Đọc truyện Yêu em không khí thật ngọt ngào – Chương 39:
Chương 39: “Tôi làm sao cam lòng”
Bị lời này làm nghẹn một chút, Đinh Cửu Cửu trừng anh, không tiếp lời nữa, xoay người tiếp tục trò chuyện với bà lão sau lưng.
Chỉ là lần này, càng nói nụ cười trên mặt Đinh Cửu Cửu càng nhạt xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ sau khi nói mấy câu, cô đứng lên, kéo Hàn Thời đi ra ngoài.
Hàn Thời rũ mắt thấy cô gái không hề nghĩ ngợi đã nắm chặt lấy tay mình, “… Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bên này Đinh Cửu Cửu đã kéo anh ra khỏi nhà, đi về phía một gian phòng thấp khác trong sân bên cạnh con đường nhỏ, hơn nữa sắc mặt hơi khó coi nói ——
“Bà nội nói bệnh tình của A Y vẫn không có chuyển biến gì, hôm qua A Mộc chăm sóc cả đêm cũng không thấy chuyển biến tốt, vẫn ho khan rất dữ dội… Trước đó tôi tìm A Mộc hỏi thăm qua tình huống, lần này A Y bị cảm đã kéo dài một tuần rồi, còn kèm theo tình trạng ngủ mê man. Ho khan vẫn luôn không giảm như vậy, tôi lo là…”
Đinh Cửu Cửu cũng không nói hết, nhưng Hàn Thời đã hiểu: “Em sợ khiến cho cô bé bị nhiễm trùng đường hô hấp?”
Cô gái đi phía trước không nói gì, chỉ bất đắc dĩ thở dài.
“Bây giờ chỉ có thể mong cô bé không phải không may mắn như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Thời suy nghĩ một chút, trực tiếp lấy điện thoại ra, “Tôi bảo bác sĩ đi theo xe tới kiểm tra cho cô bé một chút.”
Bước chân Đinh Cửu Cửu dừng lại, sau đó vừa vui mừng lại chán nản xoay người lại ——
“Đúng rồi, sao tôi lại quên mất anh có mang theo bác sĩ riêng chứ?”
Một bên Hàn Thời kết nối điện thoại, một bên đưa tay điểm nhẹ xuống trán cô gái, “Là em dứt khoát quên tôi luôn chứ gì?”
Đinh Cửu Cửu rụt người lại, tiện thể trốn vào trong gian phòng thấp của A Y.
Hàn Thời gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, cũng không lâu lắm, xe bác riêng của nhà họ Hàn cử đi theo đã chạy đến.
Đinh Cửu Cửu ở ngoài phòng vừa an ủi vừa sốt ruột lại lo lắng cho Ô Mông A Mộc, bản thân cũng bất an nhìn bên trong cửa sổ. Nghe thấy cô bé trong gian phòng thấp không nén nổi tiếng ho khan khàn khàn, đếm từng phút từng giây trôi qua, trong lòng Đinh Cửu Cửu cũng càng ngày càng sốt ruột.
Không biết đợi bao lâu, cửa gỗ cuối cùng cũng phát tra một tiếng “kẽo kẹt” nhỏ, Hàn Thời và bác sĩ trước sau đi ra theo.
“Tình huống cụ thể, ông nói với cô ấy là được.”
Hàn Thời đưa tay chỉ Đinh Cửu Cửu.
Đinh Cửu Cửu đang trấn an vỗ vỗ sau lưng Ô Mông A Mộc, nghe thấy tiếng thì nhìn lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của bác sĩ đi theo xe nhìn qua, trong lòng cô đột nhiên lộp bộp một cái.
Bác sĩ đi theo xe lo lắng nhìn Ô Mông A Mộc được Đinh Cửu Cửu đỡ trong tay, theo như vừa rồi hỏi thăm sau khi vào nhà, ông đã biết đây chính là Ô Mông A Mộc em trai của cô bé trong phòng.
“Đinh tiểu thư, liên quan tới bệnh tình của đứa bé cô phụ trách này, tôi muốn một mình nói chuyện với cô.”
Bác sĩ theo xe đi lên phía trước, nói với Đinh Cửu Cửu.
Ánh mắt Đinh Cửu Cửu hơi nặng nề.
Mà lúc này Ô Mông A Mộc cũng dừng sức ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, “Cô giáo Cửu Cửu… Có phải bệnh của chị ấy rất… rất nghiêm trọng không?”
Đinh Cửu Cửu khom lưng, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc ngắn của cậu bé, giọng nói dịu dàng, trong mắt hạnh cũng chứa đầy mềm mại và động viên, “A Mộc đừng sợ, A Y sẽ không có chuyện gì… Em nghe lời cô, trước tiên đi theo thầy Hàn Thời, cô đi cùng bác sĩ hỏi một chút xem nên cho A Y dùng thuốc gì, được không nào?”
Vành mắt Ô Mông A Mộc đỏ bừng, mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng cậu bé vẫn dùng sức gật gật đầu.
“Cô, em… em chờ cô trở lại.”
“…”
Trong lòng Đinh Cửu Cửu phức tạp gật gật đầu, sau đó cô đứng dậy, nhìn Hàn Thời đứng bên cạnh.
“Trước tiên anh chăm sóc A Mộc một lát” cô hơi nghiêng người, thấp giọng dặn dò, “Bệnh tình của A Y trước tiên không cần nói với em ấy, chờ tôi trở lại rồi nói.”
Hàn Thời: “Ừ, yên tâm đi.”
Đinh Cửu Cửu lại lo lắng nhìn qua cửa sổ thấp, lúc này mới quay đầu đi theo bác sĩ ra xe bác sĩ vừa tới ngoài sân nhỏ.
Đinh Cửu Cửu ra sân nhỏ ngoài nhà, rẽ sang bên cạnh, thấy bác sĩ đi theo xe đang đứng sau cửa chờ cô, ấn đường nhíu chặt, hình như có chút khó khăn nhíu mày lo lắng.
Đinh Cửu Cửu đi lên phía trước, “Bác sĩ, tình huống của cô bé bên trong thế nào?”
Bác sĩ theo xe ngẩng đầu lên, không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại: “Cha mẹ đứa trẻ đâu, tôi cảm thấy đối với tình huống của cô bé này, chúng ta vẫn nên trực tiếp tìm người có thể đưa ra quyết định trong nhà bọn họ bàn bạc thì tương đối thích hợp hơn.”
Đinh Cửu Cửu nghe vậy nhíu mày, “Ba mẹ A Y và A Mộc đều làm công nhân ở vùng khác, ngài cũng nhìn thấy rồi, trong nhà chúng chỉ có một người bà. Trong nhà bà nội tuổi tác đã rất cao, lỗ tai không nghe rõ, đi đứng lại vô cùng bất tiện… Vậy nên ngài muốn nói gì mà có thể đưa ra quyết định, có lẽ thật sự không tìm được.”
Bác sĩ theo xe nhíu mày càng sâu hơn.
Đinh Cửu Cửu: “A Y là đứa trẻ do tôi phụ trách, bệnh tình của cô bé rốt cuộc có nghiêm trọng hay không, tôi cảm thấy ngài vẫn có thể nói một chút với tôi, ít nhất tôi có thể xin phép giáo viên trong trường, để thầy ấy đứng ra nghĩ biện pháp liên lạc với ba mẹ cô bé.”
“Là thế này, trước tiên Đinh tiểu thư đừng nên gấp gáp.” Bác sĩ theo xe nói. “Căn cứ theo tôi chẩn bệnh, người mắc bệnh ho khan đã kéo dài hơn một tuần, rõ ràng xuất hiện triệu chứng khó thở và thích ngủ, âm thanh hô hấp trong phế quản có thể nghe được ẩm ướt và tạp âm; hơn nữa, dựa theo người mắc bệnh tự thuật triệu chứng, cô bé còn từng xuất hiện tình huống ho khan có đờm thấy máu —— tổng hợp những điều trên, bước đầu phán đoán người mắc bệnh có thể là viêm phổi.”
“…”
Mặt Đinh Cửu Cửu hơi biến sắc.
Tình huống cô lo lắng nhất quả nhiên vẫn xảy ra.
“Muốn chẩn đoán chính xác, còn cần kiểm tra X quang ngực và kiểm tra mẫu bệnh khuẩn, đương nhiên địa phương này cũng không có điều kiện chữa bệnh và môi trường như vậy.”
Bác sĩ theo xe tiếp tục nói.
“Hơn nữa, mùa hè trong núi này vô cùng ẩm ướt, vốn dĩ dễ dàng thúc đẩy vi khuẩn bệnh truyền đi, đối với chứng viêm phổi mà nói, trong điều trị quan trọng nhất chính là ngăn lây nhiễm —— vì vậy ở trong hoàn cảnh thế này, bất kể là chẩn đoán chính xác hay là điều trị, đều vô cùng bất lợi.”
Đinh Cửu Cửu: “Cho nên ý của ngài là…?”
“Tôi đề nghị nhanh chóng ra ngoài núi, ít nhất là đến bệnh viện cấp xã trở lên để tiến hành chẩn đoán chính xác và điều trị.”
Ánh mắt Đinh Cửu Cửu chớp chớp bất định, lát sau cô gật đầu, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức tìm giáo viên báo cáo tình huống liên quan, liên lạc với ba mẹ em ấy —— “
“Đinh tiểu thư, cô vẫn chưa hiểu ý tôi —— sức đề kháng cơ thể đứa trẻ này không hề mạnh, chưa chắc cô bé có thể kéo dài đến khi mọi người liên lạc với ba mẹ cô bé —— lỡ như thời kỳ bệnh chuyển biến xấu, rất có thể để lại di chứng khiến cả đời sau này của cô bé đều không có cách nào trị tận gốc.”
“…”
Nghe vậy, ấn đường cô gái cũng nhíu chặt thành bông hoa.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông bác sĩ… Nhưng xin ngài cho tôi thêm thời gian năm phút, rất nhiều chuyện tôi không có biện pháp trực tiếp quyết định, xin ngài thông cảm.”
Bác sĩ theo xe gật đầu, nhưng vẫn thúc giục một câu: “Cô bé đã kéo dài quá lâu rồi.”
Đinh Cửu Cửu vội vàng gật đầu, cầm điện thoại di động đi sang bên cạnh, bấm số Lư Bình Hạo gọi đi.
“… Chuyện này sao có thể được?”
Bên kia điện thoại, vừa nghe Đinh Cửu Cửu nói rõ ngọn nguồn, Lư Bình Hạo lập tức nổi giận nói: “Đứa trẻ này muốn chuyển tới bệnh viện ngoài núi điều trị, tạm thời không nói đến chi phí chữa bệnh ai tới bỏ ra —— không có ba mẹ cô bé quyết định, nếu như đứa trẻ này trên đường đi hoặc trong quá trình điều trị ở bệnh viện xuất hiện chuyện không may gì, vậy trách nhiệm này người nào chịu, hả?”
Đinh Cửu Cửu rũ mắt xuống, bàn tay trống không bên người nhẹ nhàng nắm chặt lại.
“Thầy Lư, vấn đề này em đã nghĩ tới, nhưng bác sĩ cũng nói, bệnh tình của Ô Mông A Y không kéo dài nổi, lỡ như bởi vì chúng ta sợ gánh lấy trách nhiệm mà có chuyện không may xảy ra, cả đời sau của đứa trẻ này có thể cũng bị phá hủy, càng nhiều hơn có thể không có sau này để nói. Trước tiên chúng ta có thể mang Ô Mông A Y chuyển viện, đồng thời nhanh chóng liên lạc với ba mẹ cô bé, như vậy…”
“Em nói đương nhiên tôi đều hiểu, vừa rồi tôi nói em thật sự nghiêm túc cân nhắc đến hậu quả sao!?”
Lư Bình Hạo cũng động đến hỏa khí, nghe giọng nói hình như đứng lên đi vòng vòng mấy vòng, mới chịu đựng tức giận nói: “Trách nhiệm này không phải là một trách nhiệm nhỏ, thật sự làm ra quyết định như vậy, lỡ như xảy ra chuyện một cái, người có trách nhiệm thì trong hồ sơ phải lưu lại vết dơ lau không sạch —— “sau này” của em có thể sẽ hoàn toàn hủy hoại trong chuyện lần này!”
“…”
Cô gái im lặng, lông mi rũ xuống, tạo một cái bóng mờ nhạt phủ trên làn da trắng như gốm sứ.
Nghe ra Đinh Cửu Cửu cũng do dự, Lư Bình Hạo thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng không hùng hổ dọa người như vừa rồi, mà chuyển sang động viên.
“Đinh Cửu Cửu, em tuổi còn trẻ, nhưng càng trẻ tuổi, trong nhiều việc càng không thể kích động —— bởi vì em không có năng lực giải quyết nguy hiểm. Hậu quả tôi đã nói, em nhất định phải tỉnh táo lại, nghiêm túc nghĩ rõ ràng.”
“Nhưng mà A Y con bé…”
“Tôi biết —— em là một học sinh rất tốt, bất kể là về phương diện nào đều như thế. Nhưng mà Đinh Cửu Cửu, em cũng có cuộc sống và trách nhiệm với bản thân mình, đến vùng núi hỗ trợ dạy học chẳng qua chỉ là một đoạn đường của em, tôi không ép em đưa ra lựa chọn gì, nhưng tôi hy vọng em nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, không nên để bản thân mình sau này hối hận không kịp —— hiểu không?”
“… Vâng, em hiểu.”
Trong giọng nói cô gái cảm xúc suy sụp thất vọng.
Lúc này Lư Bình Hạo mới yên tâm, “Tôi sẽ nhanh chóng bảo người trên trấn liên lạc với ba mẹ của Ô Mông A Y. Em cũng phải tin tưởng khả năng của bác sĩ, không chuyển đi giữ lại điều trị chưa chắc lại không thể chữa khỏi. Đường trên núi này quanh co, giữ lại điều trị ít nhất có thể đảm bảo đứa trẻ không phát sinh tình trạng gì lúc chuyển viện… Được rồi, em cũng đừng kéo dài lâu quá, nhớ quay lại sớm.”
“Vâng… Tạm biệt thầy.”
Ngắt điện thoại, ánh mắt cô gái rũ xuống, ngũ quan xinh xắn hơi cứng ngắc, mắt hạnh xưa nay mềm mại lúc này lại không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Bác sĩ theo xe đứng ngoài cửa nhìn phản ứng của cô gái đã biết kết quả cuộc điện thoại, không khỏi thở dài, nhưng vẫn chưa chết tâm hỏi một câu: “Thầy các cô đề nghị thế nào?”
“… Thầy ấy đề nghị giữ lại điều trị.”
Ấn đường bác sĩ nhăn lại, không nhịn được hỏi: “Vậy cô thì sao, Đinh tiểu thư cô mới là người chịu trách nhiệm đối với em học sinh này đúng không?”
“…”
Cô gái vô thức siết chặt đầu ngón tay, lát sau cô cười khổ, ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ kia.
“Bác sĩ, tôi thật sự có thể đưa ra quyết định sao?”
Bác sĩ kia bật cười.
Lúc này ông mới nhớ tới, cô gái trước mặt này chẳng qua chỉ là một người vừa mới trưởng thành… Đối với tuổi tác của ông mà nói cũng chỉ có thể coi như một đứa bé trẻ tuổi.
Đúng vậy, cô bé có thể làm thế nào chứ?
Bác sĩ theo xe thở dài, “Nếu mọi người đã quyết định như vậy, mọi người là người chịu trách nhiệm, tôi không có cách nào can thiệp, chỉ có thể cố gắng hết mình chữa bệnh cho đứa trẻ này.”
“… Cảm ơn ngài.”
Đinh Cửu Cửu hơi khom lưng, rũ mắt xoay người đi vào trong sân nhỏ.
Cô vừa mới bước lên con đường nhỏ đầy đá vụn trong sân, đã nhìn thấy Ô Mông A Mộc đứng đứng cuối đường ánh mắt sáng lên, đột nhiên xoay qua nhìn cô, sau đó giãy khỏi Hàn Thời lập tức chạy tới ——
“Cô giáo Cửu Cửu, chú đó nói thế nào ạ? Chị ấy không sao chứ??”
Nhìn vóc người bé gầy vì không đầy đủ dinh dưỡng, cậu bé chỉ cao tới eo mình, đối diện đôi mắt đầy lo lắng và tin tưởng kia, tất cả những lời Đinh Cửu Cửu một đường chuẩn bị từ ngoài cửa đến khi đi vào, toàn bộ đều nghẹn ở cổ họng.
Giống như có một khối bông vải chặn lại những thứ đó, làm cô một chữ cũng không nói được. Mỗi một chữ kia đều giống như bàn ủi không ngừng nóng bỏng thiêu đốt, thiêu đốt đến trái tim và trên mặt cô đều đau rát.
“Cô giáo…?”
Yên lặng làm cho cậu bé nhỏ gầy da ngăm đen bất an nắm chặt vạt áo mình, vành mắt háo hức vừa mới bình ổn lại lần nữa đỏ lên, giọng nói địa phương nho nhỏ mang theo chút nghẹn ngào ——
“Bệnh của A Y có phải rất nặng không ạ… Em có thể đi mua thuốc, cho dù xa thế nào em cũng có thể chạy đến… Chú kia, chú bác sĩ kia nhất định cũng có cách chữa khỏi cho A Y đúng không ạ… Nếu như là về tiền, ba mẹ vẫn đang làm việc! Chờ khi bọn họ trở lại là có thể đem tiền về trả lại cho… trả lại cho…”
Cuối cùng cậu bé cũng nghẹn ngào dừng lại, những lời nói còn sót lại kìm nén trong mũi đến đỏ bừng, nước mắt giống như chuỗi ngọc trai rơi lã chã từng vệt ướt đẫm trên khuôn mặt xám tro, cậu bé khóc phát ra tiếng khụt khịt, cuối cùng kìm nén nói một câu cuối cùng ——
Chương 40: lustaveland
“Cô giáo, cô giúp chị có được không? Em, em sợ…”
Đúng lúc này bác sĩ theo xe dừng lại bên cạnh cậu bé ——
“Bạn nhỏ, chú sẽ cố hết sức chữa…”
“… Đừng sợ.”
Giọng nói cô gái đột nhiên vang lên.
Bác sĩ theo xe sững sờ, quay đầu qua, lại nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh mình vành mắt đỏ bừng, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười mềm mại và dịu dàng.
Cô cúi người xuống, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt bẩn trên mặt cậu bé.
Cô không nhịn được rơi nước mắt theo, cũng không nhịn được nín khóc mà cười, trong nụ cười mềm mại kia mang theo một loại thoải mái và kiên định ——
“A Mộc đừng sợ. Cô giáo và chú này sẽ đưa A Y đến bệnh viện lớn bên ngoài —— đến nơi đó, A Y nhất định sẽ không có chuyện gì, cô giáo và em ngoéo tay.”
Bác sĩ theo xe bên cạnh sững sờ mấy giây mới lấy lại tinh thần, “Đinh tiểu thư, cô…”
“Bác sĩ ngài nói đúng, tôi là người phụ trách của đứa trẻ này, tôi có thể quyết định.”
Cô gái nâng mắt nhìn bác sĩ nam, trong ánh mắt mang theo sự cứng rắn không cho từ chối, chẳng qua một lát sau cô đã cong mắt cười, “Tôi sẽ theo xe cùng đi, chẳng qua việc chăm sóc điều trị chuyên nghiệp trên đường đi, vẫn phải làm phiền bác sĩ ngài rồi.”
“…”
Ánh mắt bác sĩ phức tạp gật gật đầu.
“Tôi đi chuẩn bị xe.” Bước chân ông dừng một chút, sau đó cười lắc đầu, “Tôi họ Cát, sau này cô gọi tôi bác sĩ Cát là được rồi… Tôi rất khâm phục một cô gái nhỏ như cô, cô yên tâm, sau này nếu như cô gặp chỉ trích từ trường học, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi ra mặt chứng minh cho cô.”
“Cảm ơn bác sĩ Cát.”
Đinh Cửu Cửu ngơ ngác, sau đó gật đầu đồng ý.
Lúc đưa Ô Mông A Y lên xe xuất phát nhập viện điều trị, “hành khách” so với trong kế hoạch ban đầu nhiều hơn mấy người.
Đối với cậu bé dùng sức lau nước mắt, dùng câu nói “Bây giờ em là người đàn ông duy nhất trong nhà này, em phải chăm sóc chị thật tốt mới được!” Lời như vậy cắn răng nói ra khỏi miệng Ô Mông A Mộc, dĩ nhiên Đinh Cửu Cửu không có cách nào từ chối.
Mà quả thật cô cũng không yên tâm để một cậu bé nhỏ tuổi suy nghĩ nhanh nhẹn cùng chờ trong núi với bà lão đi đứng bất tiện cũng không trông coi được cậu bé.
Chẳng qua đối với vị thứ hai này, Đinh Cửu Cửu có chút nhức đầu.
Xe khởi động, cô yên lặng mấy giây, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn chàng trai đang ngồi bên cạnh:
“Anh cũng đi theo làm gì?”
Hàn Thời rũ mắt cười cười, đưa tay chỉ chiếc xe đã khởi động ——
“Xe nhà tôi.”
Hất cằm một cái, ra hiệu nhìn bác sĩ khoảng chừng năm mươi tuổi, bác sĩ Cát đang nghiêm túc kiểm tra lại cho Ô Mông A Y ——
“Bác sĩ nhà tôi.”
Hàn Thời nhìn xéo về phía chỗ ghế lái trước mặt mình quét nửa vòng qua chỗ vệ sĩ ngồi thẳng lưng ——
“Vệ sĩ và tài xế nhà tôi.”
Đinh Cửu Cửu nghẹn họng, suy nghĩ một chút cũng đúng, nhẹ nhàng nhếch miệng, không lên tiếng rụt lại.
Chẳng qua là rụt lại được một nửa, cô cảm giác ngón tay mình vì bất an mà xoắn xuýt với nhau đặt trên đầu gối đột nhiên bị người ta nắm vào trong lòng bàn tay khô ráo dịu dàng ——
Đinh Cửu Cửu ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn lại.
Người kia ngồi bên cạnh cô đang hơi rũ mắt, lông mi tinh tế như hai cây quạt nhỏ để lại cái bóng mờ trên màu da trắng lạnh hai bên sống mũi.
Cặp mắt đào hoa kia hơi nhướng lên, đường cong trên gương mặt thanh tú gần như sắc bén, chỉ là người kia duỗi từng ngón từng ngón tay cô ra, cuối cùng từ từ đan chặt lại, cầm vào lòng bàn tay.
Động tác và giọng nói cũng vô cùng dịu dàng ——
“Quan trọng nhất chính là, cô gái nhỏ của tôi bất an như vậy, còn phải giả bộ thành dáng vẻ cái gì cũng không sợ…”
Anh ngẩng đầu, đảo mắt nhìn về phía cô.
Trong con ngươi đen như mực chứa đựng nụ cười đẹp đẽ giống như ánh sao đêm hè ——
“Em nói, tôi làm sao cam lòng để cô ấy tự đi chứ?”