Bạn đang đọc Yêu Đi Kẻo Muộn FULL – Chương 54
Đương nhiên tôi không đời nào cho hắn gọi tôi như vậy.
Từ này tách riêng ra thì tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng ghép chung lại với nhau thì tôi chỉ muốn ném Phó Chi Hành ra ngoài.
May là hắn còn tự biết chừng mực, đùa một câu rồi im lặng.
Hôm sau thức dậy, chuyện đầu tiên tôi làm là gọi điện cho Thẩm Nam Tự, hỏi cậu ta xem con thỏ thế nào rồi.
Giọng Thẩm Nam Tự nghe chừng rất mệt mỏi, dường như cả đêm không ngủ ngon giấc, cậu ta nói con thỏ không sao rồi.
“Hôm qua em quá nôn nóng, làm phiền anh nghỉ ngơi, em xin lỗi.” Cậu ta nói.
“Không sao.” Tôi nói: “Hai người còn ở bệnh viện không?”
“Không, em đưa nó về rồi, nó đang ngủ.”
Tôi thấy giọng cậu ta nghe mệt mỏi nên hơi lo lắng bảo: “Cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi.”
Thẩm Nam Tự cười ra vẻ thoải mái, nói: “Em không sao, buổi sáng em có lớp, em đang chuẩn bị đi học.”
Lời này của cậu ta nhắc tôi nhớ hôm nay là thứ hai.
Mặc dù cơ thể không khó chịu dữ dội lắm nhưng tôi vẫn rất buồn ngủ, nhất thời do dự không biết có nên tới công ty hay không.
Trong lúc tôi đang chần chừ, Thẩm Nam Tự nhẹ giọng mở miệng: “Em muốn gặp anh… Được không?”
“Gặp tôi à?” Tôi hỏi: “Bây giờ sao?”
“Lúc nào cũng được.” Cậu ta đáp: “Thực ra từng giây từng phút em đều muốn gặp anh.”
Tôi suy nghĩ chuyện cần làm trong tuần này và công việc ngày hôm nay, rồi nghĩ tới lúc tâm trạng tôi không tốt có cậu ta ở bên làm bạn và an ủi nên đáp: “Xế chiều hôm nay tôi định đi thăm ông ngoại, cậu đi cùng tôi được không?”
Bên kia im lặng vài giây đồng hồ, cậu ta nói: “Được.”
Bên bàn ăn, tôi nói với Phó Chi Hành chuyện hôm nay tôi định đi thăm ông ngoại, hắn hỏi: “Không phải tháng sau mới tới giỗ sao? Sao tự dưng hôm nay lại muốn đến đó, có cần anh đi với em không?”
“Không cần, anh làm việc của anh đi.” Tôi nói: “Cho lái xe chở em đi là được.”
Phó Chi Hành suy nghĩ, nói: “Vậy thì tốt, về sớm một chút.
Hôm qua anh đã đặt trước một tảng bò Wagyu, tối chúng ta ăn lẩu bò.”
“Ừm, em biết rồi.”
Hôm nay Phó Chi Hành có việc ở công ty, ăn sáng xong hắn đi luôn.
Mình tôi ở nhà thong thả xử lý một số chuyện, tới tiệm hoa ở góc đường mua một bó hoa trắng.
Buổi chiều, đúng giờ lái xe đến đón tôi, sau đó chúng tôi cùng đi đón Thẩm Nam Tự.
Đã một thời gian tôi không tới đại học A, cây cối hai bên đường đều đã trụi lủi, giờ đang là giờ lên lớp, sân trường không có mấy người, trông khá vắng vẻ tiêu điều.
Lái xe dừng xe dưới tòa nhà giảng đường, tôi im lặng nhìn kiến trúc trước mặt, chờ người quen đi ra.
Chưa đợi được Thẩm Nam Tự ra thì Phó Chi Hành gọi điện thoại tới.
“Tiểu Lộ, em có ở nhà không?” Giọng Phó Chi Hành nghe hơi nặng nề, ngữ điệu cũng nghiêm túc hiếm thấy.
“Em đang ở bên ngoài, sao vậy?” Tôi hỏi.
Phó Chi Hành không trả lời tôi ngay, sau một lúc, hắn hít sâu một hơi, nói: “Anh muốn giải thích với em trước… Xin lỗi vì chưa được sự đồng ý của em đã thuê người điều tra Thẩm Nam Tự.”
Điều tra Thẩm Nam Tự… Tôi không nói cho Phó Chi Hành biết tôi cũng làm chuyện tương tự.
“Điều tra gì về cậu ta, thân thế à?” Tôi dựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Em biết cậu ta là đứa bé trước đây em từng giúp đỡ.”
“Nếu chỉ vậy thôi thì anh đã không cần phải cố ý nói riêng cho em biết.” Phó Chi Hành nói: “Từ lâu anh đã nói cậu ta không phải người lương thiện đơn thuần rồi, vì sao em không chịu tin anh? Để tiếp cận em, cậu ta lừa gạt lòng thương hại của em, đóng giả thành một người khác, em cũng biết những chuyện này rồi sao?”
Hắn càng nói càng giận, giống như bé con ở nhà trẻ gặp chuyện ấm ức mách với cô giáo lại bị cô giáo hiểu lầm.
“Một người khác…” Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu là Con Thỏ gửi ảnh chụp cho em thì em đã đoán được rồi.”
Phó Chi Hành rõ ràng rất sửng sốt: “Em, đoán được rồi à?”
“Thực ra cũng không khó đoán, chẳng qua em không bỏ thời gian ra suy nghĩ thôi.”
Tôi đưa mắt nhìn xuống tay mình, chiếc nhẫn vẫn đang đeo ổn thỏa ở đó.
Hôm qua lúc ở trên giường, lúc nào Phó Chi Hành cũng hoặc tình cờ hoặc cố ý nắm tay tôi vuốt ve nó.
“Vậy vì sao em còn…”
“Bởi vì nghiêm túc mà nói thì cậu ta không hề lừa dối em, chỉ che giấu một vài việc với em mà thôi.” Tôi nói: “Nói thật thì em không mấy để ý những việc này.”
Hình như đã hết giờ học, tòa nhà giảng đường bắt đầu có một vài sinh viên lục đục đi ra ngoài.
Tôi đã quên ban đầu tại sao tôi lại liên hệ “Con Thỏ” và Thẩm Nam Tự với nhau, có lẽ là vì lúc cậu ta ở bên cạnh tôi thì Con Thỏ biến mất, có lẽ là vì cậu ta nuôi con thỏ tai cụp đó, tóm lại, trong lòng tôi đã có dự cảm từ lâu.
“Nếu như anh đã điều tra ra cậu ta là Con Thỏ thì chắc là cũng đã thấy tin nhắn cậu ta gửi cho em rồi.
Ảnh chụp là thật, những chuyện khác cũng là thật.” Tôi nghe thấy tiếng hít thở trong điện thoại của Phó Chi Hành, tiếp tục nói: “Con Thỏ chưa hề nói cậu ta là Thẩm Nam Tự, cũng không hề nói không phải.
Tương tự, cậu ta cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì tổn thương tới em, cậu ta chỉ nhằm vào mình anh mà thôi.”
“Nhưng em không thấy cậu ta như vậy rất đáng sợ hay sao?” Giọng Phó Chi Hành nghe mất bình tĩnh hơn: “Bên ngoài cậu ta là như vậy, sau lưng lại dùng một thân phận khác ly gián quan hệ giữa anh và em, dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận em.
Tiểu Lộ, anh không để ý chuyện cậu ta nhằm vào anh, anh để ý là một người phức tạp như vậy không thích hợp ở bên cạnh em.”
Nghe đến đây, cuối cùng tôi không nhịn được cười khẽ: “Ai nói cậu ta ở bên cạnh em.
Người kết hôn với em có phải là cậu ta đâu.
Chi Hành, lúc anh ở bên người khác, anh có quan tâm họ đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để tới bên cạnh anh, mục đích là vì tiền hay là vì thân thể của anh không?”
Nói thì nói vậy nhưng tôi biết rõ tôi khác Phó Chi Hành, Thẩm Nam Tự khác với những người thường xuyên đến rồi đi bên cạnh Phó Chi Hành.
Chẳng qua tôi hy vọng Phó Chi Hành đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa.
“Nhưng mà…”
Phó Chi Hành còn muốn nói thêm gì đó, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra khỏi tòa nhà giảng đường, tiến về phía này.
“Được rồi, em phải đi gặp ông ngoại đã, tối về chúng ta nói chuyện sau nhé.” Tôi nói.
“Tiểu Lộ…”
Tôi cúp điện thoại, bên tai yên tĩnh.
Tôi có thể hiểu sự tức giận của Phó Chi Hành.
Trong quá trình Thẩm Nam Tự tiếp cận tôi, hắn ít nhiều gì đã bị ép sắm vai “kẻ bị lợi dụng”, dù là ai gặp phải chuyện này thì cũng sẽ khó chịu.
Tương tự, tôi cũng có thể hiểu Thẩm Nam Tự, nếu không làm như vậy, có lẽ cậu ta sẽ rất khó tới gần tôi.
Suy cho cùng, họ là những người hoàn toàn khác nhau.
Phó Chi Hành muốn có được gì cũng rất dễ dàng, xưa nay không cần phải vắt hết tâm trí, bỏ nhiều công sức ra để theo đuổi, tôi cũng vậy.
Cho nên tôi không thể nào đứng trên lập trường của bản thân để phán xét Thẩm Nam Tự đúng hay sai.
Tất có thể cậu ta chỉ là một đứa trẻ đang cố gắng nhận được một chiếc kẹo thầy giáo thưởng cho mà thôi.
Tôi hoàn hồn lại, người ở cuối tầm mắt tôi càng ngày càng tới gần, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì dần nở nụ cười.
Lái xe xuống xe mở cửa xe cho cậu ta, Thẩm Nam Tự ngồi vào xe hỏi tôi: “Chờ lâu lắm rồi sao?”
“Không lâu lắm đâu.” Tôi cười với cậu ta, nói: “Lên lớp có mệt không?”
“Không mệt.” Thẩm Nam Tự cầm tay tôi đầy tự nhiên, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Con thỏ cũng không sao hết, đừng lo lắng.”
“Ừm… Tôi vẫn chưa hỏi cậu, vì sao cậu lại nuôi một con thỏ?” Tôi thuận miệng hỏi.
“Vì em thích động vật nhỏ.” Thẩm Nam Tự trả lời không chút nghĩ ngợi: “Hồi nhỏ em từng nuôi một con mèo, sau đó nó già rồi mất.
So với mèo hay chó thì thỏ ít cần người chăm sóc hơn.”
Nét mặt và giọng điệu của cậu ta đều rất tự nhiên.
Cậu ta nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Anh có thích mèo con không? Em muốn sau này nuôi thêm một con mèo.”
“Thích.” Tôi bị cậu ta nhìn chăm chú, lạnh nhạt nói: “Có điều Chi Hành bị dị ứng, cho nên tôi chưa nuôi bao giờ.”
“Ồ…” Thẩm Nam Tự cụp lông mi xuống, ánh mắt lóe lên vẻ hụt hẫng, sau đó cậu ta lại cười nói: “Không sao, em nuôi một con, cũng giống vậy cả thôi.”
Tôi hiểu ý cậu ta nói, tôi không nói gì.
Một lát sau, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Con thỏ cũng rất tốt.”
Khuôn viên nghĩa trang của ông ngoại nằm ở vùng ngoại ô rất xa.
Trên đường đi, tôi và Thẩm Nam Tự đều rất yên lặng, chỉ thỉnh thoảng nói mấy câu với đối phương.
Thoạt trông cậu ta vẫn còn hơi mệt mỏi, lúc đi được nửa đường, cậu ta dựa người vào ghế, bất giác ngủ thiếp đi, ngủ một hồi, cậu ta nghiêng đầu gục xuống vai tôi.
Tôi cụp mắt nhìn về phía người bên cạnh, da dẻ trắng trẻo, cánh môi rất mỏng, hàng mi vừa dài vừa dày nhè nhẹ rung theo nhịp thở.
Nếu như không liên hệ cậu ta với Con Thỏ thì ngoại hình như vậy gần như đại diện cho sự xa cách và trầm tĩnh.
Nhưng nghĩ tới Con Thỏ, tôi dường như lại nhìn thấy một số điều khác biệt.
Thực ra tối đó tôi cũng cảm thấy Thẩm Nam Tự muốn gì là nhất định sẽ cố gắng có bằng được.
Người có tính cách như vậy, Phó Chi Hành nói đúng, quả thực không thích hợp ở bên cạnh tôi.
Thế nhưng…
Tôi thôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ít nhất hiện tại, tôi muốn cậu ta ở đây..