Bạn đang đọc Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách – Chương 4.1
Thu Nguyệt nhìn đại tỉ đang thu xếp tai nải để ngày mai xuất phát sớm. Hàng của vương gia ở bến thuyền Phù Tương, dự tính đưa về đến Kinh thành cả đi và về trễ nhất mười ngày thôi nên Lệ Nhan vẫn kịp về trước chuẩn bị làm tân nương của Vạn Sinh.
Ngoài vài bộ xiêm y cùng đồ cần thiết, Lệ Nhan cười tà đạo giấu vài gói giấy nhỏ làm cho Thu Nguyệt tò mò.
– Gói gì thế đại tỉ?
– Haha… bột tiêu chảy, trên đường có cơ hội bỏ vào thức ăn của tên Thổ Phỉ thúi đó, ăn rồi lộn ruột luôn háhá…
Nàng thật bái phục bản thân mình sáng dạ nha. Nghĩ đến cảnh hắn ôm bụng đi nhà xí không thể ra nổi là nàng muốn cười như điên rồi. Thu Nguyệt hoảng sợ, vội giật lấy số thuốc “độc” đó…
– Muội không cho tỉ hại Hiên Phi ca ca!?
– Nè! Hắn là đại tỉ của muội hay sao? Còn không mau trả tỉ nữa!
– Không trả… Nếu muội cũng biết võ công để cùng đi theo thì tốt biết mấy!?
Thu Nguyệt rất muốn cùng đi với Hiên Phi. Lệ Nhan nhìn vậy cũng chán nản không đòi lại thuốc tiêu chảy nữa. Coi như vì tiểu muội, nàng sẽ tha cho hắn một con đường chết khác bên ngoài nhà xí. Thu Nguyệt lại nhìn nàng, sau đó rụt rè hỏi…
– Tỉ và huynh ấy đi chung có sinh ra chuyện gì không? – Thu Nguyệt hỏi mang nhiều ẩn ý nhưng nàng chỉ hiểu có một chiều, chau mày trả lời ngay.
– Muội nghĩ có thể sinh ra chuyện gì ngoài án mạng hả?
– Nhưng cũng là nam nữ đi chung…
– Ôi trời! Nam nữ gì chứ? Tỉ ngủ cũng đã cùng ngủ với hắn, tắm cũng từng tắm chung có thấy gì đâu mà muội lo.
Thu Nguyệt mím môi tạm yên lòng nhưng thật không biết tỉ tỉ nói chuyện tắm ngủ đó xảy ra cách đây cũng hơn mười năm rồi. Lệ Nhan hoàn toàn không lo lắng gì. Đối với nàng Hiên Phi là một tên thổ phỉ thúi ưa ức hiếp nàng không có gì hơn. Vả lại nàng giờ chỉ muốn nghĩ đến sau khi bảo tiêu về sẽ làm vợ biểu ca… nghĩ đến biểu ca là nàng cười trong bụng ngủ ngon lành rồi.
Hôm sau hai bên nhà đều ra chuẩn bị. Để cho hai đứa con đi áp tiêu, hai ông cha cũng thắt từng cọng tóc vì lo lắng cho thanh danh của mình. Mạch Kiểm giữ chặt vai tiểu nữ căn dặn nghiêm túc…
– Hàng là quan trọng. Danh tiếng là sinh mệnh. Con phải bỏ đi tự trọng lẫn hiềm khích để nghe lời Hiên Phi có biết không?
– Tại sao phải nghe lời hắn chứ cha? Hắn nhỏ hơn con hai canh giờ lận đó!
– Hiên Phi bảo tiêu hai năm rồi hiểu biết hơn con. Đừng làm hỏng thanh danh tiêu cục nhà mình nha con!
Lệ Nhan không phục tí xíu nào nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu với cha. Cả hai tiêu chủ đều đặt biệt cho gia nhân tinh thông võ nghệ nhất trong tiêu cục đi cùng hai đứa. Mỗi bên mười người, thêm Lệ Nhan và Hiên Phi là có hai mươi hai người cùng đi áp tiêu.
Hiên Phi cũng nghe cha dặn dò rồi xoay nhìn nàng. Hắn cười mang ra một cái bánh nướng thơm phức mùi trứng và sữa. Mùi vừa tới mũi, Lệ Nhan đã nghe nước miếng sôi rào rạo rồi.
– Có muốn ăn không Lệ Nhan muội muội?
– Không thèm! Đây là việc nghiêm túc, ta sẽ không thèm gây sự với ngươi! – Nàng khoanh tay trước ngực ngoảnh mặt làm ngơ tỏ ra ý chí kiên cường trước cái bánh đó. Thấy vậy Hiên Phi càng phe phẩy bánh nóng sốp, chút mật ong giữa bánh tươm ra lóng lánh vô cùng sinh động.
– Vậy àk? Bánh này bán ngay đầu thành… hình như có ai đó rất thích… ưhm thơm chết đi được Lệ Nhan ơi!
Vẻ mặt tuyệt sắc của hắn châm chọc thật là thô bỉ cùng bánh nướng hấp dẫn kia. Lệ Nhan nhịn nhịn cuối cùng ý chí không thành, nàng nhảy qua không câu nệ tiểu tiết tham ăn há to miệng mặt dày nói lớn…
– Cho ta một nửa!
– Tự mua đi!… NÈ!!! Ngươi dám cắn bánh của ta?
Nhà nàng và nhà hắn ai náy đồng loạt lau mồ hôi lạnh lo lắng vô cùng. Thậm chí còn chưa xuất phát cả hai đứa đã giành ăn đến mức không ra thể thống gì rồi. Mười ngày tiếp theo chẳng rõ thanh danh của hai tiêu cục đệ nhất có còn trụ vững nổi hay không?
————————
Trước hết mọi người cùng đến Phù Tương lấy hàng gồm có ba thùng gỗ lớn niêm phong chặt chẽ. Lệ Nhan uy thế oai hùm cuối cùng chỉ là bù nhìn đứng cạnh tôn thêm vẻ đẹp cho Hiên Phi mà thôi khi hắn chỉ đạo hết mọi việc.
Hắn ta quả đã quen việc, tính toán nhanh chóng chuẩn xác khi mang hàng từ thuyền lớn cho lên ba cổ xe ngựa chuyên dụng. Trên xe có khóa xích khóa lại, phủ thêm một tấm vải che đậy có tên tiêu cục như một lời cảnh báo Long Môn ở đây, muốn cướp hàng nên suy nghĩ thêm.
Mỗi xe có hai ngựa kéo, hai xe đầu mỗi xe có tám huynh bảo hộ, xe sau cùng là hai đứa và bốn huynh còn lại bắt đầu di chuyển về Kinh thành. Để đến được Kinh thành theo đường bộ cần mất năm ngày. Nhưng Hiên Phi cho hai ngày đầu di chuyển liên tục ngày đêm chỉ dừng thay ngựa nhằm rút ngắn bớt thời gian bảo tiêu.
Cả gia nhân tiêu cục nhà Lệ Nhan cũng nghe răm rắp theo lệnh Hiên Phi, thậm chí khen hắn tuổi còn trẻ đã vô cùng vững vàng trong nghề này rồi. Lệ Nhan chỉ biết bĩu môi liếc qua thấy Hiên Phi nhếch mép cười lên mặt, rõ ràng hắn ta không biết thế nào là khiêm tốn.
Hai đứa tất nhiên có tranh cải, thắng thua chia đều, tuy nhiên ngồi hai ngày liên tục nàng thật không có sức cải nhau với hắn nữa. Lệ Nhan ẹo qua ẹo lại thân người dựa vào hắn…
– Hờiiii… Mỏi chết đi được!? Ngồi sao cũng không thoải mái!
– Ngồi là may rồi, ngươi có muốn xuống đường tự đi không ta giúp!
Hiên Phi vừa nói vừa hất tay không cho dựa. Nàng vì thế trừng mắt tiếp tục dựa ngược dựa xuôi sau cùng ngang nhiên nằm gối đầu lên chân hắn. Hiên Phi tập trung đánh xe cũng phải nhìn xuống thấy nàng cười thỏa mãn…
– Nằm vẫn là sướng nhất nha!
– Ây… có ai nhìn thấy mà hiểu lầm gây ô uế mặt mũi ta thì ngươi có đền nổi không hả? – Hiên Phi nói đau khổ như thể nàng cưỡng bức hắn không bằng khiến nàng chun mũi nói.
– Ta là nữ nhi không câu nệ tiểu tiết thì ngươi lo ô uế cái gì chứ?
– Xìii… Ngưoi mà là nữ nhi sao? Hẳn ngựa cũng phải có ngực rồi!
– Ngươi… Thổ Phỉ thúi tha!
Cả hai đứa nhìn xa dáng vẻ thân mật, đến khi lại gần mới biết là kẻ thù mấy kiếp cải nhau om xòm nát mặt đối phương. Các huynh cùng đi chỉ biết lắc đầu xoay đi ngắm cảnh, mặc kệ cho hai đứa thoải mái xung tả hữu đột.
Đến lúc nàng mơ màng thấy trời vẫn còn chưa sáng hẳn, không khí ẩn chút sương hơi lạnh cũng có chút bàng hoàng không nhớ ngủ quên lúc nào. Hiên Phi vẫn ngồi cho nàng gối đầu, còn có cái áo choàng trùm cho nữa. Ba cỗ xe ngựa đi được suốt đêm vẫn rất êm ả không xảy ra chuyện gì.
Lệ Nhan dụi dụi mắt thầm khen mình dù hoàn cảnh bất tiện thế vẫn ngủ ngon cả đêm nha. Nhưng chợt giọng hắn êm ái vang lên cho nàng tỉnh hẳn…
– Dậy rồi hả tiểu thư? Đến nơi GIẶT ngay cái quần này cho ta nghe chưa?
Nàng ngồi lên nhìn đùi hắn có mảng ướt nước. Lấy tay sờ mép miệng vẫn còn đọng một chút “tinh hoa” của nước miếng, Lệ Nhan không hổ thẹn còn cười khì khì khiến Hiên Phi cho ngay một cú quất đầu tuyệt chiêu.
Lệ Nhan ôm đầu không la lại, cú đánh làm tỉnh ngủ luôn, dù sao chính nàng làm ướt quần người ta, có mặt dày đi mấy lúc này cũng không nói gì được.
Đến một con suối dọc đường rừng, mọi người nghỉ ngơi một chút. Các huynh đều thay phiên nhau ngủ, chỉ có mỗi Hiên Phi chưa chợp mắt tí nào mà thần sắc vẫn tuyệt nhiên rạng rỡ xinh đẹp.
– Suối có cá kìa bắt lên nướng ăn đi! – Lệ Nhan hớn hở nhảy tưng tưng chỉ tay làm Hiên Phi nheo mắt nói.
– Không phải đi chơi đâu thím hai!? Chỗ này không tiện ở lâu, sau khi lấy nước, ăn lương khô thì phải đi tiếp.
– Làm như người giỏi lắm vậy?
Giọng hắn cứ như ta đây thâm hậu, coi nàng không ra con nít, nói tóm lại là thật đáng ghét. Hiên Phi không ngại đáp lời…
– Ta giỏi hơn đầu heo “nhan sắc diễm lệ” là đủ rồi!
Nàng trừng mắt hận thù và cả hai nhanh chóng ẩu đả, xem ra không phân thắng bại không thể đi tiếp. Chợt lúc đang cao hứng đánh nàng thì Hiên Phi lại nhìn ngay cánh rừng rậm ven suối không lo đánh nữa. Cứ như xem thường nàng vậy làm Lệ Nhan tức muốn chết cố hung hăng hơn. Nhưng một đám người cầm vũ khí xông ra cười khà khà khiến nàng thôi pha trò nữa…
– Lâm tặc đây! Nếu muốn sống thì để vũ khí xuống bỏ hàng lại đây haha…
Lâm tặc cũng thuộc phường thổ phỉ nói chung, mà Mạch tiểu thư đây vô cùng ghét các loại thổ phỉ. Nàng quyết sống chết một trận với chúng. Dù sao bên nàng nhân lực hai mươi người tinh thông võ thuật không cần quá sợ mấy chục tên lâm tặc này.
Nhưng hình như các huynh không ai động đậy, vẫn còn thư thái ăn nốt cho hết bánh mặc kệ như bọn lâm tặc đến múa vui. Lệ Nhan tính nóng như lửa định cầm kiếm thì Hiên Phi giơ thêm bánh nói…
– Ngươi ăn thêm không?
– Giờ mà còn ăn sao?
– Để các huynh ấy giải quyết đủ rồi!
Hiên Phi nói lúc các huynh đệ vừa ăn xong đã nhanh chóng tuốt kiếm. Luận về võ công, các huynh đi theo hai đứa lần này toàn là những người giỏi nhất trong hai tiêu cục. Bọn lâm tặc tự dưng hơi run chút xíu nhưng vẫn xông lên. Tiếng khua kiếm đánh nhau nhanh chóng làm chim chóc hoảng sợ, bay tán loạn khỏi các tầng cây rừng.
Lệ Nhan cũng biết chút võ phòng thân nên sung sức lắm lao lên “dẹp loạn”. Hiên Phi chỉ nhíu mày nhìn nàng múa tay múa chân bộ dạng còn xấu hơn mấy con khỉ nữa. Nói chung thì có bị hắn ăn hiếp mỗi ngày nhưng nàng cũng không tệ hại yếu đuối quá khi xử lâm tặc. Và có gã hô lên…
– Có cả nữ nhi nữa trại chủ ơi!
– Woa… nhìn không đẹp nhưng bắt về làm tì nữ còn đỡ hơn nhìn bọn nam nhân các ngươi nha!
Nàng nghe còn hơn tiếng sét ngang tai, tức giận bùng lên muốn xì khói đầu vì bọn lâm tặc khốn đó. Song càng khiến nàng hận chính là cái tên Long Hiên Phi thúi cũng đã nghe thấy hết rồi nên ôm bụng, ngửa mặt cười điên dại chọc nàng hơn nữa. Chuyện vui bêu xấu Lệ Nhan như thế hắn không là người cười đầu tiên mới là lạ.
Gã trại chủ vì nghe tiếng cười giòn tan mới nhìn qua rồi há hốc miệng sững sờ. Giữa nơi rừng rú hoang sơ, chim kêu vượn hót có thể tìm đâu ra một mỹ nhân như vậy chứ?
Hiên Phi ngồi bên suối trong, dáng vẻ thư thái thoát tục, nụ cười có chút hơi càn rỡ nhưng không làm át mất nhan sắc tuyệt mỹ. Và không do dự, gã trại chủ bộ dạng háo sắc lao qua sờ ngay mặt Hiên Phi. Hắn vì lo cười Lệ Nhan nên không để ý đề phòng, mắt cũng ngước nhìn lão tặc to gan đó.
Lệ Nhan cầm kiếm buông thõng, mắt mở to nhìn trại chủ nâng nhẹ cằm Hiên Phi lên, hai người nhìn nhau như thể người xưa có nói: “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”
– Mỹ nhân… tuy ta thích nữ nhi nhưng đem ngươi về làm áp trại “phu quân” cũng khiến ta hạnh phúc ak!
Lệ Nhan giơ tay bịt miệng mình lại nếu không sẽ vừa cười vừa nôn mất. Chứng kiến cảnh này nàng chỉ hận không mang theo giấy mực vẽ ngay lại cho thiên hạ biết siêu cấp mỹ nam nhân – hắn ta chỉ mất một khắc đã chinh phục xong trái tim bé bỏng của trại chủ lâm tặc rồi. Hiên Phi xem ra còn bị nhục nhã hơn nàng rồi khiến nàng khoái chí chết đi được.
Hiên Phi đanh mặt lại, ánh mắt đột ngột lạnh băng nhìn thẳng lão tặc đó. Giờ thì Lệ Nhan mới chú ý ra là có mỗi hắn ta đi không mang theo binh khí gì phòng thân cả. Nàng đang nghi hắn sẽ tặng lão ta cú quất đầu tuyệt chiêu như chơi với nàng nữa?
Nhưng hắn chỉ gạt nhẹ tay tên trại chủ đó khỏi mặt, sau đó nhanh như chớp đứng thẳng lên dùng tay trái lên đỉnh đầu lão, tay phải giữ vai phải lão. Trại chủ chưa kịp làm gì thì hắn xuống tay nhanh như chớp bẻ đầu gập nhanh xuống cổ bằng lực tay nghe vang một tiếng gãy xương cổ giòn ngọt.
Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát mang chút hơi hướm tàn nhẫn. Lệ Nhan đứng như trời tròng từ đầu đến cuối trông trại chủ trợn trắng, mắt miệng trào máu té khụy xuống. Bất giác, nàng cũng tự thu tay ôm lấy cổ mình xoa xoa.
Lệ Nhan cứ nghĩ Hiên Phi chỉ có mỗi cú quất đầu tuyệt chiêu thôi không ngờ hắn ta võ công tiến bộ đến mức nàng không biết luôn dù ngày nào cũng gặp.
Hiên Phi bực mình, lấy tay chùi chùi mặt nơi bị vuốt ve rồi xoay lại thấy Lệ Nhan cầm kiếm nhưng lại cứ đứng như con ngốc. Phía sau nàng có tên lâm tặc đang lao đến, Hiên Phi vun nhẹ mũi giày tung một viên sỏi nhỏ lên cao ngang tầm tay thì chụp phóng ngay về phía nàng.