Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách

Chương 13.2


Bạn đang đọc Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách – Chương 13.2

Về đến nơi sau khi chuyện tỉ thí kết thúc, hai đứa đều bị cha mình mang ra xử phạt. Hiên Phi thật là ấm ức, oan uổn vì mình là người bị hại vẫn bị tội. Cha bắt hắn quỳ trước bài vị tổ tiên sáu đời nhà họ Long rồi chửi mấy câu thuộc nằm lòng. Hắn khổ sở rên rỉ…
– Con biết mà cha. Con đâu có làm tổn hại danh dự gì nhà mình đâu. Việc này có phải do con bày ra, tại nha đầu Lệ Nhan hết thôi!
– Nhưng con cũng có liên quan. Cha lần trước đã thấy nghi ngờ lắm rồi. Sau hôm nay cha càng thấy rõ vấn đề! – Long bách phi nói xem ra rất căng thẳng, nghiêm trọng khiến hắn nhíu mày hỏi.
– Thấy gì cha?
Mặt Hiên Phi ngây thơ, nhân lúc hỏi sẵn tiện rút chân ngồi luôn không thèm quỳ nữa. Cha hắn đang lo chuyện lớn nên không chú ý chi tiết gian xảo của con nha, ông ấy chỉ vào mặt con trai nói dứt khoát.
– Con thích Lệ Nhan!
Nghe ra hắn thiệt hết hồn. Không hiểu sao tim đồng thời lại bay lung tung trong ngực cảm giác có chút sợ hãi khi cải lại.
– Cha … cha nghĩ sao con đi thích nha đầu đó chứ? Thiệt là tức cười! Ha ha… ha… – Hiên Phi cười không hiểu sao gượng dã man. Hắn không nhận ra nổi chính mình đang lúng ta lúng túng một cách bất thường.
– Không thích sao bối rối vậy con? – Cha hắn tinh ý, vả lại chỉ có một thằng con trai chẳng lẽ không hiểu rõ nhưng Hiên Phi vẫn cố nói.
– Không có! Con không có thích!
Hiên Phi cố khẳng định. Hắn một lòng một dạ ghét Lệ Nhan xưa giờ ai ai cũng biết, không thể xảy ra chuyện động trời như vậy. Nghe con khăng khăng đảm bảo, Long Bách Phi cũng không dám nhẹ lòng vì chuyện kinh khủng đó vẫn có thể sẽ xảy ra.
– Tốt nhất là không có! Cha không muốn làm sui gia với lão Mạch Kiểm ấy đâu. Cha đã nhờ người mai mối cho con để làm một buổi thành thân hoành tráng trả thù lần trước Mạch Kiểm không mời cha sang dự!
Xem ra cha hắn đang hưng phấn khi nghĩ đến vẻ mặt thèm thuồng dự hôn lễ của Mạch Kiểm. Tim Hiên Phi vẫn còn run rẩy do cha nói mình thích Lệ Nhan nhưng thấy cha khoái chí đến vậy lập tức nhăn nhó lên tiếng…
– Cha đừng có mang hôn nhân đại sự của con ra để trả thù riêng của cha chứ!?
– Vợ này cha chọn cho con. Con không thích thì vợ sau con tự chọn cha sẽ không nhúng tay vào!
– Cha chung tình chỉ một thê tử thì tại sao con phải lấy nhiều vợ chứ!?
Hiên Phi hiểu cha mình tuy bên ngoài lăng nhăng rất dữ nhưng là một lòng yêu nhớ mẹ mình. Lần nào đến ngày giỗ cũng ôm chân bàn thờ lén khóc thiệt là thê thảm vậy mà cứ lên mặt tỏ ra mạnh mẽ với con. Long Bách Phi bĩu môi nói với lại ngay.
– Ngốc tử này thật là… Nhiều vợ mới là sung sướng! Cha thương con như vậy con đừng phụ tình cha nha con trai cưng!?
Long Bách Phi cười khoái trá ôm con trai khiến hắn chỉ biết chán nản. Nếu ông ấy không phải là cha ruột chắc Hiên Phi cũng quay đầu bỏ chạy vì hoảng sợ rồi.
Khi đó bên nhà họ Mạch hàng xóm, Lệ Nhan cũng bị quỳ vì tội làm loạn gây ra sự việc chấn động này. Mẹ nàng xót con con bị quỳ cả canh giờ nhưng không dám xin vì chồng vẫn còn tức giận.
– Tối nay không cho ăn cơm. Cấm túc con một tháng không cho bước chân khỏi phủ!
– Một tháng sao cha? Con sẽ chết mất… mười ngày thôi cha ơi hic… con biết lỗi rồi thiệt mà! – Lệ Nhan rỉ rỉ khóc không ra bộ dạng động lòng người như người ta mà lại thành xấu thêm xấu nha.
– Ai biểu con quậy phá lôi cả Hiên Phi vào nữa!
Mạch Kiểm cứng rắn không dễ vì cái mặt khóc xấu thê thảm của con gái tha cho dễ dàng. Nghe thế nàng chu môi hít nước mũi vào nói….
– Dù sao hắn cũng giúp con đuổi hết đám người đó rồi. Cha giảm phạt đi cha! Nha cha!
Lệ Nhan nước mắt cá sấu, cố sức rơi lệ rõ xạo rồi lết đến gần năn nỉ thảm thiết. Mạch Kiểm hừ lạnh cứng rắn nhưng rồi cũng không thể chịu nổi vì con gái cứ đem vạc quần mình ra làm khăn chùi nước mũi.
– Được rồi! Mười ngày thôi nhưng sau này không cho con được phép gây sự, đánh nhau với Hiên Phi như trước nữa!
Nghe đến đây nàng có chút mừng rỡ vì phạt ít nhưng lại thêm thắc mắc lùi ra quẹt mũi hỏi ngây ngô…

– Sao vậy cha? – Nàng và Hiên Phi đánh nhau xung đột là thế nhưng từ nhỏ đến lớn người lớn chưa bao giờ bắt nghỉ chơi như vậy cả.
– Hai đứa đều trưởng thành rồi cứ mãi như trẻ con gây sự như vậy thật không ra thể thống gì cả.
– Chính cha và Long thúc già rồi cũng thế mà! – Lệ Nhan chu môi nói “lí lẽ” khiến cha nàng tức lên phất áo nói.
– Dám cải cha! Tăng lên mười lăm ngày phạt!
– Ah… Con đâu có ý đó! Mười ngày thôi cha ơi!
Lệ Nhan thật là quá sức đau lòng có giả khóc lăn ra giữa nhà thì cha cũng không thèm xót xa tha cho. Mạch Kiểm đi vào thì phu nhân đã dịu dàng đến bên hỏi mặc kệ Lệ Nhan vẫn còn rên rỉ ở sau.
– Nhan nhi và Hiên Phi chơi chung từ bé. Chàng không phải tự dưng cấm chúng như vậy!? Nói thiếp nghe có chuyện gì đi!
Quả là chỉ có thê tử tinh ý hiểu Mạch tiêu chủ nhất. Mạch Kiểm nhanh chóng thở dài nhớ lại dáng vẻ cùng lời nói của Hiên Phi lúc ngoài võ đài rồi trả lời vợ.
– Ta chỉ lo cấm Thu Nguyệt cuối cùng Lệ Nhan mới có gì với Hiên Phi. Ta không muốn làm sui gia với Long Bách Phi, nàng biết mà… – Mạch Kiểm nói còn hơn than thở.
– Nếu bọn trẻ có thật thích nhau chàng càng không thể ngăn chúng được. Nhưng điều khiến thiếp sợ chính là Lệ Nhan và Hiên Phi có nhỡ thành một đôi… chúng nó sẽ phá nhà ra mất vì giành ăn. – Mẹ nàng đã suy ra viễn cảnh vô cùng thê thảm mà ai biết rõ hai đứa cũng có thể đoán được dễ dàng.
– Phải rồi… Dù sao lo xa vẫn tốt hơn đúng không!?
Người lớn đâu thể kiểm soát được hết mọi chuyện của con trẻ. Ai biết chừng lửa gần rơm ướt cũng có thể cháy bùng, việc chưa xảy ra tốt nhất nên ngăn nó có thể xảy ra từ lúc đầu.

————————

Với hình phạt cấm túc trong phủ, buổi hẹn đi chơi hoa đăng cho Thu Nguyệt xem như chấm hết. Lệ Nhan bảo Thu Nguyệt tự mình đi với Hiên Phi nhưng cô nhóc mắc cỡ không dám. Hiên Phi hình như cũng không có ý định đi nữa do biết nàng bị phạt.
Cha mẹ nàng phải dẫn Dĩ Hồng đi nên dẫn theo cả Thu Nguyệt. Mẹ xin cho cả nàng nhưng Mạch Kiểm cứng rắn phạt là phạt không cho ngoại lệ. Vì thế cả nhà đi hoa đăng chơi chỉ có mỗi mình nàng ở nhà thôi. Dù sao năm nào cũng xem hoa đăng rồi, nàng cũng không buồn tiếc lắm. Ở nhà ngủ một giấc sung sướng là quên ngay ý muốn đi chơi ngay thôi.
Nhưng nàng đang nhắm mắt cố ngủ sớm thì lại có tiếng người gõ khẽ cửa sổ lịch sự. Lệ Nhan bật dậy nhăn mặt nói vọng ra…
– Trèo tường vào nhà người ta rồi còn bày đặt gõ cửa làm gì nữa Thổ Phỉ!? – Xem ra không cần lên tiếng nàng cũng biết khách đến là ai nên Hiên Phi tự nhiên mở hai cánh cửa sổ. Vừa nhảy vào phòng hắn vừa nói…
– Ây… Ta không gõ cửa lỡ ngươi hét toán lên thì ai chịu trách nhiệm cho sự thanh bạch của ta chứ?
Hắn nói thấy ghét nhưng nàng cũng không thèm quan tâm, nhanh chóng nằm bẹp ra giường bộ dạng không chút đoan trang dù có nam nhân vào phòng. Dĩ nhiên nàng không cần giữ lễ tiết gì với hắn. Hắn chỉ nhíu mày chút xíu không còn lời nào để nói thêm mức độ tệ hại của nàng.
Hôm nay hắn biết cả nhà nàng đều đi xem hoa đăng rồi nên mới mò sang. Nhưng không ngờ vào phòng nữ nhi lại thấy chẳng có gì hay ho với bộ dạng lười biếng đó của Lệ Nhan cả…
– Cha ngươi lần này phạt nghiêm túc vậy? Không dẫn theo ngươi đi với cả nhà luôn!
– Đem tiêu cục ra chơi thì cha ta giận đúng rồi! – Cái quan trọng chính là nàng biết vẫn cố ý phạm sai nên cha mới điên hơn phạt cứng.
– Vậy có muốn lẻn đi chơi với ta không?
Hiên Phi ngồi tự rót trà nói làm nàng đang nằm vật vờ bật dậy ngay lập tức…
– Ra hoa đăng lỡ cha mẹ thấy ta thì sao?

– Thì đi chơi nơi khác. Vạn An này chắc chỉ có hoa đăng chơi thôi sao? Ta chỉ cho là ngươi sợ không dám đi thì có!
– Sợ cái đầu heo Thổ Phỉ nhà ngươi đó! – Lệ Nhan hung hăng gào lên chỉ làm Hiên Phi cười đẹp nói.
– Vậy thì đi!
Hắn đứng lên vui vẻ, nàng cũng hăm hở nhảy xuống giường chẳng nhớ chuyện cha cấm chơi chung với Hiên Phi nữa. Giữa nàng và hắn như thế bao nhiêu năm rồi làm sao bảo không chơi chung là làm được.
Nàng xếp gói cao, đắp chăn giả mình ngủ sau đó thổi đèn trốn theo Hiên Phi. Nhưng hắn đang định trèo khỏi cửa sổ trước thì nàng đã níu áo…
– Nè! Ta có một nơi chưa từng được đến. Ngươi dẫn ta đến đó nha Thổ Phỉ?
– Chổ nào mà chưa đến!? – Nàng nổi tiếng quậy phá, nói ra có nơi chưa đến khiến Hiên Phi có chút bất ngờ nha. Lệ Nhan nhanh chóng nhe răng cười nham nhở nói.
– Thì là… thanh lâu đó! Dẫn ta đến mở rộng tầm mắt có được không?
Xem nàng nói ra không chút xấu hổ khiến Hiên Phi tái mặt nói ột câu…
– Ngươi đúng là không phải nữ nhi mà!
Có nữ nhân đoan trang nào muốn đi tham quan nơi chốn phong hoa tuyết nguyệt đó một cách trắng trợn như nàng đâu. Nhưng tiếc là Mạch đại tiểu thư phức tạp hơn loại nữ nhi tầm thường, nơi càng “khó vào” nàng càng muốn vào cho biết.
Thế là Hiên Phi chiều ý nàng và tiện để tiện cho người ta không kinh sợ, hắn mang cho nàng áo hồi nhỏ của mình cho nàng giả nam trang. Thế là như hai tiểu tử, nàng và hắn củng nhau đi chơi kỹ viện.
Vào khu thanh lâu, nàng níu cứng áo Hiên Phi để bước theo khi mắt ngẩn ngơ nhìn nơi trụy lạc của nam nhân. Các kĩ nữ mặc xiêm y mong manh ít vải đua nhau kêu gọi khách vào chơi.
– Long thiếu gia!
Các cô kĩ nữ thiếu điều đạp nhau để chạy ra đón hắn đến. Cả Lệ Nhan xém chút cũng bị họ đẩy ra xa tám trượng. Cũng dễ hiểu cho họ vì khách đến đây đa phần xấu xí, hỏi sao họ không ham muốn nam nhân cỡ như “siêu cấp mỹ nam nhân của Vạn An chứ. Hiên Phi thư thái nói…
– Cho ta một phòng hướng ra sông, dọn thêm đồ ăn thịnh soạn không cần ai phục vụ cả!
– Sao lại không? Bọn thiếp tự nguyện nè!
Mấy cô kĩ nữ thật muốn nhào đến lột áo hắn rồi “hưởng thụ” ngay nhưng Hiên Phi chỉ cười trừ. Dĩ nhiên hắn dẫn theo Lệ Nhan làm sao gọi ai phục vụ mình chứ. Nàng lẽo đẽo theo hắn vừa đi vừa xoay nhìn…
– Xem ngươi khiến họ buồn chưa kìa! – Nàng bĩu môi vì vẻ mặt thất vọng hàng loạt của các cô kĩ nữ xinh đẹp.
– Không phải tại ngươi cả sao?
– Sao lại tại ta? Ngươi cứ ăn chơi hết mức để ta mở rộng tầm mắt toàn bộ thú vị nơi thanh lâu chứ!?
– Ngươi không lấy được chồng không phải là không có nguyên đâu!!!
Hắn vừa nói vừa quất đầu nàng một cú choáng váng. Lệ Nhan rưng lệ ôm đầu đầu chỉ biết bước theo.
Lên căn phòng hạng sang trọng nhất, mắt Lệ Nhan sáng trưng nhìn cả bàn đầy thức ăn ngon. Đặc biệt phòng này có cửa sổ lớn ngắm cảnh sông. Bên kia bờ chính là nơi tổ chức hoa đăng nên lung linh các loại đèn màu đủ sắc. Cảnh đẹp, đồ ăn ngon càng khiến Lệ Nhan hớn hở…
– Tuyệt quá! Ngồi đây xem ra hay hơn chen lấn bên kia đông người.
– Xem ra ngươi thích thanh lâu rồi!

– Ưhm… ta thấy chổ này cũng bình thường mà tại sao người ta không cho nữ nhi vào chơi nhỉ?
Nàng chạy lòng vòng xem thấy không khác gì một phòng trọ đẹp có giường cùng hồ tắm cả. Hiên Phi không nói năn gì cứ mặc kệ nàng ngốc nghếch như thế. Hắn tất nhiên hiểu sức ăn của cả hai nên gọi bàn ăn hoành tráng.
– Không ăn thì ta ăn hết đồ ăn đó đầu heo diễm lệ!
– Chờ ta ăn với!
Thế là cả hai tranh nhau ăn cho thật no rồi tính tiếp. Chuyện giành ăn của cả hai dĩ nhiên diễn ra rồi càng làm phòng đầy tiếng cười giỡn pha lẫn tí xíu xung đột. Cả hai không uống rượu, cái chính là Hiên Phi lo nàng say sẽ quậy phá khắp nơi không kiểm soát. Sau khi ăn uống no say, hai đứa trèo ra ngồi trên bệ cửa sổ ngắm thả thiên đăng cùng liên đăng thả trôi sông.
Lệ Nhan hớn ha hớn hở chỉ mấy cái đèn bay thật là cao vào bầu trời đêm sáng tỏa ánh trăng rằm tháng tám.
– Năm nào cũng đẹp ha Thổ Phỉ! – Nàng và Hiên Phi năm nào lễ hội mà không gặp nhau xung đột cũng thấy chẳng thú vị nữa. Hiên Phi cũng cười.
– Ừhm. Hay năm sau ta với ngươi lại đến đây xem nhé. Ta thấy bên kia động người vây theo ta cũng thật mệt!
Lệ Nhan bĩu môi vì Hiên Phi lại tỏ ra mình là người nổi tiếng ở Vạn An rồi. Độ nổi tiếng của nàng cũng không thua hắn tiếc là không bị bâu cứng như thế.
– Xem bên kia nhìn gần cũng hay vậy!?
– Ngươi thật lắm chuyện. Rốt cuộc thích xem gần hay xa?
Cả hai lại hung hăng đang nhau qua lại giống giỡn hơn xung đột. Nhưng trong không gian yên tĩnh dễ nghe vài tiếng động mang chút kì lạ. Hiên Phi giật mình nhận ra âm thanh đó nhưng không kịp ngăn Lệ Nhan ngóng tai nghe.
Căn phòng phía bên trái có tiếng người kịch liệt rên rỉ từng hồi theo nhịp thở dốc, vách tường mỏng ngăn phòng xem ra cũng không ngăn nổi chấn động run từng nhịp. Cả người Hiên Phi căng thẳng trong khi Lệ Nhan ngơ ngác….
– Bên kia hình như có giọng nữ nhân rên la có sao không?
– Không sao! Ngươi mặc kệ đi đừng chú ý!
Nghe thế nàng ngoan ngoãn ngắm cảnh tiếp. Tuy không ra bộ dạng nữ nhi đoan trang nhưng thật sự Lệ Nhan cũng chẳng biết chút gì về chuyện nam nữ cả. Hiên Phi đâu để nàng biết hết toàn bộ thú vui ở kĩ viện chứ. Nhưng khi cả hai vừa tiếp tục ngắm cảnh đèn tiếp thì lần này từ căn phòng bên phải….
– Đại gia… ghét quá …từ từ đã…
– Chúng ta chơi trò hôn nhẹ đi mỹ nhân!
– Ưhm… ghét quá hà! Đại gia hư thật!
Bên đó hình như cũng mau chóng vang chút âm thanh cao trào kịch liệt. Lúc này Hiên Phi ngồi cứng đơ cảm thấy căng thẳng vô cùng. Hắn ngồi cùng Lệ Nhan trong hoàn cảnh này cảm thấy có chút không nên. Hiên Phi nghĩ đã đến lúc về rồi thì nàng đã chau mày nhíu mi hỏi một câu rõ ngốc…
– Trò hôn nhẹ là trò chơi gì?
Nàng thật nghe tên trò chơi lạ hoắc, không biết mới hỏi hắn. Hiên Phi thì đơ ra nhìn nàng.
Lệ Nhan không xinh đẹp tuyệt sắc nhưng đôi mắt nhỏ cũng tròn sáng như sao đêm, mũi thấp cũng dễ thương, cái miệng dẫu không mộng đầy nhưng mỏng mỏng xem ra không tệ chút nào. Hiên Phi nuốt khan, chẳng thể động não ngay lúc này. Điều gì đó thôi thúc kiểm soát lí trí của hắn lúc này.
– Ngươi không biết trò đó sao?
– Không! Ta với ngươi chưa chơi trò đó qua bao giờ mà!
Nàng từ nhỏ chơi với Hiên Phi là nhiều nhất. Thấy nàng thật ngốc nghếch không biết, hắn nuốt khan nói…
– … để ta chỉ ngươi nha!
– Hay quá! Chơi làm sao chỉ lẹ đi!
Lệ Nhan hăm hở, vẻ mặt tò mò nôn nóng muốn biết ngay. Hiên Phi càng nhìn càng như hoa mắt khi thấy nàng phút chốc cũng khá đáng yêu. Mỹ nam xấu xa cứ vậy vùng lên trong hắn không thể ngừng lại.
– Oẳn tù tì. Ai thua sẽ bị hôn nhẹ!
– Hôn nhẹ là làm sao mới được!?
– Chơi đi ta sẽ chỉ cho…

Lệ Nhan tin tưởng, cười giơ tay oẳn tù ti ngay cùng hắn. Ngay lập tức mặt Lệ Nhan nhăn nhúm lại do đó giờ oẳn tù tì toàn thua Hiên Phi. Hắn vì biết rõ nàng lúc nào cũng sẽ ra thứ tự kéo-búa-bao nên nhớ, dễ dàng thắng liên tục. Nàng rầu rĩ vì thua ngay ván đầu…
– Ta thua rồi thì sao?
– Ngồi yên!
– Có đau như búng lỗ tai không Thổ Phỉ!?
Hiên Phi mà búng lỗ tai lúc nào nàng cũng trào nước mắt vì đau. Hắn lúc này run run nghe tim đập thình thịch trong ngực. Hắn chẳng nghĩ ngợi thêm dù là chút lí do ngăn mình làm như thế này, cứ vậy chòm hướng về phía nàng.
Lệ Nhan bắt đầu thấy có chút căng thẳng khi nhìn tuấn nhan của hắn gần sát. Thế là nàng vội hỏi…
– Trò này không dùng tay sao?
– …dùng miệng thôi!
– Miệng hả?
Lệ Nhan không biết miệng có thể làm được gì thì chút kiên nhẫn của hắn cũng đã đến đích. Cánh môi hồng nhuận đầy mộng cân đối phủ nhẹ lên môi nàng. Nàng nghe cả người tê dại ngay lập tức, mắt mở tròn xoe cảm giác từ môi chạm môi sinh ra cảm giác thật lạ. Môi Hiên Phi mềm mềm thơm thơm, môi nàng lại nho nhỏ chẳng đủ che lấp môi hắn. Rồi Hiên Phi lùi ra, mặt sớm nóng rang đỏ ửng cố nói…
– Chơi như vậy đó!
– … cũng không đau nhưng sao ta thấy hơi kì kì đó!
Nàng vẫn còn nghe tim đập như chạy nhanh vậy làm hắn rụt rè hỏi ngay…
– Nghe thấy kì kì là kì kì ra sao?
– Tim ta đập rất nhanh nè! Có chút hơi sợ hơn là búng lỗ tai nữa!
Hiên Phi thở ra hơi mừng một chút xem ra vẫn còn có thể nhẹ lòng. Hắn biết mình đã lừa gạt để hôn môi người ta nhưng xem ra Lệ Nhan miệng lưỡi không đoan trang lại khờ khạo hơn hắn nghĩ. Ban nảy vì run quá hình như hắn làm nhanh quá, thật muốn thử lại nên hỏi…
– Có muốn chơi tiếp không?
– Chơi chứ! Trò này lạ, ta về chỉ Thu Nguyệt và Dĩ Hồng cùng chơi!
Hiên Phi nghe thế lập tức nói…
– Không được… trò này nam nữ mới chơi được. Ta chỉ ngươi đầu tiên, người chỉ được chơi với mỗi mình ta thôi!
– Sao kì lạ vậy?
Hắn cắm răng, thật không muốn Lệ Nhan đem trò này ra chơi với nam nhân khác.
– Đó là luật chơi mà!
– Rồi… chơi tiếp đi!
Lệ Nhan thật vô tư không biết là do ngu hay quá trong sáng không am hiểu chuyện người lớn. Dù sao hắn cũng đã lỡ xấu xa rồi nên không do dự. Hắn cố ý thắng, lại hôn lâu thêm một chút. Mỗi lần càng hôn dài ra thêm. Lệ Nhan thua liên tục càng tức, rất muốn chiến thắng trả đũa với suy nghĩ đơn thuần như chơi búng lỗ tai.
Cuối cùng cũng thắng làm nàng reo lên…
– Ta thắng! Đến ta hôn nhẹ ngươi!
Nàng nhỏm lên, Hiên Phi ngồi yên nhìn nàng lao ụp đến. Môi nàng hăm hở áp lên bờ môi hồng tuyệt mĩ. Hiên Phi thật sự thích cảm giác này khi chạm môi nàng như thế và lại có chút thấy không đủ nên giơ tay giữ nhẹ người nàng lại, môi cũng hở ra thêm chút cử động làm nàng bối rối lùi ra ngay.
– Sao ngươi lại muốn cắn ta?

– Hết chương 6 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.