Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách

Chương 5.2


Bạn đang đọc Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách – Chương 5.2


Nàng nghe gió từ viên đá nhỏ lướt vụt qua bên trái tai của mình, tiếng đá va vào vật mềm nghe cũng thiệt là êm ái vọng nhanh. Nàng run run xoay lại thì tên lâm tặc tấn công nàng từ sau tư thế vẫn bất động cùng một lỗ tròn xuyên sâu vào trong trán đang tươm máu. Lệ Nhan tái mét cả mặt, may mà vẫn còn kịp nhảy né cái xác té sụp xuống phía nàng.
Lệ Nhan lại tự ôm lấy trán, cảm giác ớn lạnh. Sau này nàng thề với lòng không bao giờ đi sinh sự đánh nhau với Hiên Phi nữa đâu. Hắn bước đến gần, trông bộ dạng ngu ngốc của nàng chỉ giơ tay cầm lấy kiếm trong tay nàng và chửi ột câu ngọt ngào.
– Đồ vô dụng!
Đang bị sốc quá nhưng nàng vẫn phản ứng lại khi bị chửi nha.
– Nói ai vô dụng hả Thổ Phỉ thúi!?
Lệ Nhan hét toán lên nhưng không ai thèm chú ý vì Hiên Phi đã cầm kiếm đi phụ các huynh cho nhanh để còn lên đường. Nhìn cảnh mọi người bận rộn máu me, lâm tặc la hét cứu mạng, nàng chỉ buồn hiu ngồi ăn bánh thiệt là vô dụng.
Tự dưng hôm nay thấy Hiên Phi không còn là thằng nhóc trắng xanh, yếu đuối bệnh hoạn ngày trước thì nàng thất vọng ghê gớm. Sau này làm sao nàng có gan chọc hắn nữa chứ? Lệ Nhan thật nhớ cái thời mình lớn con tha hồ ăn hiếp giành ăn hết bánh của hắn quá.
Bọn lâm tặc xấu số xem như cướp lộn ngày. Các huynh xem ra đều quen với chuyện bảo tiêu gặp cướp nên vui vẻ rửa tay lên đường đi tiếp. Hiên Phi nhìn Lệ Nhan ngồi cúi gầm mặt rầu rĩ, lòng hắn có chút gì đó khó chịu cần ngoát miệng ra cười ngay mới thỏa…
– Háhá… cảm thấy ta chửi vô dụng đúng quá phải không? Nhục mặt chưa, đừng đem mặt mũi ra nhìn đời nữa nha Lệ Nhan muội muội!
Hắn cười càn rỡ, xấu xa, thô bỉ hỏi sao nàng có thể buồn tủi thêm chứ? Nàng lườm mắt dọa hắn, hắn le lưỡi chọc lại cuối cùng cả hai lại đánh nhau trên xe. Dù sao nàng biết Hiên Phi cũng không có gan bẻ xương cổ hay phóng sỏi xuyên trán nàng đâu nên tha hồ thoải mái.
Đi được một quảng, nhìn đường rừng khá yên tĩnh, Hiên Phi máng dây cương điều khiển ngựa lên móc phía trước. Lệ Nhan chưa kịp nhìn đã thấy hắn phủi phủi chân mình…

– Làm gì vậy?… Áh.. ngươi làm gì vậy Thổ Phỉ?
Lệ Nhan hét lên khiến các huynh đều phải trông lại một cái. Hiên Phi nhăn mặt tí xíu vì giọng la của nàng, sau đó lại nhúc nhích người điều chỉnh tư thế nằm tốt nhất khi đến lượt hắn gối đầu lên chân nàng. Hiên Phi ngước lên nhìn vẻ mặt bà chằn thở phì phò vì tức của nàng mà đáp lời thật là đáng yêu…
– Ngươi ngủ trên chân ta được sao ta lại không hả Lệ Nhan muội muội?
– Ta nhỏ, ngươi thì to như con trâu. Mà để người ta nhìn thấy lại hiểu lầm ta không đoan chính! – Dù sao nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ nha, tháng sau thành thân rồi không thể bị ô uế thanh danh. Hiên Phi nghe xong chỉ bĩu môi mộng nói.
– Xìii… ngươi mà đoan với chả chính. Có nam nhân tuấn tú như ta nằm lên chân là nhà ngươi tu hành mười kiếp lẻ ba tháng rồi đó!
– Tu cái đầu ngươi!?
Hai đứa cải lộn ì xèo, nắm tóc nắm đầu cuối cùng kết quả vẫn là Hiên Phi nằm gối đầu trên chân nàng. Các huynh không để ý nữa vì quan hệ của hai đứa “quá tốt” nên không suy nghĩ hiểu lầm tình ý gì trong đây. Vả lại nàng và hắn thanh mai trúc mã, cũng có thể xem là “quấn quít” từ nhỏ đến lớn có hành động thân mức này cũng không lạ lắm.
Chỉ là ngồi nửa canh giờ chân nàng bắt đầu tê cứng, không hiểu sao đêm qua hắn chịu nổi mà không hất nàng xuống đất. Giờ Lệ Nhan thật muốn hất hắn quá đi mất vì người đâu có đầu nặng thật.
Hiên Phi khoanh tay trước ngực, mắt nhắm nghiền hình như ngủ rồi. Gương mặt hoàn hảo lúc ngủ càng có nét kiều mị, thánh thiện hớp hồn người. Lệ Nhan nhìn kĩ mặt hắn chỉ biết nuốt lệ vào tim vì người gì đâu đẹp đến bất thường. Hắn còn đẹp hơn cả Thu Nguyệt huống chi đem ra so tới nàng.
Sống với những người đẹp càng khiến tim Lệ Nhan đau đớn vô hạn. Nếu nàng được một phần như hắn may ra cũng không xấu lắm. Nam nhân gì da lại láng mịn, nàng còn có thể lớp lông măng tuyệt vời trên má hắn. Môi kia cứ hồng nhuận, căng mộng cân đối khiêu khích người ta.
Các huynh thấy nàng hết nhìn chằm chằm Hiên Phi lại từ từ khom xuống tưởng nàng muốn nổi thú tính cướp sắc, tuy nhiên nàng nhe răng cười lộ ra bộ dạng gian ác.
—————-

Ngựa sốc một cái khiến Hiên Phi mở mắt. Hắn chợp mắt cũng được hơn hai canh giờ nên cảm thấy khá hơn nhiều. Và thứ đập vào tầm mắt làm hắn xém đứng tim chính là Lệ Nhan gật gù ngủ nên mặt muốn dán xuống mặt hắn.
Nàng ngủ ngồi, xe di chuyển nên đầu cứ lúc gục lên lúc gục xuống đến đáng thương. Khoảng cách mặt cả hai thật gần, không hiểu sao phút chốc tim hắn có chút bối rối. Gương mặt ngày nào hắn cũng trêu chọc hôm nay mới lần đầu nhìn gần đến vậy.
Song cái thứ chất lỏng lấp lánh từ cái miệng nhỏ của nàng đang tuôn ra theo dòng, thuận theo địa tính sắp trơi thẳng xuống. Hiên Phi hoảng hồn ngồi lên không kịp. Thế là nước miếng nhỏ xuống một dòng trên má hắn. Hiên Phi run rẩy sau đó hét lên…
– Lệ Nhan!!! Đồ nữ nhi không có ý tứ!
Đang ngủ ngon thì bị chửi làm nàng giật mình tỉnh giấc lập tức ngơ ngác nhìn quanh. Hiên Phi ớn lạnh chùi nước miếng dính trên mặt lại phát hiện ra tay áo vừa chùi dính đất đen thui.
Các huynh nhìn lại chỉ dám lén cười làm Hiên Phi không biết cái mặt đẹp của mình biến thành buồn cười từ khi nào nữa. Lệ Nhan chùi miệng sau đó vỗ đùi cười ha hả chiêm ngưỡng tác phẩm của mình. Hiên Phi nghi lắm, lấy tay sờ lên mặt mới phát hiện ra có kẻ trét bùn dơ nát cả tuấn nhan tuyệt mĩ of mình.
Chẳng cần tra hỏi, chỉ có một kẻ to gan dám làm thế khi hắn ngủ thôi.
– MẠCH LỆ NHAN!!!
Hắn hét lên và cả hai nhanh chóng đánh nhau tiếp khiến các huynh cười suốt cả chặn đường vì hai đứa này quá thú vị. Nhìn rồi chỉ khiến người ta tự hỏi hai đứa này có thể sống xa nhau quá hai mươi bước chân hay không?
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi ở nhà trọ làm nàng sung sướng vô cùng. Ở đây là một trấn nhỏ nên có duy nhất một khách điếm thôi. Hiên Phi nét mặt vẫn se cứng dẫu đã rửa sạch hết bùn đất cùng nước miếng dính trên mặt. Nàng chưa kịp nói thì hắn đã ra dáng “cầm đầu” nói với ông chủ…
– Còn phòng không chủ quán?

– Còn bảy phòng thôi thưa khách quan!
– Vậy ta thuê hết! Ta một phòng, các huynh chia nhau ra đêm nay thay phiên nhau xuống giữ xe. Chuẩn bị đồ ăn nhanh ngon nha ông chủ!
Hắn nói, tay đặt trước nén bạc làm ông chủ cười rạng rỡ mau chóng bảo tiểu nhị dẫn đường chu đáo. Chỉ có Lệ Nhan co quắp mặt níu ngay lấy cổ áo của Hiên Phi tư thế không chút thục nữ….
– Ngươi một phòng! Hai mươi huynh chen chúc sáu phòng còn lại! Vậy thì ta ngủ ở đây?
– Ừh nhỉ, thì ra còn có đầu heo này theo! Ngủ dưới gầm xe hợp với heo lắm đó! – Hiên Phi ngoát miệng ra cười vì bố trí hợp lí đó khiến nàng nổi trận xung thiên.
– Thổ Phỉ thúi! Ta là nữ nhi đó! Ta sẽ ở phòng riêng, ngươi ngủ gầm xe một mình đi!
– Nằm mơ đi muội! Ta ngủ một phòng rồi!
Thế là cả hai lườm nhau đáng sợ, cả tiểu nhị còn phải ôm chủ quán nép sang tránh đường cho hai khách quan chạy đi giành phòng. Hai mươi huynh còn lại lắc lắc đầu, từ từ lại nhẹ nhàng chia nhau phòng không giành là như nàng và hắn.
Kết thúc trận trời long đất lở, Lệ Nhan và Hiên Phi bất phân thắng bại đành dùng chung một phòng. Khổ cái không ai ngăn cô nam quả nữ ở cùng nhau vì ngoại trừ trường hợp có thể có án mạng xảy ra thì các huynh không ai lo thêm chuyện khác phát sinh.
Mọi người ăn uống thoải mái bắt đầu thay phiên xuống giữ ba xe hàng, cứ ba canh giờ thay gác một lượt. Trên phòng, sau khi đánh nhau, Lệ Nhan ôm khư khư cái giường lo sợ bị cướp. Hiên Phi ‘hừ’ lạnh một tiếng không chấp nhất nữ nhi. Lệ Nhan le lưỡi vui mừng chiến thắng. Võ công cao thì sao chứ? Hắn cũng chẳng dám hạ sát giành giường thắng nàng đâu.
Hiên Phi lấy áo ra, xoay nhìn nàng nói mà mặt mang chút gian tà…
– Ta bây giờ đi tắm, có thể phiền ngươi ra ngoài không?
Bồn gỗ đặt phía đối diện giường có tấm bình phong họa hình tứ quý che chắn. Lệ Nhan nhìn rồi vẫn ôm khư khư thành giường.
– Dụ ta ra để giành mất giường hả? Ngươi tắm thì cứ tắm đi!

– Ngươi … đồ nữ nhi không ra giống gì!?
– Chửi ta đi! Ta vẫn ngủ trên giường!
Xem ra không thể giành được cái giường, Hiên Phi tức giận bỏ đi tắm luôn. Lệ Nhan hạnh phúc nằm lăn ra đệm êm một cách hớn hở. Hai ngày trời trên xe ngựa thật là khổ sở, hưởng thụ thế này mới là chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng nhắt đến tiên cảnh thì nàng nghe liền tiếng nước động. Hiên Phi máng áo thay ra lên tấm bình phong, từ bên đây nàng có thể thấy hơi nước ấm bốc lên.
Giờ hắn đang không mặc gì thật sao… thiệt là khiến người ta tò mò, hoàn cảnh như vậy dễ khiến con người giở trò hạ lưu nha. Song chưa chi Hiên Phi đang ngâm người thư thái đã nói vọng ra dọa trước…
– Đừng có mà không chịu nổi xem lén ta tắm đó!
Giọng điệu hắn thật đáng ghét, xem nàng như mấy người hâm mộ hắn ở Vạn An không bằng? Lệ Nhan chun mũi nói…
– Hứ! Có gì để xem chứ? Ta với ngươi không phải đã từng ở truồng tắm mưa đánh lộn rồi sao, không nhớ hả?
– Phải rồi! người mập như con heo, phì từ trên xuống dưới quả là hắc trư!
Hiên Phi nói rất hả hê làm nàng tức nha dù lúc đó cả hai mới chừng năm – sáu tuổi đầu không mập không phẳng cũng thật kì dị. Bị chọc giận đương nhiên ăn miếng trả miếng, nàng ngồi bật dậy tiếp lời ngay nha.
– Còn nhà ngươi xấu hổ che cái lá sen bị A Thiềm hàng xóm nói là nhỏ xíu, chỉ cần lá tre cũng đủ che “con trùng” rồi háhá…
Nàng cười một cách khoái chí thì nghe vang một cái “rắc”, hình như thùng gỗ tắm lớn vừa bị bẻ gãy một mảng. Tiếng nước động làm nàng có chút hơi sợ… rồi Lệ Nhan ngơ ngác thêm chút sững sờ nhìn hắn chẳng mặc gì bước ra khỏi bình phong.
– Hết chương 2 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.