Bạn đang đọc Yêu Đi Kẻo Muộn FULL – Chương 55
Lúc tới khuôn viên nghĩa trang thì vừa khéo là đúng khoảng thời gian nắng buổi chiều chói chang nhất.
Ti đang cầm hoa, Thẩm Nam Tự cầm đồ lễ, hai chúng tôi đi trên con đường lát đá thuần một sắc trắng rộng rãi không thấy bóng người, không ai nói câu gì.
Bia mộ của ông ngoại có người quét dọn hằng tuần, trông vẫn còn mới tinh.
Ông cụ trong tấm ảnh có khuôn mặt hiền từ, đeo chiếc kính gọng mảnh màu vàng, ôn hòa nhìn những người dừng chân lại đây.
“Tôi lớn trên trong hoàn cảnh được mọi người chờ mong tôi trở thành một người ưu tú, xuất chúng, thậm chí hoàn hảo.” Tôi đứng trước bia mộ, nói khẽ: “Chỉ có ông ngoại là quan tâm xem tôi có vui vẻ hay không, có hạnh phúc hay không, có sống lương thiện hay không.”
Nói rồi, nghĩ đến gì đó, tôi cười: “À phải, còn có cả Phó Chi Hành nữa.”
Thẩm Nam Tự đứng bên cạnh tôi nhìn bia mộ trước mặt, nói: “Với anh, chắc hẳn ông ngoại là một người rất quan trọng phải không?”
“Nếu không nhờ có ông ngoại, có lẽ tôi sẽ trở thành một người rất lạnh lùng.” Tôi nói, “Mặc dù hiện tại có lẽ tôi cũng rất lạnh lùng.”
“Không, anh không như vậy.” Thẩm Nam Tự xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Anh không như vậy một chút nào.”
“Thật sao…” Tôi nhìn về phía cậu ta: “Thực ra cũng chẳng sao.
Có lẽ đây không phải là chuyện xấu.”
Một người quá cảm tính khó tránh dễ bị người khác dùng tình cảm để ép buộc, ít nhất hiện tại tôi không cần phải lo lắng điều này.
“Thời Lộ…” Thẩm Nam Tự muốn nói lại thôi.
Người trước mặt dần dần ăn khớp với bóng hình nhỏ bé tám năm trước, cùng một nơi, lần trước cùng nhau đứng ở đây, cậu ta chỉ mới mười hai tuổi.
“Có lẽ cậu không hiểu rõ tôi cho lắm.” Tôi nhìn Thẩm Nam Tự, nở nụ cười thoải mái: “Ông ngoại là một người hiền lành rất tốt, tôi thì chưa chắc đâu.”
“Cậu biết không, có người làm từ thiện chưa chắc là vì tình yêu và lòng trách nhiệm.”
Những lời này tôi rất ít khi có cơ hội nói ra miệng, đối mặt với Thẩm Nam Tự, lần đầu tiên tôi nói với cậu ta con người thực của mình.
“Tôi từng giúp đỡ trại trẻ mồ côi, tổ chức câm điếc, đoàn thể bảo vệ môi trường, trường học cho học sinh đặc biệt… Nhưng tôi có thực sự quan tâm họ không, dường như chưa hẳn.” Tôi cúi đầu nhìn xuống, nói khẽ: “Với tôi, những chuyện này bình thường như ăn uống ngủ nghỉ, mặc dù trông có vẻ là một khoản tiền không nhỏ nhưng so với thu nhập của tôi thì không là gì hết.”
Không nhớ có ai đã từng nói, tôi không giống một con người có máu thịt cho lắm.
Lúc đó tôi từng hoài nghi bản thân trong phút chốc nhưng sau đó tôi nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo, không phải chỉ có người tốt mới làm việc tốt, cũng không phải chỉ có người xấu mới có giới hạn tối thiểu của đạo đức thấp hơn mọi người.
Tôi làm chuyện khiến bản thân cảm thấy dễ chịu, tự tại, yên ổn, không gây thương tổn cho ai, tại sao không thể làm chứ?
Vì sao tôi nhất định cứ phải biết khóc biết cười, biết thông cảm tất cả những người và việc không liên quan gì tới tôi?
Điều ấy quá mệt mỏi.
Im lặng thật lâu, Thẩm Nam Tự nói: “Chủ động chăm sóc cho một đứa trẻ xa lạ không thích sống chung, ngồi xổm xuống dịu dàng nói chuyện với cậu ấy, dẫn cậu ấy tới thư phòng mình chơi, nói với cậu ấy về thế giới bên ngoài cậu ấy chưa từng thấy… Đối với anh đó cũng là chuyện rất bình thường hay sao?”
Cậu ta nắm chặt tay tôi để tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Nếu như những chuyện này rất bình thường, vậy thì hằng năm gửi sách cậu ấy thích cho cậu ấy, tặng đàn violin quý giá cho cậu ấy vào sinh nhật cậu ấy kèm theo thiệp tự tay viết, những chuyện này cũng đều rất bình thường hay sao?”
Đàn violon… Tôi nhớ ra rồi, một năm nào đó tôi từng đấu giá được một chiếc trong bộ sưu tập cá nhân của một nghệ sĩ âm nhạc nào đó tại một buổi đấu giá từ thiện.
Tôi nghĩ đã là làm từ thiện thì chẳng bằng tặng nó cho người cần đến nó, vừa hay trước đó không lâu tôi có nghe trợ lý nhắc đến chuyện một đứa trẻ tôi giúp đỡ giành được giải thưởng trong cuộc thi đàn violin, tôi bèn gửi cây đàn đó tặng cho cậu ấy.
Không ngờ lại trúng vào sinh nhật của Thẩm Nam Tự.
Còn thiệp viết tay thì chỉ là thói quen của tôi.
Lạ lùng là, đáng lẽ tôi không thể nhớ được những đứa trẻ tôi chỉ có duyên gặp vài lần nhưng lúc này nhìn Thẩm Nam Tự, tôi bỗng nhớ ra dáng vẻ của đứa trẻ đó một cách rõ ràng, nhớ cả đôi mắt trong veo của cậu ta, hôm đó lúc rời khỏi trang viên, cậu ta từng sợ hãi nhìn tôi hỏi: “Anh ơi, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau nữa chứ?”
Lúc đó tôi đã trả lời thế nào nhỉ?
Nhớ ra rồi.
Tôi nói: “Nhất định rồi.
Chờ em lớn lên, anh dẫn em đi chơi đu quay nhé.”
Hôm đó, ở thư phòng của tôi, Thẩm Nam Tự bảy tuổi nhìn thấy tấm ảnh chụp London Eye, cậu ta hỏi tôi đó là gì.
“Là đu quay, có thể đưa em lên trời.”
“Trông nó còn cao hơn cả tòa nhà cao nhất, em sợ.”
“Đứng dưới mặt đất thì thấy nó rất cao nhưng nếu em đứng trên đó thì có lẽ nó sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa.”
…
Sau đó tôi đã quên mất lời hứa hẹn của mình.
Sau đó nữa, Thẩm Nam Tự mười chín tuổi dẫn tôi hai mươi bảy tuổi đi chơi đu quay.
Tôi hoàn hồn, chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay Thẩm Nam Tự, cười rất nhẹ hỏi: “Cậu đang nói gì vậy?”
“Anh cũng biết mà… Không phải sao?” Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề, nói: “Ban đầu em chỉ muốn gặp lại anh một lần cho nên cố gắng thi đậu trường cấp ba ở thành phố A, tới đây rồi mới biết hóa ra anh đã ra nước ngoài rồi.
Cho nên em lại cố gắng thi đậu đại học A, tham gia các hoạt động tặng điểm học phần, giành các giải thưởng, tiện thể còn làm việc kiếm tiền sinh hoạt phí.
Nếu anh không về nước thì giờ chắc em đã là sinh viên trao đổi tới thành phố của anh học đại học năm ba rồi, hai năm nữa tốt nghiệp, ở lại làm việc bên cạnh anh.
Thế nhưng anh đột nhiên trở về, em nghĩ, cuối cùng em cũng có thể không cần vất vả vậy nữa rồi.
Nhưng điều em không ngờ tới là, cùng về với anh còn có vị hôn phu của anh.”
Lần đầu tiên Thẩm Nam Tự nói với tôi một câu dài như vậy, giọng cậu ta toát lên vẻ đắng chát, dưới ánh chiều chạng vạng, khóe mắt hơi hoe đỏ: “Người kề vai sát cánh bên anh hóa ra là vị hôn phu tương lai của anh… Chẳng trách kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, em đã thấy anh ta rất đáng ghét.”
Hóa ra cậu ta vẫn còn nhớ rõ Phó Chi Hành à…
“Nếu như anh ta quý trọng anh, hết lòng hết dạ yêu anh, em nhất định sẽ không làm phiền tới hạnh phúc của anh.” Cậu ta cười một tiếng tự giễu cợt bản thân, nói: “Thế nhưng anh ta không hề làm được như vậy.
Dựa vào gì mà loại người như vậy lại có được anh?”
Tôi không tài nào hoàn toàn hiểu thấu được tâm trạng của Thẩm Nam Tự vào lúc này.
Tất cả những gì cậu ta đã trải qua, tôi chưa từng trải qua.
Nhưng tôi vẫn không tránh khỏi xúc động trước tình cảm của cậu ta, dường như ở một nơi nào đó trong tim tôi mơ hồ cảm thấy chua xót.
“Cậu đã từng nghĩ tới chưa, người cậu theo đuổi thực ra không phải là tôi…” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, chậm rãi nói: “Mà là tưởng tượng của cậu về một con người hoàn mỹ hiền lành dịu dàng không có thực?”
Thẩm Nam Tự nao nao, sau đó cậu ta nở một nụ cười dịu dàng mà rầu rĩ: “Có lẽ vậy, nhưng không quan trọng.”
“Bởi vì khi em gặp lại anh một lần nữa, toàn bộ ước mơ, ngóng trông, theo đuổi, nhớ nhung của em đều đã biến thành tình cảm yêu mến không có thuốc chữa.”
“Trước đây em muốn gặp anh là vì muốn gặp anh, hiện tại em muốn gặp anh chỉ vì thích anh.”
“Cho dù anh không giống với người trong trí nhớ của em, em cũng vẫn thích anh.”
“Thích tôi…”
Những ngày qua tôi đã nghe câu này rất nhiều lần, nhiều đến mức khiến tôi nảy sinh cảm giác ảo giác về nó.
Nhưng trên thực tế, tôi vẫn không tài nào phân biệt rõ ràng những rung động của mình là thích, là yêu, là dựa dẫm hay dục vọng.
Tôi coi Thẩm Nam Tự là gì, coi Phó Chi Hành là gì, tôi không dám chắc.
“Anh ơi…” Giọng nói của Thẩm Nam Tự kéo tôi trở về hiện thực.
Cậu ta ôm nhẹ lấy người tôi, hỏi: “Liệu anh có thể không ở bên Phó Chi Hành nữa không?”