Bạn đang đọc Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám – Chương 30
Tiểu Lâm đứng ở cửa phòng thay đồ, Nhiêu Manh Manh kéo cửa ra cười với cô.
Cô hơi ngẩn người.
Bốn ngôi sao nữ thay đồ tắm, tuy không phải là kiểu bikini mà chỉ là một chiếc áo ngắn và quần đùi màu đen, nhưng vóc dáng đẹp đẽ của bọn vẫn được phơi bày hoàn toàn.
Thân hình Lạc Cửu Ca lồi lõm quyến rũ.
Hứa Thanh Thanh thì có đôi chân dài trắng muốt, Tô Hi lại đẹp ngất ngây với vòng eo nhỏ nhắn chưa bằng một nắm tay còn Nhiêu Manh Manh lại mang đến cảm giác của cô thiếu nữ ngây thơ trong sáng.
Dù mặc chung kiểu đồ, nhưng mỗi người một vẻ.
Bọn họ bốn người đi chung với nhau khiến trợ lý đạo diễn Tiểu Lâm đi theo quay phim nhìn thấy cũng đỏ mặt.
Không hổ là những ngôi sao nữ nổi tiếng mà bọn họ đã bỏ số tiền lớn ra mời về.
Đây mới là cảm xúc mãnh liệt!
Trai xinh, gái đẹp, suối nước nóng, sự tiếp xúc gần gũi mờ ám.
Tiểu Lâm âm thầm hưng phấn siết chặt tay.
Chỉ cần chỉnh sửa đôi chút phát trong phần trailer là có thể thu hút hơn mấy trăm ngàn lượt bình luận!” Aaaa!, vừa nghĩ tới màn hình chát bị oanh tạc là cô đã thấy phê lòi.
Tiểu Lâm sững sờ một hồi rồi vác máy quay nghiêng người nhìn qua.
Tiếng nước bắn tung toé vừa rồi là do Châu Tử Xuyên gây ra.
Cậu ta để trần nửa người trên, trông rất đã mắt, cơ bắp cuồn cuộn mà hoang dại, chỉ là…
Không biết Châu Tử Xuyên lấy được cái thau sứ từ đâu ra cười khoái chí dội nước lên người Trần Tư Vũ và Lộ Nhâm.
“Đừng né!”
Ân Bắc Lâm ung dung ngồi trên bờ, ba người còn lại lao nhau, làm nước bắn tung tóe, phát ra tiếng kêu “bì bõm”, bọn họ trẻ con như ba con chó đuối nước,
Tiểu Lâm: “…”
Nhiêu Manh Manh, Hứa Thanh Thanh, Lạc Cửu Ca, Tô Hi: “…”
Hứa Thanh Thanh yên lặng hai giây, khịt mũi xem thường.
“Trẻ con.”
Cô nói xong, hất mái tóc đuôi ngựa quay đầu không thèm nhìn bốn người đàn ông từ xa, đi thẳng tới chỗ khác của suối nước nóng.
Lạc Cửu Ca và Nhiêu Manh Manh lại hiểu ngầm liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về ba người đàn ông đang vui vẻ quên hết trời đất ở phía xa.
Một giây sau, hai người phụ nữ cùng lúc xoay người đi theo sau Hứa Thanh Thanh.
Tô Hi: “…”
Tô Hi nhìn Ân Bắc Lâm đang ngồi ở xa, sau đó chạy theo ba người kia.
Trong lòng cô bỗng hơi do dự.
Tuy cô cũng muốn đến chỗ của Ân Bắc Lâm…nhưng nếu một mình cô qua đó, hình như không tốt lắm.
Hơn nữa, cô đường đường là thị hậu, không nói Lạc Cửu Ca, người mà hai cô bé kia không nhìn trúng, nếu cô còn sáp đến gần, hình như hơi rớt giá thì phải.
Tô Hi suy nghĩ một hồi cũng đi theo sau Lạc Cửu Ca.
Tiểu Lâm: “? ? ?”
Chờ đã.
Đây là cảm giác kích thích ở suối nước nóng đấy.
Các vị đi đâu vậy?
…
Cùng lúc đó.
Lộ Nhâm rũ mái tóc đen ướt nhẹp, ngẩng đầu dựa vào trụ đá thở hổn hển nói: “Không chơi nữa đâu, mệt quá.”
Châu Tử Xuyên bật cười: “Lộ Nhâm, cậu nhìn xem, Tư Vũ vẫn còn sức chơi thế mà cậu lại than mệt rồi.”
Cả người Châu Tử Xuyên đỏ lên vì hơi nóng, cơ thể mạnh mẽ mang theo sức sống nguyên thủy.
Lộ Nhâm liếc nhìn bắp tay đầy đặn của Châu Tử Xuyên, đảo mắt quan sát bắp tay của Trần Tư Vũ bên cạnh cũng rất rắn chắc.
Lộ Nhâm than thở một tiếng, giọng nói chua lè: “Anh và Tư Vũ đều tập gym! Em còn chưa bắt đầu, đương nhiên thể lực…” Lộ Nhâm đằng hắng, sửa “không tố” thành: “Đang chờ luyện tập thêm” .
Nửa người Trần Tư Vũ ngâm trong nước, cũng ghét bỏ nhìn cậu nói: “Tử Xuyên nói không sai, cậu không luyện tập, nên cả người trên chẳng khác gì học sinh cấp hai, sao…” Cậu nghĩ cậu là nam thẳng không tập gym à?
Suýt chút nữa anh ta đã thốt lên nửa câu sau.
Trần Tư Vũ nghẹn họng nuốt ngược trở lại.
Lộ Nhâm không để ý tới anh, lao xuống nước bơi về phía Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm không ngâm suối nước nóng lâu.
Anh nghiêng người dựa vào ghế, bưng tách trà, thản nhiên uống một hớp.
Nói cũng lạ, khi ở nhà Ân Bắc Lâm gần như để hở cơ bụng.
Nhưng khi tắm suối nước nóng anh lại quấn áo choàng tắm kín mít, vạt áo phải đè lên vạt áo trái, chỉ lộ ra xương quai xanh.
Lộ Nhâm vô cùng tiếc.
Dù đám người Hứa Thanh Thanh đang ngâm mình ở bên kia, nhưng vóc dáng tốt như vậy nếu không để bọn họ nhìn thấy thì chẳng phải đã uổng công luyện tập cơ bụng tám múi rồi sao?
Lộ Nhâm nghĩ vậy duỗi nửa cánh tay ra ngoài cột đá của suối nước nóng, chống người lên bắt chuyện: “Anh, anh đến đây tắm chung nào.”
“Anh không tắm đâu.” Ân Bắc Lâm nhìn Lộ Nhâm nhíu mày: “Tốt nhất em cũng nhanh lên bờ đi.”
Lộ Nhâm đang nằm trên thành bể, nghe vậy lập tức thu mình xuống nước, xấu hổ nói: “Đừng, anh…!Em còn chưa tắm xong đâu, chỉ một lát nữa thôi.”
Ân Bắc Lâm liếc nhìn cậu vì ngâm nước nóng mà đỏ cả tai, không nói gì.
Lộ Nhâm cười lấy lòng.
Xem như anh đồng ý.
Cậu ngồi bên cạnh trụ mốc đá, duỗi thẳng chân, ngửa dầu dựa vào, thoải mái nheo mắt lại.
Cậu còn chưa tắm đủ đâu, có thể tắm thêm lúc nào hay lúc đó.
Lộ Nhâm không biết cậu đã ngâm bao, cả người trắng đỏ.
Hai mắt nhắm hờ, vành tải đỏ rực, cằm vểnh lên.
Từ cằm đến trái cổ, dọc theo chiếc cổ mảnh mai đến xương quai xanh, đường nét non nớt trơn tru, mái tóc đen ướt đẫm giọt nước.
Đôi mắt đen thẳm sâu hun hút, theo giọt nước, nhìn xuống từng tấc trên người cậu.
Lộ Nhâm chống hai cánh tay trắng nõn ra sau, bờ vai rộng như người trưởng thành nhưng vẫn gầy như thiếu niên.
Những giọt nước đọng lại từng chút dọc theo gáy, chảy qua bả vai mịn màng, men theo khe rãnh nhấp nhô xinh đẹp trượt dài đến tận eo thon.
Cuối cùng, ánh mắt anh di chuyển lên trên và dừng lại sau gáy của Lộ Nhâm.
Dấu vết màu đỏ nhạt đi rất nhiều.
Hình như hơi nhạt thì phải.
Ân Bắc Lâm lơ đãng nghĩ.
…
Lộ Nhâm là người cuối cùng đi lên.
Phòng tắm có vách ngăn, Lộ Nhâm đi theo hai người Châu Tử Xuyên và Trần Tư Vũ vào cửa trong cùng.
“Rào rào” tiếng xả nước vang lên.
Lộ Nhâm cũng kéo cánh cửa bên cạnh.
Vừa bước vào, Lục Nhâm bỏ quần áo xuống lập tức tiếng “lạch cạch” vang lên.
Cửa tự động khép lại.
… Cánh cửa này cao cấp vậy sao? Lộ Nhâm ngạc nhiên.
Cửa thông minh à?
Một giây sau, Lộ Nhâm quay đầu lại suýt chút nữa đã chửi thề!
Mợ nó, nam chính đi theo cậu vào phòng tắm làm gì?
Lộ Nhâm ở trần, vừa chuẩn bị cởi quần, lập tức kéo lên, đỏ mặt nhìn người đối diện.
“Anh, anh, anh…” Lộ Nhâm thấp giọng, quẫn bách đến độ nói năng lộn xộn: “Anh, đây là…!”
Lộ Nhâm vẫn chưa nói xong: “Anh đây là muốn làm gì” thì Ân Bắc Lâm đã lạnh lùng nhìn cậu, sau đó bỗng bước lên.
Lộ Nhâm để trần, Ân Bắc Lâm cũng để trần.
Anh cao hơn cậu một cái đầu, bờ vai cũng rộng hơn cậu.
Trong phòng tắm chật hẹp như vậy, chỉ cần anh bước lên một bước, ánh sáng trên đỉnh đầu đã bị che lại.
Lộ Nhân có cảm giác như thể mình bị bao trùm bởi cái bóng của Ân Bắc Lâm.
Hơn nữa có lẽ do ánh sáng và bóng tối bị phân tán, cơ bắp của người đối diện càng rõ ràng hơn.
Lộ Nhâm không biết phải quay mặt đi đâu, cậu xấu hổ đỏ bừng mặt lùi từng bước một..
.
Chỉ có tường.
“Lại đây.”
Nước chảy róc rách từ vòi hoa sen bên cạnh dễ dàng át đi giọng nói trầm thấp này.
Nhưng Lộ Nhâm ở gần anh như vậy, đương nhiên có thể nghe thấy rõ ràng, nhưng …
Anh đang làm gì chứ?
Phòng tắm, hai người đàn ông …!Mịa nó, sao có thể làm chuyện đàng hoàng cho được?
Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt nghĩ.
Cậu không hề muốn đi qua đó, nhưng khí thế của Ân Bắc Thâm quá mạnh, mắt phượng híp lại, nhăn mày.
Chân Lộ Nhâm như dây cót cứng ngắc bước tới.
“Ngừng.”
Dây cót ngừng.
Ân Bắc Lâm miễn cưỡng gật đầu, hất cằm: “Xoay người.”
Xoay, xoay người?
Sau lưng Lộ Nhâm lạnh toát, vẻ mặt đau khổ run rẩy xoay người lại.
Có lẽ do quá mức căng thẳng, lúc xoay lưng lại với Ân Bắc Lâm, đầu óc cậu như ngừng hoạt động, trong đầu chỉ nghĩ tới việc nhặt xà phòng, nhặt xà phòng, mà hoàn toàn quên mắt nơi này chỉ có sữa tắm treo tường.
Một giây sau, eo cậu bỗng bị người khác bóp chặt.
Đôi tay Ân Bắc Lâm lạnh như băng, nhưng cơ thể anh vẫn mang theo hơi nóng chưa tan của suối nước nóng.
Lộ Nhâm run rẩy kịch liệt, vô thức vươn tay chống lên tường.
Trên cổ bỗng nhiên bị cắn mạnh một cái.
Lộ Nhâm: “…”
Lộ Nhâm: “…”
Vị trí quen thuộc lại bị cắn, Lộ Nhâm chống tường, đen mặt.
…!Làm nửa ngày chỉ vì muốn cắn cậu thôi à.
Lộ Nhâm âm thầm khóc ròng.
Nam chính à, nếu anh muốn cắn tôi thì cứ việc nói thẳng ra, tôi sẽ rửa sạch cổ đưa cho anh không được sao?
Anh nhất định phải tới phòng tắm chơi trò này, mịa nó sợ phát khiếp.
Lộ Nhâm thả lỏng người, tinh thần cũng bắt đầu dao động.
…!Cũng may, giọng nói của Châu Tử Xuyên và Trần Tư Vũ bên cạnh vừa đủ lớn, cũng may ngăn phòng tắm này được che ở phía sau, Lộ Nhâm thở dài một hơi, bằng không nếu có ai nhìn thấy, thì chẳng phải bọn họ là thú bốn chân… hic!
Đầu ngón tay đang chống trên tường đột nhiên cuộn lại.
Lộ Nhâm bỗng bị cắn vào môi dưới, cậu lặng lẽ hít một hơi.
…!?
…!Sao lần này lại lắm trò thế?
Thường thì anh chỉ gặm một cái là xong, cùng lắm là mài răng …!Lần này …
Ân Bắc Lâm véo mạnh eo cậu từ phía sau, khiến cậu rùng mình như có dòng điện xẹt qua.
Lộ Nhâm đỏ mặt, cắn răng nuốt chửng tiếng kêu bất thường vào trong.
Chỗ giao nhau giữa cổ và vành tai bị hôn tới tấp, sau đó là liếm láp, gặm nhấm…
Rõ ràng chỉ là cảm giác nhẹ nhàng xen lẫn ngứa ngáy nhưng lại khiến Lộ Nhâm trong phút chốc không còn chút sức lực nào.
Bàn tay cuộn trên tường, đầu ngón tay trắng bệch
Tay chân Lộ Nhâm mềm nhũn, chỉ với chút sức lực chống đỡ này, cậu nghĩ mình sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Nhưng lúc này khi nụ hôn kia lướt qua cổ, xẹt qua hàm dưới, vành tai như đang gặm nhấm.
Lộ Nhâm thấy có một luồng điện xẹt qua vành tai, dọc theo cột sống, bùng lên tia lửa.
Sau lưng tê rần, đầu ngón tay trên tường mất đi sức lực.
Cánh tay mạnh mẽ của Ân Bắc Lâm vụt thẳng tới.
Đầu óc Lộ Nhâm trống rỗng, bị Ân Bắc Lâm ôm từ phía sau.
Hơn nửa tấm lưng trần của anh cậu dán sát vào lồng ngực Ân Bắc Lâm.
Da dẻ dán chặt vào nhau, nhiệt độ vừa ấm áp lại vừa xa lạ khiến Lộ Nhâm bất chợt run rẩy.
Bên tai là tiếng nước chảy ào ào của phòng tắm bên cạnh.
Trái tim cậu bỗng run lên kịch liệt.