Đọc truyện Yêu Đương Không Bằng Học Tập – Chương 72
Edit: Cẩm.
Thứ bảy là ngày thi đấu.
Thời tiết ngoài trời âm u như muốn mưa.
Đường Vi Vi ngồi trên chiếc xe bus nhỏ trường học sắp xếp, dựa người vào cửa xe, khuỷu tay gác lên khung cửa sổ, ỉu xìu nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Dạ dày như đang đảo lộn.
Cảm giác say xe thật sự không thể chấp nhận nổi.
Xe bịt kín, hơi lạnh phả từ trên đầu xuống, Đường Vi Vi ôm tay chà xát hai cánh tay, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc áo khoác.
Đường Vi Vi quay đầu.
Ngôn An cầm áo trong tay, dịu dàng nói.
“Lạnh thì mặc vào đi.”
“Cảm ơn.” Cô cảm ơn nhưng không nhận lấy: “Nhưng không cần đầu, sắp tới nơi rồi.”
Ngôn An cười không nói gì, cất áo đi.
Đến địa điểm thi đấu, bọn họ đi tới sân khấu dưới sự chỉ dẫn của giáo viên hướng dẫn. Hai tổ violin và dương cầm khác nhau nên Đường Vi Vi và Ngôn An tách ra đi hai nơi.
Cô tìm chỗ ngồi xuống, lôi điện thoại ra.
Bây giờ mới hơn 9 giờ, vẫn còn sớm.
Khi mới lên xe cô đã nhắn tin cho Hạ Xuyên, bảo cô đi thi.
Ban đầu cô cứ nghĩ giờ này anh còn chưa dậy, không ngờ lại nhận được tin trả lời.
Hạ Xuyên: [Đến chưa?]
Đường Vi Vi: [Rồi, đến sân khấu rồi, bây giờ đang chuẩn bị.]
Hạ Xuyên: [Cố lên.]
Đường Vi Vi gửi lại một nhãn dán, lúc định thoát ra, đầu ngón tay hơi ngừng lại, tiếp tục nhắn: [Trưa nay cậu có rảnh không?]
Cô thực sự không muốn ngồi xe bus của trường nữa.
Góc trên bên phải hiện [Đối phương đang gõ chữ.]
Ba giây sau, Hạ Xuyên gửi tin nhắn thoại, chỉ có một câu đơn giản: “Biết rồi, thi xong tôi tới đón cậu.]
Đường Vi Vi không nhịn được cong khóe môi.
Hôm nay cô phát huy xuất sắc, ban giám khảo đánh giá rất cao, chắc là sẽ có giải, chỉ là không biết giải nào thôi.
Số thứ tự của cô xếp trước, khi thi xong bên phía Ngôn An còn chưa bắt đầu.
Đường Vi Vi tìm giáo viên hướng dẫn của mình, nói có người nhà tới đón, hỏi cô có thể đi trước không. Giáo viên gật đầu, dặn dò cô trên đường đi nhớ chú ý an toàn.
Ra khỏi nơi thi đấu, mặt đất đã ướt hết, còn vài vũng nước đọng lại. Vừa có một trận mưa rào khiến nhiệt độ giảm xuống, trong không khí có mùi cỏ xanh và bùn đất hòa với hơi lạnh ướt át.
Đường Vi Vi muốn hỏi Hạ Xuyên đã đến chưa, cúi đầu lôi điện thoại ra.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi: “Ấy, em gái số 17 ơi….”
Cậu ta gọi rất nhiều lần, Đường Vi Vi có nghe thấy nhưng tưởng đang kêu người khác, một mực không quay đầu lại. Mãi đến khi người kia đuổi theo, vỗ bả vai cô từ phía sau.
“Hả? Cậu gọi tôi à?”
“Chị gái nhỏ, đi nhanh như vậy làm gì?” Nam sinh này mặc bộ tây trang màu xám, trông khá quen.
Đường Vi Vi ngẫm nghĩ, nhớ ra người này là đối thủ của mình ban nãy.
“Có chuyện gì không?”
Nam sinh gãi đầu, chỉ vào điện thoại của cô hỏi: “Không có gì, chỉ là muốn kết bạn với cậu, cho tôi xin nick wechat của được không?”
Ồ, ra là đến bắt chuyện.
Đường Vi Vi gửi tin nhắn đi, ấn vào sườn điện thoại khóa màn hình.
Cô ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Không được, wechat của tôi không thêm người lạ.”
“Vậy thêm QQ cũng được mà.” Nam sinh vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không được.”
Đường Vi Vi sợ cậu ta quấn mãi không buông, lấy thủ đoạn bình thường hay từ chối người khác ra: “Anh trai tôi ghét nhất là tôi kết bạn với nam sinh, để anh ấy biết sẽ không vui.”
“Anh trai cậu?”
“Đúng, anh trai tôi rất hung dữ. Anh ấy tới đón tôi ngay đây, nếu để anh ấy thấy cậu đứng gần tôi như vậy thì sẽ đánh người.”
Nam sinh không biết nên tin hay không tin, nhưng rõ ràng có chút ngần ngừ.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Đường Vi Vi cầm lên nhìn, trên màn hình nhảy ra tin nhắn của Hạ Xuyên: [Tôi tới rồi.]
Gần như là cùng lúc, cô nghe thấy tiếng xe động cơ gắn máy ầm ầm phía xa.
Đường lớn rất rộng, không có nhiều xe trên đường, màu đen của xe phân khối lớn vụt qua như tên bắn, nhanh đến mức như chỉ nhìn thấy tàn ảnh.
Sau đó từ từ giảm tốc độ, đỗ lại ven đường.
Xe phân khối tắt máy, âm thanh đinh tai nhức óc im bặt. Chân Hạ Xuyên chống trên mặt đất, đôi chân dài duỗi thẳng, cởi mũ bảo hiểm ra rồi gẩy mái tóc rối lộn xộn trước trán.
Anh nghiêng đầu, híp mắt nhìn về phía một nam một nữ gần đó.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, chỉ một lát sau, nam sinh kia cúi đầu, dáng vẻ như tiếc nuối quay đầu rời đi.
Chờ Đường Vi Vi đi tới, Hạ Xuyên mới hỏi một câu: “Cậu ta là ai?”
“Không biết, là đối thủ.”
“Không biết còn trò chuyện lâu như vậy?” Hạ Xuyên hừ… một tiếng, cầm mũ bảo hiểm màu hồng lên ném cho cô.
Mùa hạ oi bức, Đường Vi Vi không muốn chen chúc nơi công cộng nên phần lớn thời gian cô đều đi nhờ xe Hạ Xuyên tới trường, cô lười mang mũ bảo hiểm đi nên dứt khoát để ở chỗ anh.
Đường Vi Vi đội mũ bảo hiểm xong, đang vịn vai Hạ Xuyên chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên có một cái áo khoác ném tới.
“Mặc vào.” Hạ Xuyên nói, “Lát nữa lên xe sẽ lạnh.”
Trên áo có mùi của anh.
Có mùi bột giặt, cũng có mùi hương thanh mát dễ ngửi.
Đường Vi Vi từ tốn mặc lên người.
Xe bắt đầu rung chuyển, cô ôm chặt lấy eo anh, cằm đặt trên vai anh.
Cô không nói là muốn đi đâu, cũng không hỏi anh, để mặc cho anh mang mình đi.
Đi đâu cũng được.
Ăn cơm xong, Hạ Xuyên đưa cô tới khu vui chơi chơi một vòng, lúc về đến nhà, trong tay cô ôm đầy chiến lợi phẩm.
Thú nhồi bông lấy được ở máy gắp thú, còn có mấy món quà nhỏ đổi lấy được khi chơi đấu máy….
Mọi kỹ năng của lão đại có thể nói là vô cùng toàn diện.
Duy chỉ có bài tập là không biết làm.
Đường Vi Vi dọn một góc nhỏ trên bàn học ra, đặt đống gấu bông kia xuống, nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy chật chội. Khi đang ủ rũ không biết để ở đâu thì chuông điện thoại reo.
Là Vu Uyển Ngâm gọi.
Trước đó cô đã nhắn tin nói với bà chuyện tham gia thi đấu, chắc bây giờ bà đang bớt chút thời gian bận rộn để thăm hỏi cô, sau đó lại dặn dò cô vài câu về học tập.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, Đường Vi Vi tranh thủ hỏi: “Mẹ, bao giờ mẹ về Hi thành?”
Vu Uyển Ngâm trầm ngâm một lát: “Nếu như không chuyện đột xuất thì nửa tháng nữa mẹ sẽ về, lúc ấy sẽ mang quà về cho con. Con muốn quà gì?”
Muốn…..
Đường Vi Vi nằm trên giường, vùi người vào trong chăm, mông lung nhìn trần nhà.
Cô không quá muốn thứ gì cả.
“Mẹ, mẹ có thể ở nhà với con lâu một chút không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“…..”
Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu.
Đường Vi Vi đã tập mãi thành thói quen, hai chân cong lên, cuộn tròn ngón chân lại. Cô nhếch môi, đang định nói “Nếu không được cũng không sao” thì nghe thấy bên kia trả lời một câu chắc chắn.
“Được.”
Dường như không thể tin nổi, Đường Vi Vi bỗng nhiên ngồi bật dậy, hai chân xếp bằng, hai tay nắm chặt lấy điện thoại, không giấu được sự vui mừng: “Thật hả mẹ? Mẹ đồng ý rồi? Vậy hứa rồi nhé, mẹ về đưa con đi công viên nước đi, ở Hi thành mới mở chỗ đó, con chưa đi bao giờ.”
“Ừ, mẹ nhớ rồi.”
Gần cuối kỳ, dù lớp chín là một lớp kém cũng có không khí học tập căng thẳng.
Dù sao thành tích lần này cũng quyết định chuyện bọn họ có một kỳ nghỉ hè vui vẻ hay không nên không ai dám lơ là, tất cả đều nghiêm túc ôn tập.
Đường Vi Vi ngồi phía trước, cúi đầu kiểm tra bài tập của Hạ Xuyên. Tay phải cầm bút, tay trái chỉ ra lỗi sai trong bài làm của anh, vừa giải thích cho anh hiểu vừa thử minh họa lời giải ra giấy nháp.
“Như thế này, áp dụng công thức này vào, ra đáp án là xong.”
“Ờ.”
“Hiểu chưa?”
“Ờ.”
Đường Vi Vi đặt bút xuống, xoa cổ tay mỏi nhừ rồi gấp vở lại, lấy cốc nước màu hòng trên bàn. Hạ Xuyên rất tự nhiên vặn nắp bình đưa qua cho cô.
Toàn bộ quá trình hai người đều không nói gì, vô cùng ăn ý.
Giảng bài được nửa tiếng, cổ họng Đường Vi Vi đã sớm khô khốc, uống nước xong cô đã thấy thoải mái hơn.
Cô chuẩn bị vặn nắp bình lại, cốc nước đột nhiên bị Hạ Xuyên lấy đi.
Ngón tay thon dài của thiếu niên chạm vào thân cốc, ngửa cổ lên, giơ cốc nước cao lên, chất lỏng trong suốt chậm rãi rót vào trong miệng.
Hầu kết nhấp nhô.
“…..”
Ba giây sau, đợi anh uống xong.
Đường Vi Vi mặt lạnh lùng: “Sao cậu lại dùng cốc của tôi, của cậu đâu?” . đam mỹ hài
Hạ Xuyên trả cốc lại cho cô, bờ môi anh còn đọng hơi nước.
“Uống hết rồi.” Anh nói.
Trong tay anh là một chai nước rỗng.
Trình diện cho cô xem xong, anh xoay cổ tay ném nó vào thùng rác phía sau lưng.
“Uống hết rồi thì đi mua đi.”
“Lười không muốn động đậy.”
Đường Vi Vi liếc mắt: “Cậu làm sao vậy?”
Hạ Xuyên dựa vào thành ghế, nghiêng người sang hỏi: “Gì?”
“Sao cậu toàn chiếm tiện nghi của tôi thế?”
Hạ Xuyên cong môi cười, nghiêng người về phía trước, hếch cằm hỏi: “Uống chút nước của cậu là chiếm tiện nghi của cậu?”
Anh giơ tay, vén sợi tóc mai bên tai cô lên, ngón cái và ngón trỏ miết cái tai nhỏ xinh của cô, da tay nhẹ nhàng từ tốn ma sát với làn da mềm mịn: “Vậy thế này là gì?”
Lỗ tai vẫn luôn là bộ phận nhạy cảm của Đường Vi Vi, vừa chạm vào đã đỏ lên.
Đường Vi Vi mạnh mẽ hất tay anh ra, dịch ghế sang bên cạnh: “Cậu suy nghĩ gì đó trong sáng một chút đi được không, chiếm tiện nghi đâu chỉ có một nghĩa.”
Hạ Xuyên nhíu mày.
Đường Vi Vi bưng lấy hai lỗ tai đang nóng bừng: “Bây giờ hai loại tiện nghi cậu đều chiếm rồi.”
Đường Vi Vi nói: “Cậu không phải người.”
“…..”