa tính tổn thất tinh thần.”
 
“…” Lúc Đinh Cửu Cửu quay đầu lại, thấy người kia đang dựa vào tường, rũ mắt liếc nhìn cô, trong cặp mắt đào hoa chứa ý cười như có như không.
 
Kiên nhẫn duy trì suốt một đêm chính thức cạn kiệt, cô gái nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay dần dần không còn cảm xúc…”Anh đừng quá đáng, tiên sinh.”
 

Ánh mắt Hàn Thời ngày càng sâu.
 
Khuôn mặt căng ra không có chút cảm xúc như vậy, lông mi tinh tế kiên cường đè nén đến run rẩy, trên chóp mũi xinh xắn còn bởi vì trước đó che kín quá lâu mà lộ ra màu hồng nhạt, hô hấp trong miệng cũng trở nên ẩm ướt…
 
Nhất định bản thân cô gái không biết, dùng vẻ mặt như thế nói với anh “Anh đừng quá đáng”, so với bất cứ thứ gì đều càng câu người hơn.
 
Một lát sau, cảm xúc u ám trong mắt rút đi, Hàn Thời chậm rãi liếm hàm trên, cúi đầu xuống, khàn giọng cười:
 
“Tên.”
 
“…?”
 
“Nói cho tôi tên em là gì, tôi coi như tối nay chưa từng gặp em.”
 
Đinh Cửu Cửu nghi ngờ: “Thật sao?”
 
“Ừm.”
 
Cô gái lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, mắt hạnh hơi cong lên, “Tiên sinh, anh có giấy không?”
 
Lúc nói, cô lấy một cây bút gel từ trong túi ra, vẫy vẫy.
 
Trên đầu bút trang trí hồ ly nhỏ chu miệng, cười híp mắt gật gù đắc ý nhìn về phía Hàn Thời.
 
Trong lòng Hàn Thời hoảng hốt, không kìm lòng được đưa tay tới.
 
Động tác này lập tức làm ánh mắt cô gái cảnh giác, lập tức lui về sau nửa bước.
 
Hàn Thời lấy lại tinh thần, mở ngón tay thon dài ra, lộ ra lòng bàn tay sạch sẽ.
 
“Viết ở đây.”
 
“Ồ, được.”
 
Cô gái do dự không đến hai giây, kéo bàn tay kia qua, đặt bút xuống, cô do dự một chút, dùng đầu bút chọc chọc trán, giương mắt nhìn Hàn Thời.
 
“Phiền anh nói với bạn gái mình, tối nay cô ấy mua bánh kem bỏ quên ở cửa hàng chúng tôi.”
 

Ánh mắt Hàn Thời thu lại, cười như không cười nhướng mày, “Bạn gái?”
 
Tống Soái bên cạnh tò mò, “Bạn gái? Ai vậy??”
 
Lời nói vừa dứt, ánh mắt Đinh Cửu Cửu nhìn về phía Hàn Thời lập tức trở nên vi diệu.
 
“…Hơn bảy giờ tối nay, chính là người gọi điện thoại cho anh trong cửa hàng chúng tôi.”
 
Nói xong, cô gái trước lại cúi đầu xuống lần nữa, đồng thời kéo bàn tay anh qua, nhanh chóng viết ba chữ trên đó.
 
Hàn Thời rũ mắt muốn nhìn, lại bị cô gập các ngón tay lại, nắm tay một nửa che lại.
 
“Xóa bỏ toàn bộ, tối nay chưa từng gặp, đúng không?”
 
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, cười tủm tỉm, lúm đồng tiền mềm mại trên khuôn mặt làm cảm xúc trong mắt Hàn Thời lại càng tối tăm hơn.
 
Hàn Thời sâu sắc nhìn cô một cái, “… Ừm.”
 
Đinh Cửu Cửu gật gật đầu, “Một lời đã định.” Dứt lời, buông tay người đàn ông ra, Đinh Cửu Cửu quay đầu bỏ chạy.
 
Tống Soái còn chưa lấy lại tinh thần, bóng dáng cô gái nhỏ kia đã biến mất trong phạm vi tầm mắt.
 
“Cô gái nhỏ này chính là nói em gái Như Vũ đi, cô ta làm thế nào mà nghe được cuộc điện thoại tối nay? Hơn nữa tôi cũng không biết, em gái Như Vũ từ lúc nào đã trở thành bạn gái của cậu?”
 
Ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm hướng cô gái biến mất, Hàn Thời nhẹ híp mắt lại, “Tôi cũng vừa mới biết.”
 
Nghe được lời này Tống Soái cắn cắn miệng, vẻ mặt đau răng quay đầu lại ——
 
“Còn nữa, tiểu Hàn tổng, vừa rồi trước khi tôi đến đây, rốt cuộc cậu với cô gái nhỏ nhà người ta đã làm gì? —— Tôi cầu xin cậu, cậu ngàn vạn lần đừng làm bậy, nếu không để ông cụ nhà cậu biết được, không chỉ muốn bắt cậu trở về thôi đâu, còn có thể đánh gãy chân cậu —— nói không chừng tôi còn phải chôn theo.”
 
“Không làm gì cả.”  Giọng nói kia khàn khàn, trong nụ cười mơ hồ mang chút buồn bực, “Nhất thời tình thế cấp bách.”
 
Câu còn lại, tất cả cảm xúc xa lạ trên mặt và trong đáy mắt Hàn Thời đều biến mất, lại khôi phục thành tiểu Hàn tổng cười nhạt kiêu ngạo mà anh ta quen thuộc.
 
Lúc này Tống Soái mới yên tâm.
 
“Chỉ đùa giỡn một chút thì không sao, đừng ầm ĩ lên là được. Em gái Như Vũ bên kia, ông cụ hai bên gia đình cũng đã sắp xếp cho cậu, cậu cũng nên thu lại suy nghĩ —— Tôi nói chứ, em gái Như Vũ ngoại trừ tính tình đại tiểu thư ra, những mặt khác đều đứng đầu, cậu có gì không hài lòng chứ?”
 
“Cậu thích?” Đuôi mắt Hàn Thời nhướng lên, liếc nhìn anh ta. “Không bằng sắp xếp cho cậu?”
 
Tống Soái run rẩy: “Đừng giỡn, chúng tôi là anh em họ, đây chính là trái pháp luật, phạm tội!”
 
Hàn Thời cười giễu cợt, chân dài dẫn đầu bước ra ngoài, đi trở lại lối vào.
 
Tống Soái đuổi theo, hỏi:
 

“Nhưng mà rốt cuộc vừa rồi cô gái nhỏ kia viết tên gì thế? Tôi cũng thật tò mò.”
 
Vừa nói xong, Tống Soái mới phát hiện, Hàn Thời đang vừa đi vừa nhìn chằm chằm lòng bàn tay bằng phẳng mở ra của mình, một vẻ mặt muốn cười lại không cười.
 
Tống Soái tò mò đầu sáp lại gần ——
 
“Nghê… Nghê Căn Tư? Hả? Trước đó không phải tôi nghe cái tên bị cô ta ấn vào khay trái cây gọi cô ta là cái gì Đinh sao? Chẳng lẽ đây là nghệ danh?”
 
Chân dài trước mặt ngừng lại, cười mắng.
 
“Nghệ danh cái đầu cậu.”
 
Vừa nói xong, Tống Soái chỉ thấy trước mặt bay tới một cái bóng xám, phịch một tiếng trùm lên đầu anh ta.
 
Kéo xuống nhìn, còn không phải là áo khoác của anh ta sao.
 
Cái này ném lên mặt, nhưng lại làm cho đầu óc Tống Soái vút qua một tia sáng tỉnh táo ——
 
Nghê Căn Tư.
 
Anh khốn kiếp.
 
Đau răng hai giây, Tống Soái vỗ đùi, đuổi theo ——
 
“Tiểu Hàn tổng, cô ta là đang mắng cậu nha, cái này sao có thể nhịn!”
 
“…”
 
Chân dài đi phía trước không lên tiếng, tâm tình hình như rất tốt cười cười.
 
Lúc sắp ra khỏi con hẻm, mượn ánh đèn đường ban đêm, lúc sáng lúc tối, Hàn Thời rũ mắt liếc nhìn chữ viết xinh đẹp trong lòng bàn tay.
 
Môi mỏng cong lên, anh ngẩng đầu, nhìn cảnh đêm miên man yên lặng cười lên.
 
Trước mắt hình như thoáng qua một con hồ ly nhỏ cười híp mắt.
 
Tại sao lại có cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy.
 
——
 
Hơn nữa chỉ hôn được móng vuốt của hồ ly nhỏ.
 
Thật đáng tiếc.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.