Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 16
Yến Hảo tưởng tượng hình ảnh Giang Mộ Hành mặc bộ âu phục thẳng thớm, vuốt sáp tóc, thắt cà vạt phẳng phiu, đóng vạt áo sơ mi trong quần, siết chặt thắt lưng kim loại, đánh giày da sáng loáng, phối hợp cùng vóc dáng và đường nét trưởng thành hơn cả bây giờ.
Dáng vẻ ấy thật sự vô cùng…!Chết người.
Huyết khí trong cơ thể Yến Hảo dâng trào lên khuôn mặt, toàn thân khô đến hoảng.
Cậu lấy bình nước ở trong cặp ra, nhanh chóng vặn nắp ngửa đầu uống ùng ục ùng ục.
Uống hơi vội, Yến Hảo bị sặc, vừa ho khan vừa phụt nước, chật vật mà màu ửng đỏ nhàn nhạt lan khắp cổ.
Giang Mộ Hành cau mày: “Uống nước mà cũng hấp tấp như vậy.”
“Tôi không có…!Khụ khụ…” Yến Hảo ho khan, có chút uất ức khịt mũi một cái, thở gấp giải thích, “Khụ…!Tôi không có…!Khụ khụ khụ khụ…”
Giang Mộ Hành cầm đi bình nước tay cậu đóng nắp lại.
Yến Hảo ho mạnh rồi hắng giọng, hít sâu một hơi.
Cậu đưa tay vén nhẹ tóc mái, ngẩng đầu nhìn sang Giang Mộ Hành, khoé mắt cậu đỏ, trong mắt có ánh nước.
Ánh mắt trong suốt chân thành, phản chiếu nắng sớm ngày hè.
Giang Mộ Hành hỏi: “Uống nữa không?”
Yến Hảo bất giác gật đầu.
Giang Mộ Hành bỏ nắp bình sang chỗ khác, đưa bình qua.
Bấy giờ Yến Hảo chỉ uống một ngụm rất nhỏ, chiếc bình từng bị Giang Mộ Hành chạm, cầm lên có phần phỏng tay.
Dường như nước đã được rót một thìa mật ong lớn vào, rất ngọt.
Có người qua đường mở hai mắt nhìn sang, trong đó có học sinh nhất trung, trên mặt là vẻ tò mò và sự khó bề tưởng tượng.
Lỗ chân lông toàn thân Yến Hảo giãn ra: “Lớp trưởng, chúng ta đi thôi.”
Giang Mộ Hành cầm viên xíu mại mà hắn ăn được một nửa thì bỏ vào giỏ xe: “Tôi ăn nốt.”
“Vậy tôi cùng chờ với cậu.”
Lâu lâu lại có ánh mắt nhìn sang, Yến Hảo không uống nước nổi nữa, cậu cúi đầu vuốt bình: “Lớp trưởng, cậu giống như minh tinh vậy.
Một thằng con trai là tôi đứng cạnh cậu cũng vẫn bị người ta chỉ trỏ.”
Yến Hảo dứt lời thì cười với Giang Mộ Hành.
Ăn xíu mại xong, Giang Mộ Hành lấy bánh dày ra từ túi, hỏi cậu muốn không.
Bánh dày dầu mỡ hơn cả xíu mại, bình thường Yến Hảo sẽ không ăn, bây giờ cậu căn bản không quản nổi tay mình.
Có lẽ nếu Giang Mộ Hành đưa thuốc độc cho cậu, cậu vẫn có thể nuốt xuống mà chẳng cần chớp mắt.
Giang Mộ Hành ăn bánh dày, xem xe cộ trên đường, ngữ điệu hững hờ: “Cậu để ý đến ánh nhìn và thái độ của người khác?”
Yến Hảo há hốc mồm.
“Người khác vĩnh viễn là người khác.” Giang Mộ Hành nói, “Hà tất phải để ý?”
Yến Hảo nhìn gò má của hắn.
Giang Mộ Hành nhướng cao mày: “Tự khẳng định bản thân là một điều quan trọng.”
Yến Hảo cái hiểu cái không, trong mắt có một tia hoang mang.
Giang Mộ Hành im lặng hồi lâu, trầm giọng mở miệng: “Phải chắc chắn mỗi một quyết định của bản thân.”
Lần này Yến Hảo tức khắc hiểu ngay.
Giống như trước đây lúc cậu bắt gặp Giang Mộ Hành ở trường thi, cậu thích hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thuyết phục ba mẹ từ bỏ việc sang nước ngoài học hành, lựa chọn vào nhất trung.
Mãi cho đến ngày hôm nay.
Quyết định này, cậu chưa từng hối hận một khắc nào.
.
Yến Hảo ăn bánh dày bóng nhẫy xong, thiếu điều muốn tàn phế.
Cậu vội bóc kẹo ăn.
Trên phố Sướng Tây có rất nhiều hàng quán, điều kiện vệ sinh không lý tưởng cho lắm.
Hộp cơm xài một lần, đũa, túi rác, tàn thuốc, vân vân có thể thấy ở bốn phía.
Yến Hảo phát hiện nó không ảnh hưởng đến sự ngon miệng của Giang Mộ Hành.
Ăn xíu mại xong ăn bánh dày, ăn bánh dày xong ăn bánh bao, buổi sáng ăn nhiều hơn cả cậu.
“Lớp trưởng, sao cậu lại đi đường này?” Yến Hảo nằm nhoài trên đầu xe đạp, xích lại gần thêm, hơi thở chứa vị ngọt, “Đường đến trường của cậu đâu phải bên này nhỉ.”
Giang Mộ Hành cắn một miếng bánh bao, cổ họng chuyển động: “Muốn ăn điểm tâm của tiệm kia.”
Yến Hảo “À” một tiếng.
Cậu liếc trộm người bên cạnh, dáng dấp đẹp trai, đứng ở ven đường dơ dáy bẩn thỉu nhai bánh bao vẫn thành cảnh đẹp ý vui.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cảm giác mát mẻ của buổi sáng mất dần.
Lại là một ngày nóng chết người.
Yến Hảo nắm món trang sức nhỏ đang treo trên điện thoại, Bé Phúc Hoan Hoan*.
*Bé Phúc là linh vật của Thế vận hội mùa hè Bắc Kinh năm 2008.
Hoan Hoan là một trong năm Bé Phúc: Bối Bối, Tinh Tinh, Hoan Hoan, Nghênh Nghênh, Ni Ni.
Thấy Giang Mộ Hành ngó về bên này, cậu giơ điện thoại lên lắc lắc món đồ trang sức: “Đây là của Hạ Thuỷ tặng, cô ấy rất thích Bé Phúc nên tặng tôi một con.”
Giang Mộ Hành không có biểu cảm gì: “Tình cảm của các cậu rất tốt.”
“Đúng là rất tốt.
Tính cách của cô ấy cực kỳ phóng khoáng, trên người không có sự ngang ngược kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư, xem như không có khuyết điểm gì.” Yến Hảo chớp mắt, “Dương Tùng cũng có món trang sức này, của cậu ta là Bối Bối.
Ba chúng tôi đều bỏ tiền để vào đây, luôn ngồi nguyên tại chỗ trong lớp, có tình hữu nghị cách mạng.”
Thần sắc Giang Mộ Hành không thay đổi gì.
“Nghe bảo nếu treo gì đó trên điện thoại sẽ dễ bị trộm hơn.”
Yến Hảo cất điện thoại vào túi quần, kéo món đồ trang sức nói: “Giống như này, lôi một cái là ra.”
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo ngượng ngùng ngậm miệng.
Sự im lặng khó xử lại đến rồi đây, mẹ nó.
Yến Hảo biết Giang Mộ Hành không thích người ta nói lời lẽ bẩn thỉu, nên cậu rất ít khi nói.
Bình thường đều vào lúc tức giận.
Bây giờ cũng chỉ dám thầm khịa một câu trong lòng.
.
Giang Mộ Hành gạt chân chống, nhấc chân lên xe, đeo cặp trên lưng: “Đi thôi.”
Yến Hảo đẩy xe trèo lên, từ đằng sau chạy đến bên hắn: “Lớp trưởng, cậu đặt tấm kia làm ảnh đại diện QQ rất lâu rồi nhỉ.”
Thực ra cậu muốn hỏi mười sáu có thật sự là ngày tạo QQ không.
“Ừm.” Tốc độ lái xe của Giang Mộ Hành bỗng tăng nhanh, phóng qua con phố như một cơn gió, để lại cho Yến Hảo bóng lưng rộng lớn sạch sẽ màu xanh trắng.
Yến Hảo đạp mạnh bàn đạp, theo sau hắn rẽ qua đường xá, tiếp tục chủ đề ban nãy: “Hình như cậu không mở Không Gian*.”
*Chỉ Qzone, một trong những mạng xã hội lớn của Trung.
QQ dùng chủ yếu để gọi điện nhắn tin thì Qzone dùng để đăng blog, viết nhật ký,..
Giang Mộ Hành đặt tay trên tay cầm, xương ngón tay thon dài: “Không cần thiết.”
“Tôi cũng không dùng mấy, chỉ đăng vài tấm ảnh món ăn, thứ thú vị đẹp mắt.
Trên nhật ký toàn là chia sẻ.” Yến Hảo nói, “Lúc chán tôi sẽ sang Không Gian của người khác, dạo quanh Không Gian của tất cả bạn bè một lượt.”
Giang Mộ Hành dừng xe: “Chán? Tôi thu xếp cho cậu ít đề?”
“Không ít không ít, rất nhiều.” Yến Hảo thiếu tí nữa cắn phải đầu lưỡi, “Lớp trưởng, cậu muốn đổi kế hoạch học tập của tôi không?”
Giang Mộ Hành đưa tay cọ hai gò má một chút: “Sắp thi cuối kỳ, sẽ không sửa đổi kế hoạch học tập của cậu, lên 12 hẵng xem.”
Tim Yến Hảo đập hẫng một nhịp.
“Sao?” Giang Mộ Hành nhìn cậu hỏi, “Lớp 12 không muốn tôi dạy kèm cho cậu?”
Yến Hảo như đứa nhỏ sợ bị mất viên kẹo, cuống cuồng không thôi: “Muốn!”
Dứt lời, mặt Yến Hảo đỏ tới mang tai, xấu hổ chết được.
Giang Mộ Hành thu hồi tầm mắt, giọng điệu rất nhạt, không nghe ra cảm xúc: “Vậy thì cố gắng lên.”
Yến Hảo dùng bàn tay ẩm ướt mồ hôi xoa xoa mặt: “Ừm, tôi sẽ cố gắng, thử xem giới hạn của mình vào năm cuối cấp ba.”
“Chỉ có điều,” Yến Hảo xoắn xuýt nhíu mày, “lên 12 sẽ rất bận rộn.
Lớp trưởng cậu muốn tự ôn tập chuẩn bị kiểm tra, còn muốn làm việc và dạy thêm cho tôi, có vất vả quá không?”
Giang Mộ Hành nói với Yến Hảo: “Tôi sẽ bố trí mọi chuyện đâu vào đấy.”
Giọng điệu bình tĩnh vững vàng, tràn ngập cường độ âm thanh.
Yến Hảo nghĩ đến hoàn cảnh của Giang Mộ Hành, thời gian của hắn khẳng định là không đủ dùng, cần phải suy tính, phân chia mức độ nặng nhẹ, sẽ không bỏ phí vào chuyện vô nghĩa.
“Lớp 12 có cậu phụ đạo cho tôi, nói không chừng tôi có thể thi đậu trường hạng hai.”
Giang Mộ Hành đang định đạp xe thì khựng lại bởi câu đó, không nói lời nào quay đầu.
Yến Hảo đối diện với hắn, cậu bật thốt: “Lớp trưởng, không lẽ cậu cho rằng tôi có thể thi vào trường hạng nhất?”
Lời này ra khỏi miệng cậu, đều bay lên.
“Nói sau.” Giang Mộ Hành đạp xe đi mất.
Vẻ mặt Yến Hảo kinh ngạc, đó tức là lên 12 bàn bạc sau?
Độ chuyên nghiệp của Giang Mộ Hành cao vậy ư.
Phụ đạo bài vở cho người ta, còn quan tâm thành tích thi cử của đối phương.
Yến Hảo hồi thần rồi đuổi theo Giang Mộ Hành, lòng vòng hồi lâu, thăm dò đi vào vấn đề chính: “Lớp trưởng, thế trong quán Thanh Tranh toàn là mấy anh đẹp trai hả.”
Dường như Giang Mộ Hành biết suy đoán của cậu: “Bên trong không có phục vụ gì khác, thu nhập là từ tiền boa và trích phần trăm rượu khách đặt.”
Trong khoé mắt của Yến Hảo, phần thái dương bị thương của Giang Mộ Hành đang quay về phía cậu.
Băng gác hở ra, vết sẹo kia nửa khuất nửa lộ sau sợi tóc, tăng thêm một chút ngỗ ngược, sẽ không cảm thấy không hài hoà.
Vẫn rất đẹp trai, đẹp trai nhất.
Khách nữ đến bar hẳn sẽ rất thích chọn hắn.
Yến Hảo tự làm khổ mình tưởng tượng hình ảnh kia, tay đặt trên chiếc chuông vang keng keng keng,
Giang Mộ Hành dựng chân chống, cúi đầu lấy chiếc hộp thiếc nhỏ ra.
Yến Hảo buông tay khỏi chuông, che giấu sự hung ác nham hiểu giữa lông mày: “Lớp trưởng, sao cậu uống viên ngậm?”
Giang Mộ Hành cầm viên thuốc ném vô miệng: “Viêm họng.”
Yến Hảo tức khắc hỏi: “Cảm lạnh à?”
Giang Mộ Hành cất hộp, mắt khép nửa: “Chỉ là không nghỉ ngơi tốt.”
Yến Hảo đang định mở miệng thì bất thình lình thấy Hạ Thuỷ ở đường đối diện, mí mắt cậu giật một cái.
Đầu cây kẹo que vểnh lên bên miệng Hạ Thuỷ, mặt mũi đầy dấu chấm hỏi.
Yến Hảo dùng ánh mắt ra hiệu cho cô tới trường trước đi.
Hạ Thuỷ dùng tay ra dấu “ok”, trước khi đi còn liếc qua đâu đó của Giang Mộ Hành bên cạnh cậu.
.
Yến Hảo thở phào, tiếp tục quăng vấn đề nén trong lòng ra ngoài: “Lớp trưởng, cậu làm việc ở quán bar rất khuya đúng không?”
“Vẫn ổn.” Giang Mộ Hành nói, “Mười giờ tan ca.”
“Không chênh mấy với thời gian tiết tự học buổi tối.” Yến Hảo lẩm bẩm câu, “Chắc có ca đêm nhỉ, từ nửa đêm đến sáng hôm sau?”
“Tôi không cần.” Giang Mộ Hành nói.
Yến Hảo nhìn cánh tay đang nắm tay cầm của hắn, nó mang màu lúa mì khá nhạt, hết sức rắn rỏi, đường nét dọc theo đó đến đầu ngón tay trông rất đẹp.
“Một tuần làm bảy ngày liên tục?”
Giang Mộ Hành liếc cậu: “Tối thứ bảy và chủ nhật tôi đang ở chỗ cậu.”
Chỉ là học thêm bình thường, nhưng Yến Hảo lại tự động chuyển sang sắc thái mờ ám.
Tai của cậu chuyển đỏ, khẽ lầm bầm: “Tôi quên mất.”
“Một tuần tôi chỉ đi ba ngày.” Giang Mộ Hành nói, “Hai tư sáu.”
Ngực của Yến Hảo vô cùng khó chịu.
Nói nhẹ nhàng như vậy, đã phải nếm qua bao nhiêu khổ cực nữa để thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn so với trước kia.
.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành cùng đứng thành hàng ở đại lộ ngoài trường học, trước sau đều là người của nhất trung.
“Người mang hộ thuốc mỡ…”
Yến Hảo vừa đạp xe, vừa dùng khoé mắt quan sát Giang Mộ Hành, giọng nói đè thấp, “Có phải đại ca đeo bông tai tối qua không?”
Giang Mộ Hành “Ừm” một tiếng.
Yến Hảo chậm rãi dừng lại, ánh mắt liên tục biến đổi.
Cậu cắn môi dưới, vết thương nhỏ đã kết vảy tối qua khảm vào giữa răng, rịn ra tơ máu.
Thật sự đúng như cậu đoán.
Người kia có quan hệ rất tốt với Giang Mộ Hành, vượt quá tưởng tượng của cậu.
Giang Mộ Hành đạp không xa, không quay đầu nói câu: “Tên anh ta là Hoàng Tự, là người hát dẫn, đã yêu đương với bạn gái bảy năm, học ngành khiêu vũ của đại học A.
Tình cảm hai người rất tốt.”
Chung quanh Yến Hảo nở hoa trong nháy mắt.
Hoá ra có bạn gái rồi à, rất tốt, rất tốt, có bạn gái là được..