Bạn đang đọc Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách – Chương 14.1
Cuối cùng cũng thắng làm nàng reo lên…
– Ta thắng rồi! Đến ta hôn nhẹ ngươi!
Nàng nhỏm lên, Hiên Phi ngồi yên nhìn nàng lao ụp đến. Môi nàng hăm hở áp lên bờ môi hồng tuyệt mĩ. Hiên Phi thật sự thích cảm giác này khi chạm môi nàng như thế và lại có chút thấy không đủ nên giơ tay giữ nhẹ người nàng lại, môi đồng thời cũng hở ra thêm chút cử động làm nàng bối rối lùi ra ngay.
– Sao ngươi lại muốn cắn ta?
– Không phải! Ngươi thua nhiều nên ta cho ngươi hôn mạnh lại ta thôi!
– Hôn mạnh khác hôn nhẹ sao?
Hiên Phi gật đầu hướng đến cái mặt si ngốc của nàng. Lệ Nhan có biết gì đâu rồi cả người đơ ra cảm thấy lưỡi hắn cư nhiên dám khẩy nhẹ vào miệng mình. Nàng sợ đến run lên, cảm giác kì lạ khiến nàng mau chóng muốn né tránh. Nhưng Hiên Phi đã giữ tay ôm lấy lưng nàng, môi từ từ ép nàng phải hé môi tiếp nhận.
Nàng nghe rõ hơi thở Hiên Phi gần quá, chút ướt át từ môi chạm môi vừa làm nàng say sẫm, vừa có chút tò mò thêm. Đến khi nàng biết hé nhẹ theo thì Hiên Phi đã hôn đến cuồng si. Đôi môi hoàn mĩ bá đạo không tận hưởng được hết bờ môi nhỏ nhắn nên ra sức cắn mút thật kĩ.
Lệ Nhan nghe cả người mình mềm nhũng ra trong tay hắn. Trước mắt như mờ sương lạc vào chốn mơ hồ bất định. Môi nàng và môi hắn cứ thế liền kề triền miên ngọt ngào.
Nhưng càng hôn cả người càng thấy rất nóng nực, hơi thở dần cũng không thể đều đặn. Thế mà Hiên Phi càng không muốn dừng lại, tay vuốt lên tấm lưng nhỏ kéo ghì nàng thật sát vào ngực mình. Lệ Nhan bối rối thật chịu đựng không nổi nữa nên vỗ mạnh xuống hai vai hắn đòi ngừng.
Hiên Phi miễn cưỡng không muốn rời môi nàng chút nào cũng đành ngừng nhìn thử biểu hiện của nàng. Nhưng Lệ Nhan chỉ le lưỡi thở hổn hển trông thật giống Cẩu Cẩu nhà hắn quá.
– Ta không thích hôn mạnh đâu… Thật là khó thở! – Nàng cố hít sâu vẫn là hụt hơi do ban nảy không thở được chút nào. Hiên Phi nôn nóng nói.
– Thở chút đi hôn tiếp!
– Không! Ta không chơi nữa đâu!
– Chơi thêm chút xíu thôi mà! – Hắn năn nỉ nhưng xem ra nàng chán rồi.
– Không chơi!!!
Lệ Nhan trèo khỏi bệ cửa sổ đi đến bàn tìm nước uống ngay. Trò này nhìn thì đơn giản nhưng khổ hơn chịu búng lỗ tai nhiều nha. Hiên Phi nhìn nàng, trong bụng thật muốn chơi tiếp nhưng làm sao dụ nàng tiếp được.
Cuối cùng cả hai đi về. Lệ Nhan bình thản lắm vì cứ cho đó là trò chơi thôi, dù môi có hơi mất cảm giác và cảm xúc quái lạ xâm chiếm. Trong khi đó Hiên Phi bước sau chỉ như người mất hồn. Hắn nhìn nàng đi trước, bản thân hắn biết mình đã làm gì thì sao có thể như trước với nàng.
Đến nhà, nàng cười toe toét nói…
– Hôm nay đi chơi vui lắm! Ngủ ngon nha Thổ Phỉ! – Nói rồi nàng định trèo tường vào nhà thì Hiên Phi gọi.
– Lệ Nhan…
– Sao nữa?
Nàng đang bám tường nhà mình xoay nhìn. Hiên Phi cắn môi nhìn nàng rồi lại không có cản đảm nói gì đành lí nhí.
– Thôi không có gì!? Chừng nào ngươi hết bị phạt gặp sau nhé!
– Ừhm. Biết rồi!
Nàng cười sau đó cố trèo vào bộ dạng thiệt xấu không giống nữ nhi tí nào. Hiên Phi đứng nghe nàng đáp đất bằng mông bên trong mới có chút yên tâm đi về nhà mình bên kia. Song bước chân Hiên Phi lên thềm đầy do dự, tay chạm cổng phủ thì hắn đã tự đập trán lên thân cửa mấy cái thật mạnh.
Dĩ nhiên có đập nát cái trán đẹp thì Hiên Phi cũng không thể bình tĩnh lại, cũng như ngăn má mình thôi nóng đỏ lên như vậy. Hắn nhận ra mình thật thích nha đầu đó rồi nên không cam tâm chấp nhận sự thật quá kinh khủng này.
Mỹ nam như hắn cả đời cứ chọc ghẹo người ta xấu xí, cuối cùng chính hắn lại ngớ ngẩn đi thích người ta mới đau khổ chứ.
————————
Lệ Nhan ở trong nhà gặm nhấm hình phạt không hiểu sao lúc buồn buồn rãnh rỗi chứ nhớ trò hôn nhẹ với Hiên Phi. Bản thân nàng cảm thấy trò chơi đó thật quái lạ nhưng không biết diễn ta cụ thể là nó lạ thế nào nữa. Đợi hết phạt nàng sang tìm Hiên Phi hỏi vậy.
Song có khách đến tìm tiêu cục nhà nàng vào một buổi chiều đẹp. Bình thường ngày nào cũng có khách thôi nhưng lần này cha mẹ nàng há hốc lúng túng trước người đó. May là vẫn hay nhìn thấy Hiên Phi nên cũng không đến nỗi kinh ngạc lắm vì nhan sắc của người này.
Vị công tử đến nhà nếu đem ra so với Hiên Phi thì cũng là một bên tuyệt sắc, một bên giai nhân rồi.
– Công tử muốn chúng tôi bảo tiêu sao?
– Phải! Ta muốn đại tiểu thư của các vị bảo tiêu cho ta!
Cha nàng hơi nghi ngờ nhưng công tử này bề ngoài thật nho nhã, đường hoàn không giống phường lừa đảo nên cho gọi nàng ra ngay. Lệ Nhan ngoáy mũi bước ra thấy bạch y nam nhân khôi ngô tuấn tú bất phàm, đã gặp một lần không thể nào quên được vội hớn hở…
– Nhan công tử!
– Chào Lệ Nhan cô nương!
Chí Bình chỉ nhìn thấy vẻ mặt nàng là tâm tình vui vẻ ngay rồi không tiếc nụ cười thật tươi trên môi. Ai nhìn cũng say sẩm như thấy đóa hoa xuân hé nở khoe sắc không ai bì kịp.
Cả Mạch Kiểm cũng phải lo lắng vì tiểu nữ cứ rên rỉ tên “Lệ Nhan” không hợp với cái mặt xấu của mình vậy mà luôn quen biết với những người đẹp đến mức không thể bình thường hơn. Lệ Nhan thật chỉ vui vẻ vì gặp lại cố nhân thôi.
– Công tử cần gì cứ giao phó! Cửu Nhật tiêu cục nhà tui chưa bao giờ bảo tiêu thất bại! – Lệ Nhan giơ ngón tay cái hăm hở khoe khoan thanh danh tiêu cục nhà mình. Chí Bình càng cười đáp lời.
– Hì…Ta chỉ muốn cô nương bảo tiêu cho ta thôi!
– Hơ?? Tiểu nữ bảo tiêu không được đâu công tử!
Nàng đi dắt chó đánh nhau sinh sự còn được chứ bảo tiêu một mình thì cha không bao giờ tin tưởng đâu. Chính nàng cũng không tin tưởng nổi mình nữa, Mạch Kiểm run run cũng định nói thì Chí Bình lên tiếng ngay.
– Cô nương giúp ta bảo tiêu một vòng thành Vạn An là được!
– Ngắn vậy thôi sao?
– Ừhm! Không biết có được không tiêu chủ?
Thuộc hạ của Chí Bình nhanh chóng rút sẵn mấy tờ ngân phiếu lớn. Việc này xem ra dễ ăn ngân lượng đây khiến lòng tham của Lệ Nhan sôi trào rồi. Mạch Kiểm suy tư cũng không biết chọn lựa ra sao nhưng thấy nhiều ngân phiếu thế kia đành gật đầu thử tin tiểu nữ một lần vậy.
Thấy cha đồng ý, nàng cũng vui lắm hớn hở hỏi…
– Vậy hàng đâu Nhan công tử?
– Ta chính là hàng. Cô nương bảo tiêu cẩn thận nhé!
Chí Bình cười thật cuốn hút gây lóa mắt. Mặt nàng vì thế có chút co quắp lại, “hàng quý giá” như thế trách nhiệm khá nặng nề nha. Mạch Kiểm lau mồ hôi không biết nên lo cho con gái hay lo cho vị công tử kia đây?
Vì thanh danh tiêu cục nhà mình, Lệ Nhan đành liều mạng hành động một mình. Chí Bình có vẻ rất vui còn bảo thuộc hạ cứ về trước để được đi riêng với nàng. Khi cả hai mới ra khỏi phủ đã thấy Hiên Phi bên kia đường lớn.
Hiên Phi trùng hợp cũng ngước lên nhát trông nàng bên một công tử tuấn tú xém chút cũng bị dọa con mắt vì sự chênh lệch nhan sắc nha. Chỉ tội cho những người đi đường ngang qua thấy hai mỹ nam hai bên cổng phủ thật không muốn dời bước.
Chí Bình nhẹ nhàng khom người hỏi nàng nhìn sơ qua thể hiện rất thân mật.
– Đó chính là Long Hiên Phi mà cô nương từng nói với ta!?
– Ơh… phải!
Nàng cười cười đáp lời một cách đoan trang nhất có thể do đang bảo tiêu “hàng quý”. Hiên Phi thật cực khổ lắm mới chấp nhận sự thật mình thích Lệ Nhan, nay thấy nàng gần kề kẻ khác trong lòng lập tức khó chịu ghen tuông muốn sinh sự ngay.
– Ai vậy, Lệ Nhan muội muội?
Lệ Nhan nhíu mày, thấy chưa gì bảo tiêu phải qua ải phá loại của Hiên Phi rồi. Nhưng nàng chưa kịp trả lời thì Chí Bình đã chủ động bước đến một cách nho nhã chấp tay nói.
– Ta là Nhan Chí Bình – khách của Lệ Nhan cô nương!
– Khách bảo tiêu sao? – Mắt Hiên Phi quét từ đầu tới chân dáng vẻ công tử cao sang của tên họ Nhan này thấy khó ưa rồi.
– Phải! Lệ Nhan cô nương giúp ta bảo tiêu một vòng thành Vạn An và ta chính là “hàng” của cô nương ấy!
Chí Bình không ngại nói ra làm Hiên Phi cảm giác như mình ngồi trên tổ kiến lửa ngứa ngáy vô cùng. Cái tên Nhan công tử này rõ ràng có ý đồ muốn đi chung với Lệ Nhan mà thôi. Nàng chẳng có tí nghi ngờ, bước xuống theo khoe với Hiên Phi.
– Lần đầu cha cho ta một mình bảo tiêu đó Thổ Phỉ!
– Làm gì có chuyện hắn là hàng chứ? – Bị Hiên Phi chỉ thẳng mặt nhưng Chí Bình vẫn nho nhã, sắc diện thần thái sang trọng không hề bị động. Lệ Nhan thì tức rồi nha hung hăng nói.
– Ngươi đừng có phá! Nhan công tử thương lượng hết rồi ta đi đây không rãnh nói nhiều với ngươi!
Nói rồi nàng dẫn Chí Bình đi. Hiên Phi nhìn theo cả hai toàn thân run lên thật tức. Lệ Nhan đã không còn Vạn Sinh, đám nam nhân cầu hôn cũng sợ chạy hết rồi sao nay lại xuất hiện tên công tử này nữa chứ?
Bề ngoài Nhan Chí Bình không tầm thường, tuấn nhan tuyệt vời như thế không khéo Lệ Nhan ngu ngốc kia mê đắm thì tiêu. Vậy là chẳng nghĩ ngợi gì, Hiên Phi mò theo hai người đó ngay.
Đôi nam nữ đang đi dạo nhìn phố chợ Vạn An. Lệ Nhan hắm hở chỉ Chí Bình mấy chổ vui chơi ở đây. Chí Bình rất vui cùng nàng thì phát hiện ra một kẻ đi cạnh từ đâu xuất hiện. Lệ Nhan nổi điên.
– Ngươi đi theo làm gì Thổ Phỉ?
– Đường là của chung. Ta thích đi đâu ta đi ai nói đi theo ngươi hả?
Lệ Nhan nghiến răng nghiến lợi tức, cảm giác Hiên Phi là muốn phá việc làm ăn của mình. Nếu Chí Bình không nho nhã lên tiếng thì chắc cả hai đứa đã nhào vào nhau đánh một trận hoàng tráng rồi.
– Long Môn tiêu cục danh chấn giang hồ, được đi cùng Long công tử, Nhan mỗ cảm thấy thật hay quá!
Hiên Phi nghe cái giọng trang trọng lịch thiệp thập phần “tà ác’ của Chí Bình mà sởn gai ốc rung rinh cả người. Lệ Nhan bĩu môi nói đáp ngay lời Chí Bình.
– Đi với hắn có gì hay chứ Nhan công tử!
– Ểh? Bộ hắn ta đi với đầu heo diễm lệ như ngươi sẽ thấy hay hơn sao?
Hai đứa liếc nhau hận không thể xung đột bằng tay chân ngay được. Tuy biết mình có ý với nàng nhưng Hiên Phi vẫn không thể ngăn nổi ý muốn gây sự với nàng nha. Chí Bình nhìn cả hai như chỉ xoay cười nói cố ý cho nàng không để ý vào mỗi Hiên Phi nữa.
– Ta thật là muốn gặp lại Lệ Nhan cô nương mới ghé lại Vạn An. Từ tối đó ta luôn nhớ Lệ Nhan cô nương!
– Cái này… Cám ơn công tử đã nhớ tui nha!
Nàng ôm hai má đỏ ửng mắc cỡ ngay. Hiên Phi nhìn cảnh đó muốn rớt tròng mắt ra vì không ngờ nàng dễ say sẩm với mấy lời tán tỉnh táo tợn của Nhan Chí Bình như vậy.