Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 71


Đọc truyện Yêu Đương Không Bằng Học Tập – Chương 71

Hạ Xuyên nhấc tay đặt bên hông cô.

Cách một lớp vải đồng phục mùa hè mỏng, lòng bàn tay anh dính sát, ấm áp, cảm giác có hơi ngứa.

“Muốn tôi ôm cậu thế nào?”

Ngón tay Đường Vi Vi không được tự nhiên cuộn tròn rụt lại, nhưng vẫn không trốn mà đặt nó trên vai anh.

Cũng không nói gì.

Cánh tay kia lướt qua hông cô, nhốt chặt lấy vòng eo. Cả người Đường Vi Vi bị thiếu niên ôm vào ngực, đầu vừa vặn chôn bên cổ anh.

Cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn.

“Như này được không, hử?”

Hơi nóng đốt người.

Hai tay Đường Vi Vi thuận thế ôm lấy cổ anh, ngửa đầu lên, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hơi nước, gương mặt hơi ửng đỏ.

Hô hấp giao hòa, bốn mắt giao nhau, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Hạ Xuyên.

Bọn họ cách nhau quá gần.

“Cậu……” Cánh kia như đang giam cầm cô, Đường Vi Vi hơi cựa quậy, nuốt nước miếng: “Hay là…. Cậu cũng thử ôm công chúa đi?”

Ánh mắt cô sáng lấp lánh, che giấu sự thẹn thùng mong đợi.

Nói rồi, trời đất bỗng nhiên quay cuồng, tầm mắt đổi hướng.

Cánh tay bên hông vẫn chưa buông ra mà dịch lên một chút, một tay khác vòng qua chân cô, nhẹ nhàng nâng lên. Đường Vi Vi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm ngang lên.

Tay cô còn ôm lấy cổ Hạ Xuyên.

Ánh mắt ngây ngốc nhìn sườn mặt anh. Sống mũi cao, sườn mặt cong đẹp đẽ, vô cùng gợi cảm.

Cảm giác trên người anh mang theo chút xíu trưởng thành, nhưng cũng tràn đầy thanh xuân.

Khí chất trên người anh tuy mâu thuẫn nhưng ngoài ý muốn lại hòa hợp.

“Hài lòng không?” Hạ Xuyên cụp mắt.

Cô gái nhỏ gật nhẹ đầu: “Hài lòng, nhưng tôi thấy câu này nên là tôi hỏi mới đúng.”


“Hử?”

“Cách cậu ôm mới đúng là kiểu ôm công chúa.” Đường Vi Vi thành thật nói, “Còn người kia ôm công chúa gì chứ, đó là ôm xác chết.”

Hạ Xuyên một lời khó nói hết nhìn cô: “Cậu nói bản thân như vậy?”

“…..”

Tôi nhìn thấy cậu ăn dấm không vui thì muốn giải thích với cậu, kết quả cậu còn sỉ nhục tôi?

Trong lòng Đường Vi Vi mắng một đoạn văn thật dài, hít sâu một hơi, cựa quậy trong ngực Hạ Xuyên: “Được rồi, ôm cũng ôm rồi, giờ thả tôi xuống đi.”

“Không được.”

Hạ Xuyên ngược lại càng siết chặt vòng ôm, quay người đi thẳng ra cửa.

“Này, không phải chứ.” Đường Vi Vi thấy anh định ôm cô ra ngoài thì lập tức hoảng hốt, chân vung chân đá: “Hạ Xuyên, cậu mau buông ra, sẽ bị người khác trông thấy mất!”

“Có người thấy mới tốt.” Giọng thiếu niên lãnh đạm lại chấp nhất.

“…..”

Đường Vi Vi lo lắng đề phòng một phen, sợ Hạ Xuyên ôm cô đi quanh trường thật, cũng may người này ghen thì ghen thật, cũng không phải là không có não.

Ra khỏi cửa, lúc đi đến chỗ ngoặt là Hạ Xuyên đã thả cô xuống.

Đường Vi Vi thở phào nhẹ nhõm.

Phòng y tế cách lớp của bọn họ mỗi một tầng, phòng này ở vị trí tương đối khuất, hơn nữa bây giờ đang trong giờ học nên trên đường không có một ai.

Còn ba phút nữa là hết giờ, bọn họ cũng không về lớp mà đi ra sân bóng, ngồi trên khán đài. Ở đối diện có các nam sinh học tiết thể dục đang chơi bóng.

“Bịch.”

Quả bóng nện vào khung, không vào.

Đường Vi Vi nâng má, nhìn chằm chằm vào trận đấu, thấy vậy bèn nhỏ giọng nói: “Tiếc ghê.”

“Tiếc cái rắm.” Hạ Xuyên đứng dậy, còn thuận tay kéo cô cũng đứng lên: “Cái này có gì hay mà xem, đi thôi.”

Đường Vi Vi: “….”

Bọn họ ăn tạm gì đó bên ngoài trường. Đường Vi Vi không có hứng ăn, chỉ gọi một bát cháo thanh đạm, ăn được mấy miếng thì bỏ dở.


Hạ Xuyên không khuyên nổi cô, ép cô ăn thêm hai miếng rồi cô không chịu ăn nữa.

Hạ Xuyên nhíu mày, cũng chỉ có thể mặc kệ.

Trước khi về, Hạ Xuyên đi qua quầy bán đồ ăn vặt múa mấy túi bánh mì xé nhỏ, mua thêm cả sữa bò để nếu chiều cô đói bụng thì có cái lót dạ.

Ánh nắng mùa hè chói chang đến nỗi không mở to mắt ra được. Ô của Đường Vi Vi còn để trong cặp, cô chỉ đành lấy tay che trên trán: “À này, Hạ Xuyên.”

Thiếu niên nghiêng đầu: “Gì?”

Đường Vi Vi hé miệng, cụp mắt, không nói gì.

Ban nãy lúc hôn mê, Đường Vi Vi đã mơ thấy một giấc mơ rất thật.

Chân thực đến nỗi dường như mọi chuyện trong giấc mơ là chuyện cô đã trải qua. Nhưng vì đã quá lâu rồi nên cô không còn nhớ rõ.

Sau khi tỉnh lại, cô không còn nhớ gì nữa.

Ấn tượng duy nhất là….

Chỉ nhớ là có liên quan đến Hạ Xuyên.

Dường như cô đã nhớ ra một vài thứ rồi lại quên mất.

…..

Bị bệnh hai ngày khiến cho trạng thái tinh thần của cô luôn uể oải, ỉu xìu bặm môi, nằm bò trên bàn học, không chăm chú nghe giảng như ngày thường.

Ngay cả Hạ Xuyên bên cạnh còn nghiêm túc hơn cả cô.

Tốt xấu gì người ta cũng không nằm bò ra bàn, tay cầm bút, đặt quyển vở lên bàn không biết đang vẽ cái gì, dù sao cũng không phải đang chép bài.

Đường Vi Vi nửa người trên không nhúc nhích, dùng mũi chân dưới bàn đá nhẹ vào giày anh, gọi: “Hạ Xuyên.”

“Hử?” Anh không quay đầu.

“Cậu vẽ gì đấy.”

Hạ Xuyên không trả lời, thả cây bút màu đen trong tay xuống, lấy hộp bút của cô ra, tìm cây bút có tai mèo trong đó.

Đó là bút đỏ.


Ngón tay anh cầm bút, tiếp tục tô tô vẽ vẽ như đang tô màu.

Tư thế cầm bút không đúng tiêu chuẩn, thảo nào chữ xấu hoắc.

Đường Vi Vi thầm nghĩ.

Đợi thêm một lúc, Hạ Xuyên nói “xong rồi”, sau đó đẩy quyển vở về phía cô. Cằm Đường Vi Vi tì trên khuỷu tay, khẽ nâng mắt.

Trang giấy trắng, ở giữa có màu đỏ.

Là một quả dâu tây nhỏ.

“Cho cậu.” Hạ Xuyên xé tờ giấy đó ra, động tác rất nhẹ, mép giấy không bị nhăn tí nào, điềm nhiên như không nói: “Thích không?”

Đường Vi Vi giương mắt: “Sao trước kia tôi không phát hiện cậu trẻ con thế này nhỉ.”

Hạ Xuyên nhún vai, dựa người vào lưng ghế. Cái ghế trước mặt bị nâng lên, anh cầm tớ giấy trong tay, lười biếng nói: “Không muốn thì tôi ném này.”

Thấy anh chuẩn bị định ném thật, Đường Vi Vi lập tức ngồi thẳng dậy, túm lấy tờ giấy kia.

Đối diện với ánh mắt cười như không cười của thiếu niên, cô mạnh mẽ nói: “Tôi không nói là không muốn. Vẽ xấu như này, tôi sẽ cố gắng cất giữ.”

Hạ Xuyên cười, cũng không vạch trần cô.

Anh đưa tay lên vuốt đầu cô. Những tóc sợi tóc mềm mại bị dây buộc tóc màu hồng buộc thành đuôi ngựa phía sau, trên dây buộc tóc vểnh lên hai góc nhọn, giống như lỗ tai thỏ.

Anh đột nhiên hỏi: “Sao không đeo.”

“Hả…?” Đường Vi Vi không hiểu lắm.

“Cái kẹp tóc dâu tây ấy.” Hạ Xuyên nói: “Lâu rồi không thấy cậu đeo.”

“À, cái đó à.” Cô gái nhỏ chu miệng: “Nguyệt Nguyệt nói cái đó quá trẻ con, giờ học sinh cấp ba chẳng ai dùng cái đó nữa, tôi thấy các bạn nữ trong lớp cũng không có, chỉ có mình tôi đeo.”

Hạ Xuyên không để ý tới chuyện này. Đường Vi Vi cất bản vẽ quả dâu tây đi, không gấp lại mà kẹp vào trang sách.

Cô gái nhỏ vẫn nằm bò xuống bàn, dưới lớp áo đồng phục màu xanh là cần cổ mềm mại tinh tế, trắng như ngọc.

Ánh mắt Hạ Xuyên chớp liên tục, ý vị thâm trường nói: “Lần sau tặng cậu cái không trẻ con.”

“Cái gì không trẻ con?”

“Dâu tây.” Hạ Xuyên lời ít ý nhiều, không giải thích mà đổi chủ đề khác: “Đầu còn choáng không?”

(Tôi hiểu dâu tây là ý gì đó -))

Đường Vi Vi cũng không hỏi nữa. Cô đưa tay lên sờ trán, nhiệt độ bình thường, đã hạ sốt, nhưng cô vẫn còn uể oải: “Ổn rồi, không choáng lắm.”

Hạ Xuyên: “Sao không xin nghỉ?”

“Tôi, là học sinh tốt.” Đường Vi Vi chỉ vào người mình, “Thân mang bệnh nhưng vẫn kiên trì đi học, chăm chỉ nghiêm túc, chịu khó.”


Hạ Xuyên gật đầu: “Học sinh tốt.” Anh hất cằm cho cô về hướng mặt bàn, trên đó đang đặt quyển sách ngữ văn, trêu tức nói: “Hữu nghị nhắc nhở cậu, đang là tiết địa lý.”

“…..”

Một tiết bọn họ nói chuyện câu được câu không với nhau trôi qua rất nhanh.

Nháy mắt lại tan học.

…..

Ở dưới tầng, Đường Vi Vi đứng ở đầu bậc thang lề mà lề mề, lòng bàn chân như dính trên sàn nhà không nhấc nổi. Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà không có thang máy cũ kỹ này.

Ánh mắt dừng lại thật lâu trên bậc thang xi măng.

Cực kỳ phiền muộn thở dài một hơi.

Hôm nay thật sự cô không có sức, tay chân mềm nhũn ta, vừa nghĩ tới việc phải bò lên tận bốn tầng lầu đã thấy nhân sinh vô vọng, con đường phía trước tăm tối.

Hạ Xuyên đi theo cô cũng dừng lại, chú ý tới vẻ mặt ỉu xìu của cô, anh hơi nhíu mày, nhanh chóng hiểu ra.

Anh đi tới, quay lưng về phía cô, ngồi xổm xuống. Chiếc lưng thẳng bên trong lớp áo phông trông càng nổi bật hơn.

“Lên đi.” Anh nói.

Hai mắt Đường Vi Vi sáng rực, cảm thấy mình sống lại rồi. Cô nghiêng người nằm sấp về phía trước, tách hai chân ra, bị anh dễ dàng cõng được, còn xốc cô lên hai lần.

“Trưa này tôi đã muốn nói,” Hạ Xuyên nhíu mày, “Cậu quá gầy.”

Hai cánh tay Đường Vi Vi đan chéo phía trước, cằm tựa vào vai Hạ Hạ Xuyên, hơi ngoẹo đầu, tì sát vào cổ anh.

Có cô gái nào mà không thích được khen gầy cơ chứ.

“Anh ơi.” Cô cất giọng đầy ý cười: “Anh biết nói chuyện thì nói nhiều thêm chút nhé.”

Mãi tóc dài của cô gái cọ vào da anh, hơi ngứa.

Hơi thở của cô phả ngay bên gáy, chỗ nào đó mềm mại áp sát phía sau lưng, đầu ngón tay phía trước làm theo động tác lên xuống cầu thang của anh, thỉnh thoảng lại cọ vào ngực anh, như có như không trêu chọc.

Hết lần này tới lần khác lại chọc người mà không biết.

Hạ Xuyên buông thõng mắt, hầu kết nhấp nhô, cúi đầu nhìn xuống dưới một cái, khẽ miết hàm răng gọi cô: “Đường Vi Vi.”

“Sao thế?” Thanh âm ngọt ngào mềm mại.

“Cậu đừng động loạn.” Hạ Xuyên dừng lại: “Sau đó ngậm miệng đi.”

Đường Vi Vi: “…???”

Cô đang bị chê ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.