Yêu Chiều

Chương 9


Qua 10 phút, Tiêu Hàm vẫn ở khu dừng chân chờ Lạc Thần Dật, mắt thấy Lạc Thần Dật tay xách mấy túi lớn đi qua bên đây, cậu liền vẫy tay, “Dật, em ở trong này.”

Lạc Thần Dật thấy Tiêu Hàm vẫy tay với hắn, cước bộ nhanh hơn, nhanh đi đến cái nơi Tiêu Hàm đang ngồi.

“Dật, mau ngồi xuống, uống miếng nước trái cây đi.” Tiêu Hàm đưa phần nước trái cây của mình cho Lạc Thần Dật.

Lạc Thần Dật tràn đầy ý cười tiếp nhận, uống một ngụm, “Vẫn là Hàm Hàm của anh săn sóc.”

Tiêu Hàm ôn hoà cười cười, không nói gì.

Lạc Thần Dật biết Hàm Hàm của hắn đang thẹn thùng, Hàm Hàm da mặt mỏng dễ mắc cỡ, nhưng mà Hàm Hàm của hắn có thể trước mặt nhiều người làm ra động tác thân mật như vậy đã là một bước tiến bộ rất lớn.

Nghỉ ngơi cho đã rồi hai người lái xe về nhà.

Về đến nhà, Tiêu Hàm lập tức cầm lấy nguyên liệu nấu ăn tiến đến phòng bếp.

“Hàm Hàm cho anh làm trợ lý đi, tuy anh không có biết nấu nhưng chí ít cũng rửa đồ được mà.” Lạc Thần Dật đi theo Tiêu Hàm vào phòng bếp.

“Nhưng, Dật, công việc của ngài xong hết rồi sao?”


“Đã sớm hoàn thành, công việc của anh không nhiều lắm.” Thực ra Lạc Thần Dật không nói cho Tiêu Hàm biết công việc của hắn vốn rất nhiều nhưng bất quá, hắn đều ráng làm cho xong hết ở công ty.

Lúc này, ở tầng cao nhất của tập đoàn Lạc thị đèn vẫn còn sáng. Thư ký của Lạc Thần Dật, thư ký Lưu vẫn còn đang tăng ca.

Má nó, thư ký Lưu hễ nghĩ là thấy nước mắt thành sông, chẳng lẽ được Lạc Thần Dật tín nhiệm là muốn bắt anh tăng ca sao?! Đây là tín nhiệm kiểu gì hả?!!

Anh có thể không cần sự tín nhiệm này được hay không, từ sau khi Lạc Thần Dật có người yêu, lượng công việc trên vai anh càng tăng thêm nhiều, đã thế toàn là những việc quan trọng, phải biết anh chỉ là một thư ký thôi, không thể khơi mào gánh nặng như thế đâu! Chưa hết, tiền lương căn bản không hề xứng với lượng công việc không phù hợp này!

Được rồi, Lưu Khả phát ra nhiều bực tức như vậy, trọng điểm chính là nỗi mãnh liệt khao khát muốn được tăng tiền lương!!

Tiêu Hàm tin ngay không hề nghi ngờ, “Vậy à, thôi cũng được, cùng nấu cơm đi.”

Chồng chồng hai người bắt đầu cùng nhau nấu ăn, Lạc Thần Dật đem cà rốt đã được rửa sạch cho Tiêu Hàm, Tiêu Hàm mỉm cười nhận lấy, “Dật, ngài đánh trứng đi, miễn sao cho nó đều là được.”

“OK.” Lạc Thần Dật từ nguyên liệu nấu ăn lấy ra mấy quả trứng và làm theo lời Tiêu Hàm.

Tiêu Hàm để cà chua được rửa sạch vào nước sôi nóng một phút, rồi khi vừa mới vớt ra thì ngâm ngay vào nước lạnh, sau đó bỏ hột cà chua ra, bỏ vào nồi. Tiếp đó, Lạc Thần Dật bỏ một chút muối vào tô trứng gà. Tiêu Hàm đem trứng và cà chua hấp lên trong vòng bảy phút, sau đó xào cà chua, lại thêm một chút muối, một chút nước.

Tiêu Hàm chờ canh sôi lên sau đó tắt lửa, bỏ trứng vào trong. Tiêu Hàm nhẹ nhàng khuấy, sau đó tác phẩm liền hoàn thành.

(Lé: các bạn không hiểu cũng không sao, tui cũng không biết tui đang làm gì nữa, hãy thông cảm cho một đứa chỉ biết ăn như tui)

“Thơm quá à, Hàm Hàm thật tuyệt.” Lạc Thần Dật ngửi mùi canh trứng liền khen Tiêu Hàm không dứt miệng.

Tiêu Hàm cười cười, “Đâu có, Dật, ngài không cần nói quá lên đâu, giờ ngài hãy vớt bọt canh ra đi, kẻo canh nguội không thể vớt được nữa.”

“À, được.” Lạc Thần Dật sau khi vớt bọt canh bèn gọi dì Trương bưng lên bàn ăn. Dì Trương sau khi bưng canh lên thì quay lại phòng bếp.

Lúc mua cá ở siêu thị Tiêu Hàm đã nhờ người ta xử lý sạch sẽ, thành ra bớt được không ít thời gian (Tiêu Hàm có vẻ không biết xử lý cá, gà vịt như thế nào, dù sao trước khi gặp Lạc Thần Dật cuộc sống của cậu không được tốt, sống nhơ sống nhuốc cậu đều đã trải qua, miễn sao là có thể miễn cưỡng no bụng là được. Cậu biết nấu ăn là do cậu đã từng làm chân rửa bát ở một tiệm cơm nhỏ, đầu bếp ở đó nhìn cậu thuận mắt nên chịu dạy cậu nấu vài món ăn gia đình đơn giản. Nhưng cậu không thể học được nhiều hơn vì sau này tiệm cơm đóng cửa, cậu cũng mất đi việc làm. Tiêu Hàm sở dĩ biết nấu ăn là do cuộc sống ép buộc, dù sao tự nấu cơm cũng có thể tiết kiệm được chút tiền, có thể để dành một chút tiền sinh hoạt. Tuy không bao giờ dùng tới, nhưng có còn hơn không.)

Tiêu Hàm lấy con cá ra, rồi hạ ba nhát dao lên thân nó, đâm tới xương cá, Tiêu Hàm lấy muối sát lên khắp thân cá, cậu để yên như vậy trong một lúc, sau đó moi hết nội tạng của cá ra, bỏ thêm vài gia vị cần thiết. Khi làm xong hết tất cả, cậu bỏ cá vào nồi cơm điện chưng lên.

(Lé: xin hãy hiểu nôm na là Tiêu Hàm đang làm món cá….)


Lạc Thần Dật ở bên cạnh nhìn Tiêu Hàm nấu ăn không có chút khó khăn nào, trong mắt đều là nhu tình, loại cảm giác này thật tuyệt, như thể hắn và Hàm Hàm đã là một đôi vợ chồng già, vợ nấu cơm, chồng đỡ đần, thi thoảng sẽ hàn huyên với nhau vài câu, trong mắt tràn đầy tình yêu với đối phương.

“Đúng rồi, Dật, ngài nhớ canh nồi cơm điện nha. Hết giờ nhớ lấy ra, nếu để chưng lâu quá thì không ăn được nữa.”

“Anh biết rồi, Hàm Hàm.” Lạc Thần Dật gật đầu tỏ vẻ hắn đã biết.

Tiếp theo Tiêu Hàm làm thêm món cải xanh xào đậu hũ với thịt. Chờ Tiêu Hàm và dì Trương bưng hết các món lên bàn ăn xong, cũng là lúc Lạc Thần Dật bưng món cá chưng lên.

Tất cả các món ăn Tiêu Hàm làm đều có mặt trên bàn cơm. Chồng chồng Lạc Thần Dật an vị ngồi thưởng thức bữa cơm trong bầu không khí ôn nhu.

Chắc hẳn họ thấy những món ăn này rất ngon, bởi vì chúng được tạo ra với người mình yêu, về sau nhất định sẽ còn nhiều dịp như thế này nữa.

Ngày hôm nay cứ trôi qua trong bầu không khí ấm áp.

…..

Tiêu Hàm dưới sự chỉ dạy của Trương Lâm đã có tiến bộ trong học tập.

Hôm nay, sau khi hoàn thành buổi học, Tiêu Hàm nói với Trương Lâm đang thu dọn giáo trình, “A Lâm, có thể tiện đường chở em qua công ty của Dật không? Hôm nay là sinh nhật bạn của Dật, tụi em định đi chúc mừng sinh nhật cho anh ấy. Em không muốn phiền Dật phải quay về nhà đón em, nên em nghĩ mình tự đi đến đó thì tốt hơn.”

“Được chứ, không thành vấn đề.” Trương Lâm không chút do dự đáp ứng, bạn bè với nhau đâu cần tính toán chuyện cỏn con ấy làm gì.


Trương Lâm thả Tiêu Hàm trước cửa công ty. Tiêu Hàm xuống xe, nói lời tạm biệt với Trương Lâm sau đó bước vào tập đoàn Lạc thị.

Tại quầy tiếp tân của tập đoàn Lạc thị, nhân viên A là một thanh niên thanh tú trước mặt, mỉm cười, “Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?”

Tiêu Hàm có chút ngại ngùng trả lời, “Ưm… Tôi tìm Dật… À, là Lạc Thần Dật….”

“Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?”

“Ờm, tôi không có hẹn trước.” Tiêu Hàm không biết muốn gặp Lạc Thần Dật thì phải hẹn trước, thành thử cậu có hơi không biết làm sao.

“À, vậy thì ngài nên gọi điện cho tổng tài.” Nhân viên A thấy Tiêu Hàm quẫn bách, có ý tốt đề nghị.

Phải ha, Tiêu Hàm thầm vỗ trán của mình, sao mình lại không nghĩ ra chứ. Tiêu Hàm cảm kích tặng cho cô A một nụ cười, nhân viên A cũng cười đáp trả.

Tiêu Hàm đi qua một bên, bấm dãy số của Lạc Thần Dật, điện thoại bên kia vừa “Đô…” một tiếng đã có người bắt.

Lạc Thần Dật có hơi ngoài ý muốn khi thấy Tiêu Hàm gọi hắn, bình thường đều là Hàm Hàm học xong sẽ chờ hắn về nhà cùng nấu cơm hoặc cùng đi mua nguyên liệu để nấu.

Tuy có chút ngoài ý muốn nhưng Lạc Thần Dật vẫn nhanh tay bắt điện thoại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.