Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 15
Bóng đêm đen đặc, cơn gió cuốn theo hơi nóng.
Giang Mộ Hành từ cửa bước từng bước một về phía Yến Hảo và Dương Tùng.
Khoảng cách càng gần, cảm giác ngột ngạt càng mãnh liệt.
Yến Hảo thở không thông, lông mi khẽ run cụp mắt.
Giang Mộ Hành dừng chân khi chỉ cách ba năm bước, hai tay đút trong túi quần tây, khẽ nâng hàm dưới, khuôn mặt lạnh lùng.
Dương Tùng lười biếng vẫy tay: “Lớp trưởng, chào buổi tối nha.”
Giang Mộ Hành nhìn Yến Hảo, một hồi lại dời sang chỗ khác: “Mấy cậu muốn vào?”
“Nếu không thì?” Dương Tùng cười vô lại, “Đâu có chuyện đêm hôm khuya khoắt chạy tới chỉ để chụp một tấm ảnh lưu niệm ở cửa ra vào đúng không?”
Yến Hảo không lên tiếng, mặt cậu khuất dưới bóng râm từ tóc mái.
Hơi thở quanh thân Giang Mộ Hành cực lạnh.
Nhiệt độ rất cao, trên đường người xe tấp nập, không khí đục không chịu nổi, khô đến mức khiến người ta bốc hoả từ đầu đến tim.
Mồ hôi chảy xuống mặt Dương Tùng, khi cậu ta đưa tay chùi thì đụng phải băng gạc, chạm vào vết thương khiến cậu ta đau đến nhe răng trợn mắt, hùng hổ vài câu, giọng điệu ác liệt.
“Sao thế, lớp trưởng, muốn mở cuộc họp nhỏ cho hai đứa tôi à?”
Giang Mộ Hành lấy tay ra khỏi túi, tay phải cuốn cổ áo tay trái đến khuỷu tay: “Quán bar là chế độ thành viên.”
Dương Tùng vừa định nói biết rồi thì nghe hắn đến câu: “Cần chứng minh thư, mấy cậu có mang không?”
“…” Dương Tùng nghiêng mặt qua bên Yến Hảo, “Tiểu Hảo, mày có mang không?”
Giọng Yến Hảo rất nhỏ: “Không.”
Dương Tùng mắng nhỏ, cười lưu manh: “Lớp trưởng, tôi và Yến Hảo đều không mang thứ đồ chơi kia.
Cậu làm việc ở đây, quen biết với mọi người bên trong đúng không, thôi thì giúp bọn tôi chào hỏi nhé.”
Giang Mộ Hành trầm mặc không đáp.
Dương Tùng khạc nhổ một cái xuống đất: “Đều là bạn học, giúp chút việc này chắc cũng không phiền đâu nhỉ?”
Ánh mắt Giang Mộ Hành nhàn nhạt đảo qua Dương Tùng, lướt về phía Yến Hảo, không nhìn ra cái gì: “Mấy cậu muốn vào như vậy?”
Dương Tùng nhướng mày, Giang Mộ Hành đây là đang xướng cái gì thế? Tại sao đã nói kha khá vậy mà vẫn có phần không hiểu làm sao, khác với bộ dạng ngầu lòi bình thường, dường như bình dị gần gũi hơn một ít? Biết đâu là ảo giác.
Nhưng mà ban nãy cậu ta nghe câu kia vô, như thể kế đó còn có câu “Làm bài tập xong chưa”.
Suốt toàn bộ quá trình Yến Hảo chỉ cúi gằm mặt không nói một lời, cứ như một bạn nhỏ làm chuyện xấu bị phụ huynh phát hiện, bứt rứt bất an.
.
Bầu không khí vi diệu.
Môi Yến Hảo giật giật: “Đi thôi.”
Rất nhỏ nhẹ, chỉ Dương Tùng nghe được.
“Đi cái quần què, đến cũng đến rồi.”
Dương Tùng khoác vai Yến Hảo, đúng chuẩn hành động của bạn bè thân thiết.
Chỉ là cậu ta thường xuyên chơi bóng nên tay dài chân dài, khung xương phát triển rất ra dáng đàn ông, làm nổi bật lên sự nhỏ bé của Yến Hảo, như bị cậu ta ôm vào ngực.
Yến Hảo chê mùi nước hoa trên quần áo cậu ta, muốn giằng ra.
Bình thường Dương Tùng chắc chắn sẽ thả, nhưng hiện tại có mặt người ngoài, là bạn bè trung thành trong lớp ai nấy đều biết, ít nhất cũng phải kéo lại thể diện, cậu ta nhấn chặt Yến Hảo.
Đôi mắt sau thấu kính của Giang Mộ Hành nhíu lại.
Đúng lúc này, trong bar truyền đến tiếng nói chuyện.
Vài người bước ra ngoài, đều mặc áo sơ mi trắng phối quần tây đen, đeo cà vạt.
Toàn bộ đều là những anh chàng đẹp trai, cơ thể mảnh khảnh ngang ngang nhau, tuổi tác trên dưới hai mươi.
“Mịa nó!”
Dương Tùng chậc chậc, “Tiếp viên?”
Yến Hảo huých cùi chỏ vào eo cậu ta, dùng toàn lực.
Dương Tùng bị cú đó huých cho khom người xuống, nước mắt dâng trào: “Mày huých tao làm gì?”
Yến Hảo không dám xem biểu cảm của Giang Mộ Hành.
Con hàng Dương Tùng vẫn đang càm ràm: “Cừ vãi, đặt giữa những người này, lớp trưởng của ta còn chẳng đứng hạng nhất ư.
Há chẳng phải sẽ được rất nhiều khách nữ nhét tiền vào lưng quần, tại sao vẫn phải sống như vậy…!Đệt, có tên búp bê trông còn giống con gái hơn mày nữa.”
Yến Hảo vô thức cắn môi dưới, lời Dương Tùng nói có chỗ đúng.
Giang Mộ Hành làm việc tại đây, bằng điều kiện xuất chúng của hắn, tiền boa sẽ vô cùng khả quan, hắn lại còn dạy thêm tại nhà và kiêm công việc khác.
Song đời sống lại chẳng thoải mái tẹo nào.
Tình huống trong nhà của Giang Mộ Hành chỉ sợ là…!bết bát hơn cả tượng tượng của cậu.
.
Những người kia ra ngoài để hút thuốc, họ nuốt mây nhả khói ngay ngoài cửa, thi thoảng hiếu kỳ trông sang chỗ bọn Yến Hảo.
Có lẽ bình thường bọn họ không thân quen với Giang Mộ Hành là bao, nên lúc này không có ai tiến lên.
Có một người bước ra từ trong quán, cao chừng mét tám, không mặc áo sơ mi quần tây mà là quần da màu đen và áo thun, chân xỏ đôi boots Martin, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mái tóc lộ ra bên ngoài mang màu vàng kim, đeo chiếc bông tai bạc, rất cool ngầu rất nam tính mạnh mẽ.
“Ánh trăng đêm nay được phết nhể.”
Có tiếng giọng khói* vang lên, giữa tang thương và thô ráp mang theo chút lười biếng.
*Giọng khói (烟嗓) chỉ một kỹ thuật cao cấp trong thanh nhạc, tạo nên chất giọng trầm khàn gợi cảm.
Ngoài ra, về mặt lâm sàng thì giọng khói chỉ việc thường xuyên hút thuốc uống rượu khiến giọng khàn vì dây thanh quản bị tổn thương.
Mấy người ngoài cửa rối rít gọi: “Anh Tự.”
Hoàng Tự cầm điếu thuốc phất phất tay, nhấc chân đi đến cạnh Giang Mộ Hành, nghịch chiếc bật lửa hai cái, lạch cạch mở ra nhóm lửa, cười hỏi: “Người quen?”
Giang Mộ Hành không để ý tới.
Hoàng Tự quan sát hai cậu bé, hết sức thân thiện chào hỏi: “Chào mấy em nhé.”
Dương Tùng nhếch nhếch miệng.
Yến Hảo không phản ứng, sắp cắn nát môi.
Giang Mộ Hành nhíu chặt lông mày.
Hoàng Tự nghiêng mặt: “Đứa nhóc mặc áo thun màu xanh nhạt, nhìn thật đúng là…!Đặc biệt.”
“Thanh tú đến cực điểm, lại có chút vẻ quyến rũ u tối, vô bar sẽ rất được ưa thích, được các chị gái yêu mến.
Có điều từ đầu đến chân cậu ta toàn là hàng hiệu, người giàu à.”
Giang Mộ Hành lạnh lẽo nói: “Tránh xa tôi ra.”
Hoàng Tự: “?”
Yến Hảo không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cậu ngẩng gương mặt trắng lạnh lên, nhìn về phía thanh niên đứng rất gần Giang Mộ Hành.
Cơn gió thổi sợi tóc đang che trước mắt cậu, lộ ra con ngươi sâu và đen hơn người bình thường, dưới đáy mắt là một khoảng râm mát.
Phối cùng nốt ruồi son rất nhạt rất nhỏ trên ấn đường, trông tựa như quỷ mị.
Không hiểu sao lưng Hoàng Tự lại vì thế mà xẹt qua chút hơi lạnh, có cảm giác như đang bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Y mới lạ thì thầm cùng Giang Mộ Hành: “Có quan hệ gì đây? Không giới thiệu tí hả?”
Giang Mộ Hành lườm y, mặt không cảm xúc.
Hoàng Tự giơ tay lùi lại, dáng vẻ “Anh sợ cậu rồi”.
Khung cảnh này rất dễ trở nên hài hoà trong mắt người khác.
Dương Tùng đầy mặt hóng biến: “Thật không ngờ lại có người đùa giỡn, mạnh miệng với lớp trưởng của ta, quan hệ không tầm thường.”
Dạ dày Yến Hảo có phần co rút, môi dưới bị cắn chảy máu.
Cậu bất giác chuyển động chân, tiến về phía Giang Mộ Hành.
“Bùm chát cách chát bùm chát cách chát…”*
*Các nhịp trống.
Chuỗi tiếng chuông đột ngột vang lên, Yến Hảo chợt bừng tỉnh.
Cậu dừng chân khi chỉ còn cách Giang Mộ Hành một bước, mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn quanh, khó nén hoảng hốt.
Dương Tùng nhận điện thoại, mới vừa nói “Ba” thì bị cậu kéo khỏi quán bar.
“Đã đi rồi?”
Hoàng Tự cảm thấy tiếc nuối, điếu thuốc bên miệng hất hất lên, “Vẫn chưa giới thiệu mà.”
Giang Mộ Hành tháo chiếc kính không độ, nặn nặn mũi, đeo kính trở lại.
Hứng thú của Hoàng Tự không giảm: “Bạn học cậu?”
Giang Mộ Hành: “Ừ.”
“Tại đây mà gặp mặt bạn học, chắc cậu ngạc nhiên lắm.” Hoàng Tự đưa cho hắn một điếu thuốc, “Không tranh thủ nói với bọn họ một chút, để bọn họ giữ bí mật giúp cậu?”
Giang Mộ Hành không nhận điếu thuốc kia.
“Trong nguyên đám người chỉ có mỗi cậu không hút thuốc lá.” Hoàng Tự cất điếu thuốc vào hộp, cười đùa, “Không động vào một hơi nào, khả năng kiềm chế quả đúng là kinh người.”
Giang Mộ Hành quay người về quán bar, đi mấy bước thì dừng lại.
Hắn mở chiếc hộp thiếc nhỏ cầm viên ngậm, một lúc uống mấy viên, dùng răng cắn nát.
Hơi mát rỉ ra tản trong miệng hắn, tuôn xuống cổ họng, tạm thời ngăn chặn cảm giác đau nhức ở huyệt thái dương.
.
Không vô được bar, di chứng thất tình của Dương Tùng tái phát.
Cậu ta mua một túi bia và gà rán dọc đường đi, xách đến chung cư của Yến Hảo.
Mới đầu Yến Hảo không uống, chỉ là cứ cách một lúc lại xem điện thoại, phát hiện không có tin nhắn, cũng chẳng có cuộc gọi, QQ vô cùng yên tĩnh.
Chuyện cậu trả lời rằng tối nay đang ôn tập nhưng lại chạy đến quán bar, Giang Mộ Hành không hề thắc mắc gì cả, không quan tâm.
Yến Hảo ý thức được điểm này nên bắt đầu uống từng hớp rượu một, tranh uống với Dương Tùng, ai không biết còn tưởng cậu cũng thất tình.
Khổ sở muốn chết.
Yến Hảo gặp ác mộng suốt đêm.
Ở trong mộng, Giang Mộ Hành ngồi trên chiếc ghế dài ở quán bar, mặc chiếc áo sơ mi lỏng lẻo, đã cởi vài chiếc cúc.
Bên cạnh là vài người phụ nữ, dựa vào người hắn, nằm nhoài trên lồng ngực hắn, quỳ bên chân hắn…
Hình ảnh vừa đẹp lại dâm loạn.
Trước khi trời sáng, Yến Hảo mơ thấy chân mình bị mất, tỉnh dậy thì phát hiện Dương Tùng đang nằm ngang ngủ trên bắp chân của cậu.
Yến Hảo đẩy Dương Tùng ra, xoa bóp cái chân tê rần, leo lên giường với lấy điện thoại.
Giang Mộ Hành vẫn không kiếm cậu.
Yến Hảo ném điện thoại sang một bên, chính mình hôm qua nói láo, không dám chủ động đến tìm, cậu như thể đang chờ bị kết án, hết sức giày vò.
Giang Mộ Hành thế này, cứ như đang trừng phạt cậu giống vậy.
Đầu Yến Hảo đau như búa bổ, hồi lâu mới xuống giường.
Cậu rửa mặt xong quay lại, nhặt chiếc gối dưới đất ném vào lưng Dương Tùng.
“Có dậy không hả, trễ giờ rồi.”
Dương Tùng đang vùi đầu trong chăn giải nhiệt: “Bố đây thất tình, trễ cái con cu á.”
Yến Hảo lành lạnh nói: “Vậy thất tình, tức là cũng không cần ăn cơm uống nước?”
Dương Tùng: “…”
“Mày đi trước đi, chừng nào hết giờ tự học buổi sáng tao tới.”
Tinh thần Yến Hảo không tốt, sức kiên nhẫn rất kém, lười nhiều lời, cậu kiểm tra đồ đạc trong cặp sách.
“Trong bếp có bữa sáng dì nấu, mày dậy tự hâm.
Tao mang theo chìa khoá, lúc mày đi cứ trực tiếp đóng cửa là được.”
Dương Tùng vẫy tay.
Yến Hảo đạp cậu ta một cước: “Sau này sang chỗ tao, mày chỉ có thể ngủ trong phòng cho khách, không cho mày lên giường tao ngủ.”
“Ý mày là sao?” Dương Tùng chui từ trong chăn ra, mái tóc ổ quạ, gương mặt tràn đầy tủi thân, “Ngủ biết bao nhiêu lần rồi, sao sau này không cho nữa?”
“Không cho là không cho.” Yến Hảo nói xong thì rời phòng.
Đầu óc Dương Tùng mơ hồ.
.
Yến Hảo mất hồn mất vía đạp xe đến trường, bất ngờ gặp Giang Mộ Hành trên đường.
Bình thường những buổi sáng trước chưa từng chạm mặt.
Hơn nữa còn không phải con đường bên ngoài trường học, mà là con đường phía bên chung cư cậu.
Yến Hảo bỗng nhũn chân giẫm hụt bàn đạp, một chân cậu chống đất, mắt nhìn sang Giang Mộ Hành.
Hai nam sinh là bạn học cùng lớp, tình cờ gặp nhau trên đường, đồng hành đi đến trường không phải việc gì to tát.
Yến Hảo nghĩ vậy, không kiềm chế nổi băng qua đường, đạp xe đến bên cạnh Giang Mộ Hành, cong môi trưng khuôn mặt tươi cười.
“Lớp trưởng, chào buổi sáng.”
Giang Mộ Hành đang mua bữa sáng, quay đầu nhìn cậu.
Yến Hảo phát hiện trong mắt của hắn có tia máu, cậu hơi sửng sốt: “Tối qua tôi…”
Giang Mộ Hành ngắt lời cậu: “Hết tuần này là vô thi cuối kỳ, thời gian rất quý giá.
Nếu ôn tập không đủ, cậu sẽ rất khó đạt được mục tiêu mong muốn.”
Yến Hảo cúi đầu xuống: “Tối qua là tình huống đặc biệt, tôi sẽ bổ sung phần bị thiếu, sau này sẽ không thế nữa.”
Không nên để lộ chuyện của anh em, Yến Hảo chỉ có thể nghiêm túc tỏ thái độ, không muốn Giang Mộ Hành hiểu lầm là cậu không muốn học mà thất vọng từ bỏ cậu.
Giang Mộ Hành không hỏi gì.
Ngay khi Yến Hảo đang thấp thỏm, một viên xíu mại được đưa đến trước mặt cậu: “Ăn không?”
“Ăn, cảm ơn.” Yến Hảo phản ứng lại, vội vàng dùng hai tay nhận, kích động mà hô hấp có phần hỗn loạn.
Giang Mộ Hành nhắc nhở: “Khá nóng.”
Yến Hảo chỉ vừa vén cái túi ra, định đưa xíu mại vào trong miệng, nghe hắn nói vậy thì ngoan ngoãn thổi thổi.
.
Lúc ăn xíu mại, Yến Hảo luôn liếc Giang Mộ Hành qua khoé mắt.
Mặc nguyên bộ đồng phục, không cố tình vuốt tóc, tuỳ ý để nó thả xuống, cảm giác vô cùng khác biệt với hình tượng ăn diện ở quán bar tối qua.
Mặc dù vẫn trầm ổn lạnh lùng như cũ, nhưng trên người vẫn có cảm giác của thiếu niên, không hề bị giếm hết đi.
Yến Hảo nhớ tới dáng vẻ Giang Mộ Hành đeo kính, cậu nuốt xíu mại trong miệng xuống hỏi: “Lớp trưởng, cậu bị cận à?”
“Không phải.” Giang Mộ Hành nói, “Chiếc kính tối qua không có độ, giám đốc đưa.”
Yến Hảo đoán được, cậu ăn nốt xíu mại: “Rất hợp với cậu.”
Một giây sau còn nói: “Rất đẹp trai.”
Yến Hảo tiếp tục bật ra một câu từ trong miệng: “Cậu mặc quần tây trông thật sự rất đẹp trai.”
Vừa dứt lời, cậu đỏ mặt.
Rõ ràng đang nói về kính, nhưng lại nhắc tới quần tây, thậm chí dùng giọng điệu nhấn mạnh, như thể vẫn luôn nghĩ đến nó trong đầu, nhớ mãi không quên.
Mặc dù đúng là vậy.
Giang Mộ Hành trái lại không thấy có vấn đề gì, trước sau như một không thấy cảm xúc lên xuống: “Vậy à?”
Yến Hảo nắm cái tay còn lại, giả vờ bình tĩnh: “Ừm…!Đúng vậy…”
Giang Mộ Hành cắn một miếng xíu mại, giọng nói mơ hồ: “Đó là đồng phục của quán bar.”
Hắn dừng lại chút: “Sẽ mặc nó vào khi làm việc.”.