Bạn đang đọc Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám – Chương 29
Châu Tử Xuyên bỗng hoàn thành việc hoán đổi giữa người và chó, cậu ta đỏ mặt đằng hắng một tiếng.
Lộ Nhâm nhét cho cậu ta mấy con hàu nướng cậu ta cũng không gặm khọt khẹt nữa mà liếc nhìn Ân Bắc Lâm ở bàn bên cạnh, sau đó quay đầu cầm đôi đũa, nhã nhặn ngồi bên cạnh ảnh hậu Lạc bắt đầu ăn.
Lộ Nhâm cạn lời: “…”
Ăn cơm kiểu bọn họ cậu nhìn thấy cũng mắc mệt.
…Nhưng lúc nãy tướng ăn của cậu ta đã như vậy rồi, bây giờ đổi lại có tác dụng sao anh Tử Xuyên?
Nếu Lộ Nhâm đã kêu Châu Tử Xuyên đến ăn chung đương nhiên cũng không thể để mấy bà chị bên cạnh bị đói đúng không?
Lộ Nhâm suy nghĩ một chút rồi vén tay áo lên, tự tay nướng một cây xúc xích.
Lộ Nhâm cầm miếng thịt nhỏ như cho học sinh tiểu học ăn làm mồi nhử, vẻ mặt hiền lành đi tới bên cạnh ghế gỗ của Hứa Thanh Thanh, ngồi chồm hổm xuống, to gan lớn mật quơ qua quơ lại.
“Xúc xích này là em tôi nướng” Lộ Nhâm cười hì hì: “Bà chị nể mặt em ăn một miếng nhé?”
Hứa Thanh Thanh liếc nhìn, bộ dáng chê bai nói: “Thứ này mà cậu cũng dám đưa tôi ăn?”
Không phải lần trước cô ăn mì ăn liền rất hăng đó sao? Lộ Nhâm cạn lời, dù gì món này cũng có dinh dưỡng hơn mì ăn liền đấy.
Ít nhất nó không có quá nhiều chất phụ gia như mì ăn liền.
Lộ Nhân ôn tồn nói: “Chị ăn một miếng thử xem” Cậu dỗ Hứa Thanh Thanh như dỗ trẻ con: “Trong số nhiều người như vậy chỉ có mỗi chị là người biết thưởng thức nhất.
Nếu chị thấy ngon, thì em sẽ nướng cho anh Lâm ăn.”
Cũng không biết là do Lộ Nhâm nói sẽ nướng cho Ân Bắc Lâm ăn hay nghe được cậu khen mình biết thưởng thức nhất mà rõ ràng lỗ tai Hứa Thanh Thanh hơi giật giật.
Lộ Nhâm nhìn thấy rõ ràng, cười thầm trong bụng.
Giấy tiếp theo cô xoay cổ về.
Lộ Nhâm nhanh chóng đổi sắc mặt, dáng vẻ thành khẩn, tha thiết nhìn cô.
Hứa Thanh Thanh khẽ hếch cằm, vô cùng tỉnh táo nói: “Nếu cậu đã cầu xin tôi như vậy thì tôi cũng có thể thử một miếng.”
Lộ Nhâm nghe vậy lập tức dùng hai tay cung kính đưa que nướng tới.
Lộ Nhâm ngước mắt sốt sắng nhìn Hứa Thanh Thanh.
Cô chủ rất rụt rè cắn một miếng nhỏ.
Sau đó ngừng lại.
Rồi trả xiên xúc xích nướng trở về dưới cái nhìn đầy khó hiểu của Lộ Nhâm.
…!Hả?
Không phải vậy chứ?
Lộ Nhâm buồn bực, đáng lẽ ra Hứa Thanh Thanh nên khen ngon mới phải?
Trong lúc Lộ Nhâm vẫn còn ngạc nhiên thì Hứa Thanh Thanh đã đứng bật dậy.
Lộ Nhâm giật mình, Hứa Thanh Thanh kiêu ngạo nhận xét: “Món này xem như đạt tiêu chuẩn.”
“Cậu còn chuẩn bị làm món gì nữa?”
Hứa Thanh Thanh tao nhã dùng khăn lau miệng, rất nghiêm túc liếc nhìn Lộ Nhâm hỏi.
“Nếu là nướng cho Ân Bắc Lâm ăn thì tôi đây vốn là người tốt bụng…ồ, có thể miễn cưỡng thử giúp cậu.”
Lộ Nhâm buồn cười nói: “Nếu cô chủ thích tôi còn có thể làm món cà tìm nướng tỏi băm, miến sò biển, hàu sống… Còn không tôi vẫn có thể nướng thêm mấy xiên xúc xích, vậy thì có thể ăn cả đêm rồi.”
“Ai nói tôi thích?” Sắc mặt Hứa Thanh Thanh phiếm hồng, phụng phịu nói: “Là cậu xin tôi giúp, nếu muốn làm thì nhanh lên, bớt nói nhảm lại đi!”
Lộ Nhâm bị quát như thế, cũng không dám lỗ mãng đến đón người.
Nếu Hứa Thanh Thanh cũng tới thì Lạc Cửu Ca cũng kêu Nhiêu Manh Manh tới.
Nhiêu Manh Manh khẽ mỉm cười ngồi sát bên Lạc Cửu Ca.
Chiếc đũa trong tay Châu Tử Xuyên lập tức cứng ngắc.
Cậu ta liếc nhìn Nhiêu Manh Manh, rồi nhìn cô Lạc xinh đẹp bên cạnh.
Một cảm giác áy náy bất chợt xông lên.
Ở tập phát sóng trước cậu ta và Nhiêu Manh Manh còn là đôi tình nhân trong mơ ấy.
Thế mà tập này nếu anh không chọn Nhiêu Manh Manh, chẳng phải cậu ta là kẻ đứng núi này trông núi nọ sao?
Ồ, Châu Tử Xuyên cụp đuôi ngồi xuống, trong lòng hơi u uất.
Cậu ta nên làm gì mới tốt?
Nhiêu Manh Manh khó hiểu nhìn Châu Tử Xuyên.
Lạc Cửu Ca cũng phát hiện biểu hiện khác thường của Châu Tử Xuyên, hai người lặng lẽ giương mắt nhìn nhau, hai người rất ăn ý kết luận rằng: “Người này đúng là kẻ ngốc.”
Lộ Nhâm nghĩ nếu nhiều người đã ngồi chung với nhau rồi thì không bằng cùng ngồi ăn chung luôn.
Thế là cậu vui vẻ đi tới bên cạnh Ân Bắc Thâm, cười thẹn thùng nói: “Anh Lâm, cô Tô chúng ta ghép bàn nhé.”
Tô Hi hơi khựng lài, vô thức nhìn Ân Bắc Thâm.
Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Ân Bắc Lâm trong nhiều năm, cô nghĩ anh hẳn sẽ từ chối, nhưng…
Không ngờ Ân Bắc Lâm lại đồng ý.
Nụ cười trên môi Tô Hi nhạt dần.
Nhưng rõ ràng mặc kệ là Ân Bắc Lâm hay Lộ Nhâm hoặc là tất cả mọi người đều không phát hiện ra sự thay đổi của cô.
Thậm chí ngay cả Lạc Cửu Ca cũng không lên tiếng.
Nhất thời tâm trạng của Tô Hi trở nên phức tạp, cô bỗng có cảm giác bị gạt sang một bên.
Cùng lúc đó.
Trần Tư Vũ ngồi lẻ loi một mình ở một chỗ rất xa.
Anh ta tối sầm mặt bứt đám lá cây bên cạnh, ném hết túm này tới túm khác.
Anh biết mình là người mới tham gia chương trình tạp kỹ này, nhưng chương trình tạp kỹ này hinh như quá bài xích người ngoài rồi nhỉ? Một đám người ăn uống vui vẻ không đoái hoài đến anh ta là ý gì?
Cô lập anh sao?
Cô lập thì cô lập.
Dù sao anh ta cũng quen rồi, nhưng dựa vào cái gì mà Lộ Nhâm lại được nhiều người hoan nghênh như vậy chứ?
Trần Tư Vũ nhìn Lộ Nhâm nhảy lên nhảy xuống như con thiêu thân trong đám người, cúi đầu nghiến chặt răng, sau đó lại bứt một nhúm cỏ ném sang bên cạnh.
“Á” Tiếng kêu đau quen thuộc vang lên: “Tư Vũ anh đang làm gì thế?”
Trần Tư Vũ khựng người, ngẩng phắt đầu mới phát hiện nắm cỏ anh ta vừa ném đi toàn bộ đều trúng người Lộ Nhâm.
Đáng đời!
Trong lòng anh ta cười xấu xa nhưng ngoài miệng lại giả vờ ngượng ngùng: “Ôi chao, tôi cũng không nhìn thấy cậu đi tới!”
Người đối diện nghe vậy cũng không buồn bực, còn cười ngốc nghếch nói: “Ừ, không sao.”
Hứ! Cậu cứ giả vờ đi!
Trần Tư Vũ âm thầm xem thường, nhưng trước mặt máy quay anh ta vẫn đứng lên, giả vờ tốt bụng dùng sức phủi giúp Lộ Nhâm.
“Để tôi phủi giúp cậu!”
Lộ Nhâm bị anh phủi khiến cả người loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống, cười khan nói: “Anh mạnh thật!”
“…” Trần Tư Vũ cười ha ha: “Đúng, tôi mạnh bẩm sinh.”
Trần Tư Vũ biết Lộ Nhâm muốn làm gì, anh ta âm thầm cười chế nhạo.
Chẳng qua Lộ Nhâm muốn giả vờ làm người tốt, kêu anh ta qua đó ăn chung mà thôi.
Hãy đợi đấy! Dù Lộ Nhâm có mở lời anh ta cũng sẽ từ chối cho mà xem!
Tuy người phụ nữ Hứa Thanh Thanh kia nhiều tật xấu, nhưng câu nói kia không sai…Anh mới sẽ không “ăn chực” đồ của tên giả mù sa mưa Lộ Nhâm này?
Vai anh ta bỗng bị ôm lấy, Trần Tư Vũ đang sững người thì nghe được giọng nói vô cùng phấn khởi của Lộ Nhâm: “Đi thôi, chúng ta qua đó ăn chung.”
“Anh Lâm đã đồng ý ghép bàn rồi, tám người chúng ta cũng đủ ăn.”
Lộ Nhâm quàng vai Trần Tư Vũ khiến anh ta chỉ có thể cứng ngắc bước theo cậu, bị dẫn thẳng tới bàn gỗ ghép trước mặt.
Sau đó vai Trần Tư Vũ bị người khác đè mạnh xuống, anh ta đành ngồi xuống.
“Tư Vũ, anh ăn không?” Châu Tử Xuyên bên cạnh nhiệt tình gắp cho anh ta vài miếng thịt ba chỉ: “Tôi mới gọi, nóng hôi hổi, ngon lắm.”
Bầu không khí gia đình này… hình như không hợp với anh ta lắm…
Nhưng…
Trần Tư Vũ đơ mặt.
Hương thơm nóng hôi hổi trên bàn thổi tới khiến anh ta bất chợt nuốt nước miếng…
Trần Tư Vũ rầu rĩ cảm ơn Châu Tử Xuyên.
Tám người ngồi ăn chung với nhau, lập tức bầu không khí trở nên rôm rả không ít.
Lộ Nhâm vui vẻ nhìn cảnh tượng trước mắt, thoáng chốc nhớ lại mùi vị của các quán ăn vặt mà trước đây cậu cùng ăn với đám anh em khi còn làm chân chạy vặt ở Giang Ảnh.
Lộ Nhâm thoáng xúc động khi nhớ tới chuyện trước kia.
Lộ Nhâm vừa chuẩn bị ngồi xuống, bên cạnh bỗng truyền tới giọng nói hờ hững quen thuộc.
“Chờ đã.”
Lộ Nhâm: “…!?”
Mông Lộ Nhâm lơ lửng giữa chừng, cậu nghi hoặc nhìn nam chính.
“Trước lúc ghép bàn cậu đã nói với Hứa Thanh Thanh sẽ làm món gì cho tôi?” Ngón tay Ân Bắc Lâm khẽ gõ lên bàn: “Đồ đâu.”
Khóe miệng Lộ Nhâm giật giật: “…”
Anh là thiên lý nhĩ sao? Xa như vậy mà cũng nghe được?
Lộ Nhâm hết cách, bực bội đứng lên, thành thật đi nướng xúc xích cho Ân Bắc Lâm.
Tô Hi mím môi, không chớp mắt nhìn kỹ biểu hiện này của Ân Bắc Lâm.
Anh mắt của Ân Bắc Lâm vẫn luôn nhìn theo bóng lưng rụt rè của Lộ Nhâm.
Trên khuôn mặt luôn xa cách, thờ ơ của anh lại hiện lên nụ cười mờ nhạt.
Nhưng rất nhanh như thể nhận ra điều gì đó, Ân Bắc Lâm hơi dừng lại, híp mắt phượng quay đầu lại nhìn về phía Tô Hi.
Tô Hi vô thức cúi đầu xuống.
Bữa cơm này Tô Hi ăn chẳng có mùi vị gì, ngược lại những người khác ăn rất nhiều.
Khi đạo diễn Tiền đi tới còn trêu tám người bọn họ sắp ăn hết khẩu phần của mười người rồi.
Lạc Cửu Ca hơi khó tin: “Sao thế được? Bọn tôi đều là nữ, sao lại ăn nhiều như vậy?”
Sau khi ăn uống no say, sắc trời cũng tối sầm, cũng đã đến lúc đi tắm rửa nghỉ ngơi rồi.
Lộ Nhâm đã sẵn sàng xách nước giúp mọi người nhưng đạo diễn Tiền cười nói: “Đùa thôi, làm sao có thể để cho mấy thầy cô ở đây xách nước chứ?”
“Đảo mùa xuân này đã được các nhà đầu tư quy hoạch rồi, đi lên trên sẽ có suối nước nóng tự nhiên.” Đạo diễn Tiền cười híp mắt: “Chắc các vị đều đã ăn no rồi phải không? Nếu ăn no rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi, đi ngâm suối nước nóng thôi.”
Tô Hi sửng sốt: “Tôi không có mang áo tắm đâu.”
Đạo diễn Tiền phất tay: “Ê kíp chương trình đã chuẩn bị cả rồi, mọi người cứ yên tâm.”
Đạo diễn Tiền dễ nói chuyện như vậy, Nhiêu Manh Manh nghi ngờ hỏi: “Đạo diễn Tiền…chắc suối nước nóng sẽ không có gì bậy bạ đâu nhỉ?”
Đạo diễn Tiền cười bất đắc dĩ nói: “Cô đừng nghĩ người của ekip chúng tôi xấu xa vậy chứ?”
“Tuy chúng tôi cũng có dự định này.” Đạo diễn Tiền sảng khoái nói: “Nhưng đây là quảng cáo mà nhà đầu tư muốn lồng vào, nên rất tiếc, chỉ có thể để mọi người hưởng thụ thoải mái rồi.”
Lúc này cả đám mới mới thở phào nhẹ nhõm.
Tám người theo đạo diễn Tiền đi lên sườn đồi, đi được khoảng mười phút, khi Hứa Thanh Thanh bắt đầu mất kiên nhẫn thì cũng đến nơi.
Quả nhiên, những nơi khác trên hòn đảo nhỏ này gần như không có cơ sở hạ tầng nào cả nhưng nơi này lại được trang trí rất đẹp.
Ngói đen tường trắng, trên đó còn có một số bức phù điêu theo phong cách cổ kính, bên cạnh có hàng rào trúc, có lối đi dành cho nam và nữ, trong khá ổn.
Châu Tử Xuyên kêu lên sung sướng, sau đó cầm quần bơi của ekip chương trình phát đi vào trong.
…
Trong phòng thay đồ rộng rãi mới tinh, Châu Tử Xuyên tự hào cởi áo sơ mi và quần tây ra rồi nhanh chóng thay quần bơi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn ở nửa người trên.
Ân Bắc Lâm cũng chậm rãi cởi cúc áo, động tác của anh còn cao quý hơn Châu Tử Xuyên gấp trăm lần.
Quần áo vừa được cởi xuống đã lộ ra vai rộng, chân dài.
Dáng người của anh là kiểu mặc quần áo vào thì có vẻ ốm, nhưng cởi áo ra lại là cơ bắp săn chắc, tuy nước da rất trắng nhưng cơ bụng lại rất rõ.
Lộ Nhâm nhìn phần trên cơ thể rắn chắc như sói của Châu Tử Xuyên, cùng với cơ thể hoàn mỹ như tác phẩm điêu khắc của Ân Bắc Lâm.
Gà luộc Lộ Nhâm: “…”
Một lúc lâu sau, Lộ Nhâm liếc nhìn Trần Tư Vũ để tìm kiếm an ủi.
Bởi vì cậu nghĩ Trần Tư Vũ cũng là tiểu bạch kiểm giống cậu…
Vừa nhìn qua Lộ Nhâm đã nghẹn họng: “.”
…!Không ngờ Trần Tư Vũ là tiểu bạch kiểm rất thích luyện tập thể hình.
Cảm giác bị tổ chức phản bội vô cùng tuyệt vọng.
Lộ Nhâm yên lặng lấy khăn tắm quấn quanh người.
…!Không so sánh sẽ không tổn thương.
Lộ Nhâm rơi lệ.