“Hàm Hàm, sao vậy em?”
Nghe thấy giọng nói từ tính của Lạc Thần Dật vang lên đầu dây bên kia, Tiêu Hàm cảm thấy rất an tâm, “Dật, em hiện tại đang ở dưới sảnh công ty chờ ngài, ngài tan tầm chưa?”
“Sắp rồi, Hàm Hàm ngồi ở ghế sô pha trong sảnh chờ anh chút, anh lập tức đi xuống.” Thực ra còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan tầm, nhưng mà Lạc đại tổng tài của chúng ta vì nóng lòng gặp vợ nên đành tan ca sớm. Lạc đại tổng tài này, ngài làm thế bộ không thấy tội lỗi chút nào à ~
Tiêu Hàm nghe Lạc Thần Dật nói hắn sẽ lập tức xuống ngay nên cúp điện thoại, sau đó cậu im lặng ngồi trên sô pha chờ Lạc Thần Dật.
Lạc Thần Dật đi ra khỏi thang máy chuyên dụng cho tổng tài, liếc mắt một cái đã thấy người luôn làm mình động lòng đang im lặng ngồi trên ghế sô pha.
Lạc Thần Dật gật đầu với đám nhân viên đứng một bên miệng gọi tổng tài, rồi bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Hàm.
“Hàm Hàm, chờ có lâu lắm không?”
Tiêu Hàm thấy Lạc Thần Dật đang đi về phía mình, “Dật, ngài không cần gấp vậy đâu, em không có chờ lâu lắm.”
“Ha ha, Hàm Hàm, sao không đợi anh về đón?” Lạc Thần Dật cưng chìu nhìn Tiêu Hàm.
“Em không muốn làm phiền ngài nên nhờ A Lâm chở em lại đây.”
“Hàm Hàm của anh thật săn sóc, giờ mình qua nhà A Ngọc thôi.” Dứt lời, Lạc Thần Dật ôm Tiêu Hàm ra khỏi công ty.
Chồng chồng hai người Lạc Thần Dật không biết hành động ôm nhau thân mật hôm nay đã dấy cho công ty một trận sôi nổi.
Hủ trong thiên hạ: ngao ngao ngao, JQ trần trụi quớ, oh fuck, chưa bao giờ thấy tổng tài đại nhân ôn nhu như vậy!!!!!
Thiên hạ toàn thụ mình bố là công: Tui nghe thấy tổng tài kêu cậu trai kia là Hàm Hàm, hú hú, xưng hô rất rất thân mật ~ nếu mà không có JQ, tui sẽ mổ bụng tự sát!!!!
Thụ kute hồn nhiên lạc lối: có nguy hiểm mấy tui cũng không sợ, tui thấy tổng tài đại nhân chính miệng thừa nhận Hàm Hàm là vợ yêu của ảnh đoá ~~
Mọi người: rống rống ~ Tổng tài x Hàm Hàm muôn năm!!!!!
(Bản edit gốc là ở wattpad do editor Lechannn edit, bất cứ trang web nào khác đăng lên đều là chưa xin phép.)
Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm một chút cũng không biết tình hình đang xảy ra, nếu có biết bọn họ cũng thoải mái thừa nhận. Hiện tại bọn họ đang đi trên đường đi đến nhà của Lâm Ngọc.
“Dật, ngài nói xem mình nên mua quà gì đây? Lỡ gì mua trúng quà không hợp ý không?” Tiêu Hàm chống cằm tự hỏi, trông đáng yêu cực.
“Ha ha, Hàm Hàm à, quà cho A Ngọc anh đã sớm chuẩn bị ổn thảo, Hàm Hàm không cần phiền não. Mà nếu Hàm Hàm tặng quà cho nó, nó nhất định sẽ rất thích.” Lâm Ngọc dám không thích quà của Tiêu Hàm, chắc là rất thèm đánh.
Nghe Lạc Thần Dật nói, Tiêu Hàm không còn lo lắng nữa, vì Dật đã sớm chuẩn bị tốt.
Qua một hồi cũng đến được nhà Lâm Ngọc. Nhà Lâm Ngọc và nhà Lạc Thần Dật nằm ở hai hướng khác nhau, cũng là khu giàu có nổi tiếng trong thành phố A, mà nhà Trình Huy lại rất gần nhà của Lâm Ngọc. Nhà của Lạc Thần Dật tuy rằng không hề ở nơi này nhưng tình cảm giữa họ vô cùng tốt, bởi trước đó ba mẹ họ cũng là bạn thân.
Lạc Thần Dật đậu xe xong thì nắm tay Tiêu Hàm bước vào nhà Lâm Ngọc.
“A Dật, mày đến rồi.” Lâm Ngọc thấy bạn thân đến, vừa chuẩn bị cho Lạc Thần Dật một cái ôm thật lớn, nhưng mà sao A Huy cứ kéo mình lại hoài vậy?
Trình Huy nhìn thấy sự nghi hoặc trên mặt Lâm Ngọc, Trình Huy dịu dàng nói với y, “Ngọc, mày không thấy A Dật và chị dâu mình đang nắm tay nhau à?”
“Ồ ~ tao hiểu rồi.” Nói xong, Lâm Ngọc gật đầu, rồi lớn tiếng hét về phía Tiêu Hàm, “Chào chị dâu!”
Tiêu Hàm có hơi ngượng ngùng cười cười, “Chào, em là Tiêu Hàm, rất vui được quen biết mọi người.”
“Anh cũng rất vui khi được quen biết em. Thực ra tụi anh biết em từ lâu rồi, người được A Dật thương yêu đặt ở đầu quả tim, tụi anh đều có chút tò mò. A Dật này đối với ai cũng lạnh như băng, chỉ có mấy người hợp ý nó mới có thể ôn hoà một chút.” Trình Huy dịu dàng nói với Tiêu Hàm.
Trình Huy tiến lên đánh đánh ngực Lạc Thần Dật, “Anh em tốt, cái gì cũng không nói, chỉ biết ôm hạnh phúc một mình.”
Lạc Thần Dật thâm sắc ôn nhu nhìn nhìn Tiêu Hàm còn một chút thẹn thùng, “Tụi tao hạnh phúc thì mày cũng sẽ hạnh phúc thôi, đừng lo.”
“Sẽ.” Trình Huy nói xong ôn nhu si tình nhìn Lâm Ngọc bên cạnh một cái, hắn sẽ hạnh phúc, hắn không sợ người hắn yêu mãi mãi không biết, có thể bảo vệ người yêu cũng là một loại hạnh phúc mà.
“Được rồi được rồi, mọi người đừng đứng ngoài cửa nói chuyện nữa, vào nhà ngồi rồi nói sau.” Lâm Ngọc không biết vì sao khi Trình Huy nói hắn sẽ hạnh phúc, trong lòng y có chút chua chua, y không biết y là làm sao nữa, anh em tốt được hạnh phúc, đáng lẽ ra y phải vui mới đúng. Quên đi, không nghĩ nữa, rất phí tế bào não. Lâm Ngọc khẽ lắc đầu, bỏ suy nghĩ đó qua một bên.
Thực ra Lâm Ngọc cũng có hơi lười, cũng có chút bất lực, nếu đi sâu vào một chút, có lẽ y sẽ hiểu được lòng mình, nhưng y vốn không thích nghĩ nhiều, cho nên con đường theo đuổi vợ của Trình Huy còn rất dài lâu ~
Sau khi đi vào phòng khách và ngồi xuống, Lâm Ngọc ngay lập tức khẩn cấp đòi quả của chồng chồng hai người Lạc Thần Dật, “A Dật, mau mau mau, cho tao xem mày với chị dâu tặng tao quà gì nào?”
Lạc Thần Dật thấy Lâm Ngọc sốt ruột, bật cười, “Mày gấp cái gì, tao không có thiếu quà mày đâu. Tao đã “thăm dò” chú Lâm trước rồi, đây là thứ mày muốn, tập thiết kế kèm theo chữ ký Andy • Lăng Jason tự tay kí lên.”
“A!!!! A Dật thật tốt, tao vui quá đi!!!!!!”
Lạc Thần Dật và Trình Huy trao đổi một ánh mắt “biết ngay mà”.
Tiêu Hàm khó hiểu nhìn Lâm Ngọc không ngừng nhảy loạn hét to, cậu lặng lẽ kéo góc áo Lạc Thần Dật, nhỏ giọng hỏi, “Dật, Lâm Ngọc sao vậy?”
Lạc Thần Dật nhìn bộ dáng khó hiểu của Tiêu Hàm, hắn hôn hôn hai má cậu, giải đáp, “Anh quên nói cho Hàm Hàm biết Lâm Ngọc là một nhà thiết kế, mà Andy • Lăng Jayson rất nổi tiếng trong giới thiết kế, là thần tượng của Lâm Ngọc, rất ít khi xuất hiện trước công chúng, cho nên chữ kí của ông ta còn hiếm hơn.”
“Dật thật lợi hại, mà Lâm Ngọc cũng lợi hại nữa.”
Lạc Thần Dật và Trình Huy hàn huyên một chút về chuyện công ty, Lâm Ngọc dẫn Tiêu Hàm vào phòng làm việc chiêm ngưỡng các tác phẩm của y.
“Oa, Lâm Ngọc thật lợi hại! Bộ này thật đẹp mắt.” Tiêu Hàm nhìn hàng loạt những bộ quần áo được trưng bày trong phòng làm việc, không khỏi hô ra tiếng.
“Đương nhiên, em phải nhìn xem người thiết kế là ai. Mấy bộ này đều do chính anh thiết kế ra, cũng tự tay anh may vá. Thế nào, thấy có đẹp không?” Lâm Ngọc miệng thì hỏi ý kiến Tiêu Hàm nhưng y lại mang bộ dáng “Mau tới khen đi, tui lợi hại như thế đấy, bộ nào tui thiết kế cũng đẹp hết á”, trên mày trên mặt toàn là vẻ đắc ý.
Tiêu Hàm nhìn vẻ mặt cầu lời khen ngợi của Lâm Ngọc, ý cười trên mặt càng lớn hơn nữa, bọn Lâm Ngọc thật dễ thân thiết, “Đúng vậy, Lâm Ngọc lợi hại nhất.”
Nghe Tiêu Hàm mang theo ý cười, Lâm Ngọc tỏ vẻ không so đo với cậu. Haizzz, y hào phóng quá mà ╯▽╰
“Cộc cộc….” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Ngọc trả lời, “Mời vào.”
Vào là chú Lâm, quản gia của Lâm Ngọc, “Cậu chủ, cậu Tiêu Hàm, đã đến giờ tối, mời theo tôi xuống dùng bữa.”
Lâm Ngọc gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Tiêu Hàm cũng mỉm cười gật đầu. Chú Lâm cúi người cong thắt lưng, lui xuống, ông còn những vị khách khác phải tiếp đón.
“Đi thôi, chị dâu Tiêu Hàm, mình xuống ăn cơm.”
Tiêu Hàm gật đầu, “Để em đi gọi Dật.”
Lâm Ngọc thầm bĩu môi, cũng đâu phải không có ai gọi họ ăn cơm, he he, tôi sẽ không nói cho mấy người tôi cũng muốn gọi Trình Huy đi ăn cơm đâu.
Hai người Tiêu Hàm đi xuống lầu, Lạc Thần Dật và Trình Huy đã bàn xong chuyện, hai người dịu dàng nhìn bọn Tiêu Hàm đi xuống lầu.
“Hàm Hàm, sắp trễ giờ cơm mất rồi, mình ăn thôi.” Lạc Thần Dật nói xong, lại quay đầu nói với Lâm Ngọc, “Đi thôi, nhân vật chính của đêm nay.”
“Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm thôi ~” Lâm Ngọc nói xong, ý bảo ba người Tiêu Hàm đi theo y. Hai người Lạc Thần Dật Tiêu Hàm nắm tay nhau đi vào phòng ăn nhà Lâm Ngọc, Trình Huy cũng nối đuôi Lâm Ngọc mà vào.