Yêu em không khí thật ngọt ngào

Chương 45


Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 45:

Chương 45: “Gỡ cũng gỡ không được”
 
Vừa đến gần đương nhiên Đinh Cửu Cửu nghe không hiểu ý nghĩa trong lời nói của người này.
 
Cô hơi nhíu mày, nhưng cũng chỉ vì trong ánh mắt người kia nhìn sang đây mang theo sự đánh giá không lịch sự, sâu trong ánh mắt kia hình như còn ẩn giấu một tầng cảm xúc nào đó, làm cô bỗng dưng có chút không thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng không đợi cô mở miệng, người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trên lối đi giữa bàn và cô đã ưỡn ngực mặt mày vui vẻ tiến lên hai bước, “Tôi và tiểu Hàn tổng đã từng gặp nhau, bạn bè thì không dám nhận… không biết quý danh vị tiểu thư đây là gì?”
 
“… Không cần khách khí, tôi họ Đinh.”
 
Xuất phát từ lễ nghi cơ bản, Đinh Cửu Cửu vẫn trả lời câu hỏi của đối phương.
 
“Thì ra là Đinh tiểu thư.”
 
Nụ cười nhiệt tình của người này làm Đinh Cửu Cửu không nhịn được nhíu ấn đường. Cô hơi gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó không hề do dự, dắt Ô Mông A Mộc đi tới cạnh bàn.
 
Hàn Thời bên kia cũng đã đứng dậy, giúp Đinh Cửu Cửu và A Mộc kéo ghế dựa bên cạnh ra.
 
Thấy động tác này của Hàn Thời, Đinh Cửu Cửu không có phản ứng gì, nhưng người đàn ông trẻ tuổi lén nhìn trộm phía sau trong lòng lại run lẩy bẩy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta chần chừ ánh mắt cứng lại, lại quan sát tỉ mỉ bóng dáng cô gái mới tới một lần.
 
——
 
Nhìn quần áo và trang sức, anh ta còn tưởng rằng chẳng qua chỉ là tình nhân nhỏ bị Hàn Thời giấu tất cả cả mọi người nuôi bên ngoài… Nhưng nếu quả thật chỉ là như vậy, làm sao Hàn Thời có thể săn sóc từng li từng tí như vậy?
 
Chẳng lẽ anh ta nhìn nhầm, trên thực tế đây là tiểu thư khuê các không xuất đầu lộ diện của nhà nào đó sao?
 
Người đàn ông trẻ tuổi kia một bên lẩm bẩm trong lòng, một bên vừa quan sát bóng lưng Đinh Cửu Cửu, cho đến khi sau cổ leo lên một trận lạnh lẽo.
 
Thân hình người đàn ông hơi dừng lại, yên lặng chuyển sang hướng phát ra sự lạnh lẽo kia ——
 
Lúc này ngay cả nụ cười gần như lạnh nhạt vừa rồi của Hàn Thời cũng thu lại, con ngươi đen lạnh băng liếc anh ta.
 
“Đẹp không?”
 
Giọng nói cũng làm cho xương cốt người ta rét run.
 
“… Cái gì?”

 
Đinh Cửu Cửu còn chưa ngồi xuống thân hình hơi ngừng, khó hiểu quay đầu lại.
 
Trong mắt Hàn Thời lóe lên, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ rũ mắt ngồi trở về.
 
Đúng lúc trà bánh được mang lên từng món, nửa ánh mắt Hàn Thời cũng không nhìn bên kia.
 
Vì vậy đôi nam nữ trẻ tuổi kia lúng túng đứng cả buổi, cuối cùng đành phải chán nản bỏ đi.
 
Chờ bóng lưng hai người kia biến mất trong phạm vi tầm mắt, Đinh Cửu Cửu mới kết thúc trạng thái giả vờ không biết trước đó của mình, hơi nhíu lông mày tinh tế.
 
“Hình như anh cực kỳ không vui khi nhìn thấy bọn họ?”
 
“Ừ.”
 
Trả lời cô gái, Hàn Thời không do dự và che giấu. Anh đặt đôi đũa gỗ trong tay xuống, cười như không cười thở dài.
 
“Sao vậy?”
 
Đinh Cửu Cửu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
 
“Không sao. Chỉ là… ” Chàng trai giơ tay lên, ngón tay thon dài bóp bóp ấn đường, “Hình như anh có chút đắc ý vênh váo.”
 
“…”
 
Mặc dù không đầu không đuôi, Đinh Cửu Cửu vẫn nghe ra ngọn nguồn câu “đắc ý vênh váo” trong lời nói của Hàn Thời liên quan đến bản thân mình.
 
Gò má cô gái hơi nóng, có chút không được tự nhiên nhìn xuống.
 
“Ừ… Ăn đi, ăn xong còn phải đưa A Mộc đến bệnh viện xem, sau đó còn sắp xếp em ấy quay về.”
 
*
 
Cách đó ngàn dặm, ngoại ô thành phố C.
 
Trong một vùng đất liền gần biển, phong cảnh và khí hậu ở đây vô cùng dễ chịu, non xanh nước biếc bao quanh, lại có chim hót và hương thơm hoa cỏ, cây cối cũng được cải tạo gọn gàng đẹp mắt.
 
Mà ngọn núi xanh nhìn xuống cảnh vật ở nơi xa nhất tầm mắt mênh mông thỏa thích, một ngôi biệt thự diện tích hơn ngàn mét vuông nằm trên vùng đất bằng phẳng.
 
Chỗ cao nhất biệt thự có bốn lầu, nhưng đối diện là trời cúi xuống là biển bên cạnh là núi, một phần nhỏ đến lầu hai chỉ xây phòng chơi cờ ——
 

Thực tế mà nói, phòng chơi cờ là mượn lầu một ló ra, phía dưới không có gì chống đỡ, lơ lửng ngoài núi, nếu như sàn nhà trong suốt, vậy ngày trời quang, có lẽ còn nhìn thấy rõ những cơn sóng tuyệt đẹp trong ánh mặt trời mấy chục mét dưới biển.
 
Nhưng lúc này sàn nhà đã được cẩn thận trải thảm lông cừu, chỉ có trần nhà và ba mặt tường bên ngoài là thủy tinh, từng mảng lớn ánh mặt trời ấm áp rải vào phòng.
 
Bàn chơi cờ kê ở phía ngoài cùng, hương trà lượn lờ mờ mịt, người đàn ông trung niên đặt quân cờ trắng trong tay lên mép bàn cờ, cười khổ.
 
“Nửa năm không gặp, thân thể Hàn lão tiên sinh khỏe mạnh hơn gấp mấy lần, tài đánh cờ cũng không thụt lùi chút nào.”
 
“Tôi thấy rõ ràng là cậu không chịu bỏ công sức.”
 
Trên mặt ông lão đối diện mang theo ý cười, cũng đặt quân cờ trong tay vào hộp ——
 
“Rõ ràng cậu có năng lực nhưng lại mệt mỏi, ngược lại cũng tương đương với tên nhóc nhà tôi.”
 
Người đàn ông trung niên, cũng chính là bác sĩ chuyên dụng của ông cụ Hàn – Cát Thanh Kha nghe vậy vội vàng khoát tay, “Sao lại nói vậy được chứ lão gia, Hàn tổng bất kể là ở nhà, bên ngoài hay là công ty bên kia, không phải đều nổi tiếng là vô cùng chăm chỉ sao?”
 
“…”
 
Ly trà trong tay ông lão ngừng một lát, ánh mắt như sâu như cạn nhìn Cát Thanh Kha.
 
“Bác sĩ Cát, cậu biết rõ, tôi nói chính là Hàn Thời, không phải ba nó.”
 
Cát Thanh Kha lúng túng cười.
 
“Ôi, đâu có… Quả thật tôi không nghĩ tới. Dù sao tuổi tác Hàn Thời còn nhỏ, lòng ham chơi chưa ổn định, năng lực quả thật cũng xuất sắc, mệt mỏi cũng có chút bình thường.”
 
“Tuổi còn nhỏ?… Tôi thấy không hề nhỏ.”
 
Không biết ông cụ nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi sa sầm, ngược lại nụ cười không hề vơi đi. Sau khi yên lặng mấy giây, ông nhìn Cát Thanh Kha đối diện.
 
“Bác sĩ Cát, lần này tôi đưa nó đến vùng núi hỗ trợ dạy học, ý định ban đầu chính là muốn mài giũa tính tình của nó, để nó nếm chút khổ sở; chờ sau khi trở về sẽ thu hồi tâm tính, làm phai nhạt sự buông thả hai năm này, cho dù là tự bản thân nó đi thử nông sâu một chút, hay là đến công ty bên dưới nào đó trong nhà rèn luyện một chút, đều tùy nó lựa chọn.”
 
Cát Thanh Kha liên tục gật đầu, “Phải, phải.”
 
“Vậy cậu cảm thấy, mục đích này của tôi đạt được chưa?”
 
Không đợi Cát Thanh Kha nói ra, ông cụ Hàn đã cười liếc ông ấy, “Đừng qua loa lấy lệ với tôi, nói đàng hoàng.”
 
Cát Thanh Kha nhướng mày, sau đó cười khổ nói: “Tích cách của Hàn Thời, ngài làm ông nội còn không biết sao? Nếu như đến vùng núi hỗ trợ dạy học có thể gây khó khăn cho cậu ấy, vậy ngài cũng sẽ không ôm kỳ vọng lớn như vậy với cậu ấy đúng không?”

 
Lời này Cát Thanh Kha nói ra vô cùng cẩn thận, ông lão nghe xong chân mày nhíu chặt lại giống như bánh quai chèo, càng nhíu càng sâu, sâu đến mức nhất định, ngược lại ấn đường ông hơi buông lỏng, ha ha cười lớn ——
 
“Không sai, quả thật cậu nói không sai. Nếu quả thật mọi chuyện thằng nhóc này đều nghe lời giống như ba nó, vậy tôi cũng không cần có kỳ vọng lớn như vậy.”
 
Trên mặt Cát Thanh Kha mang theo ý cười, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
 
Chỉ là không chờ ông ấy lau sạch chút mồ hôi kia, đã nghe thấy ông lão ngồi đối diện cười híp mắt nhìn qua chỗ ông ấy ——
 
“Nhưng mà Thanh Kha à, tôi thấy ở cùng tên nhóc nghịch ngợm kia một thời gian dài, bản lĩnh tránh nặng tìm nhẹ này của cậu, cũng càng ngày càng mạnh.”
 
“…”
 
Nghe thấy lời này, trên trán Cát Thanh Kha lập tức xuất hiện từng giọt mồ hôi.
 
Nhưng trên mặt ông ấy đành phải giả bộ cười ngốc, “Lão gia, ngài đang nói chuyện gì thế?”
 
Ông cụ Hàn không vội trả lời, không nhanh không chậm châm một bình trà, trong sự cung kính nhún nhường của Cát Thanh Kha rót một ly đặt trước mặt mỗi người.
 
Sau khi đặt bình trà xuống, ông mới cười một tiếng, “Tôi để cậu đi cùng nó, trừ quan tâm đến thân thể nó, quan trọng nhất chính là —— những người vệ sĩ kia đều có thể bị nó thu thập trong lòng bàn tay, nhưng cậu thì nó không thể.”
 
Lời đã nói đến mức này, trong lòng Cát Thanh Kha hiểu được tất nhiên ông lão đã biết được gì đó mới có thể chắc chắn như vậy, cũng không giải thích nữa, ngoan ngoãn giữ yên lặng.
 
Ông cụ Hàn thuận tay kéo từ dưới bàn, lấy ra một túi giấy da bò, đặt lên bàn.
 
“Chiều hôm nay trước khi cậu tới, có một phần đồ này tới trước… Tôi đây lớn tuổi rồi, mắt cũng không bằng trước kia, cậu xem giúp tôi một chút, cậu có từng gặp người bên trong không.”
 
“…”
 
Trong lòng Cát Thanh Kha thở dài, nhưng cũng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể đưa tay cầm lấy cái túi giấy da bò kia, mở ra.
 
Trong túi giấy da bò là một tầng mỏng, bên trong chỉ có mấy tấm ảnh.
 
Trong tấm ảnh mơ hồ thấy được bóng dáng mờ nhạt, Cát Thanh Kha hơi nhíu mày, bàn tay dừng lại một giây trên mép túi giấy da bò, cuối cùng vẫn đưa tay lấy một xấp ảnh ra.
 
Trong mấy tấm ảnh nhân vật chính đều tương tự nhau.
 
Hơn nữa chắc là được chụp từ ngày hôm qua đến hôm nay —— bởi vì quần áo cô bé kia mặc trong ảnh, ngày hôm qua lúc cùng ra khỏi núi ông đã nhìn thấy.
 
Cát Thanh Kha lật mấy tấm, đơn giản đều là hình ảnh cô gái, một cậu bé gầy nhỏ còn có Hàn Thời ba người cùng nhau ra ngoài.
 
Sau khi xem xong, Cát Thanh Kha bỏ ảnh lại vào túi giấy da bò, yên lặng không mở miệng, lần nữa đặt trở về.
 
Trong phòng chơi cờ lại yên lặng mấy giây, ông cụ Hàn cười nghe không ra cảm xúc gì.
 
“Bác sĩ Cát, cậu biết cô bé này sao?”
 

Cát Thanh Kha ngậm miệng một lúc, sau đó nói: “Biết… Hàn Thời đến vùng núi kia hỗ trợ dạy học, đây chính là cô gái ở chỗ trường học tổ chức.”
 
Cát Thanh Kha biết rõ, coi như mình không nói, tài liệu của Đinh Cửu Cửu nếu ông có thể điều tra được, ông cụ Hàn muốn điều tra, vậy nhất định ngay cả nửa ngày cũng không cần.
 
Ông cụ Hàn nhíu mày, nhìn cái túi giấy da bò kia như có điều suy nghĩ, nhưng không vội vàng mở miệng.
 
Cát Thanh Kha như ngồi trên bàn chông đợi một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được.
 
“Lão gia, đó là một cô gái tốt, tất cả mọi mặt đều rất xuất sắc, ngài không cần lo lắng Hàn Thời sẽ bị cô ấy lôi kéo đến con đường không chính đáng… Theo tôi thấy, tiếp xúc với nhiều học sinh như vậy, đối với Hàn Thời cũng có chỗ tốt.”
 
Ông cụ Hàn nghe vậy, cười hừ từ lỗ mũi.
 
“Cậu không cần lừa tôi… Nếu quả thật nó chỉ xem cô gái này như bạn học bình thường, những hình ảnh này cũng sẽ không truyền tới trong tay tôi —— mấy tấm phía sau cậu không nhìn thấy sao? Vừa mới nhìn lần đầu tiên, tôi còn tưởng rằng nhà họ Hàn chúng tôi ngay cả chắt trai cũng để tôi ôm rồi đấy!”
 
Nói đến cuối, rốt cuộc ông cụ Hàn cũng không đè nén được lửa giận, tức giận đến mức vỗ bàn cờ.
 
Các quân cờ trắng đen trên bàn cũng nẩy lên theo, lại ào ào rơi xuống tán loạn.
 
Cát Thanh Kha nhíu mày, “Lão gia, ngài đừng hiểu lầm, cậu bé kia tôi cũng biết, chỉ là một đứa bé trong thôn ở vùng núi bọn họ hỗ trợ dạy học —— chị cậu bé bị viêm phổi, được chúng tôi đưa đến bệnh viện ngoài núi tiếp nhận điều trị, hai người vừa hay đều phụ trách cô bé học sinh này —— Hàn Thời cũng vì lo lắng cho đứa trẻ mới đi theo cùng ra ngoài.”
 
Ông cụ Hàn nghe vậy nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Cát Thanh Kha giống như quan sát.
 
Cát Thanh Kha kiên trì đối mặt với ông.
 
“…. Hơn nữa ngài cũng biết, đứa bé Hàn Thời này chẳng qua tính cách nhìn như lạnh nhạt sắc bén, nhưng thực tế vẫn mềm lòng. Hai năm qua cậu ấy ở bên ngoài chơi đùa buông thả, đến cuối cùng là để phòng ngừa người gây rủi ro… Ngài cũng biết. Hơn nữa, tôi thấy cậu ấy đối với những đứa trẻ không có ba mẹ bên cạnh này rất quan tâm.”
 
Lời vừa nói ra khỏi miệng, ánh mắt ông cụ Hàn dừng lại, hình như đang suy nghĩ tới chuyện gì, vẻ mặt có chút ảm đạm.
 
Lát sau, ông rũ mắt suy nghĩ một hồi, khoát khoát tay. “Vậy tôi tạm thời tin cậu lần này.”
 
Cát Thanh Kha cười bất đắc dĩ.
 
“Hơn nữa lần hỗ trợ dạy học này tính thế nào cũng chỉ có hai tháng, hai đứa trẻ này cũng không cùng trường học thậm chí không cùng thành phố —— tôi nói nghe không lọt tai, ngài đừng không vui —— hai năm này Hàn Thời ở bên ngoài chơi đùa cũng không có gì, cũng có không ít tin đồn truyền đi, sao còn kém một chuyện này chứ?”
 
Ông cụ Hàn hừ một tiếng.
 
“Cái này có thể giống nhau sao?”
 
“… Chỗ nào không giống nhau chứ?”
 
“Cậu nhìn tấm ảnh kia một chút đi, cô gái nhỏ kia nhìn nó ngược lại không có gì, nó thì sao? —— Toàn bộ ánh mắt đều dính vào người ta, gỡ cũng gỡ không được!”
 
============================
 
Ừ, đây chính là ông nội ruột.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.