Yêu chiều tận tim

Chương 72


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 72

 
Hôm nay, Ngưu Kình ở trước mặt tất cả mọi người chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng chửi như vậy, bất kể  diễn hay không diễn , Kỷ  Thơ Kỳ  cũng đã để lại một ấn tượng xấu trong lòng mọi người.
 
Hơn nữa, nếu cô nói không diễn thì lại đắc đội với Ngưu Kình, vì vậy, giữa hai cái này, cô tất nhiên sẽ lựa chọn cái nào tổn thất tương đối nhỏ với mình.
 

Cũng phải đành nhắm mắt là diễn thôi.
 
Xảy ra chuyện như vậy, bằng việc  Kỷ  Thơ Kỳ “ cố nhịn đau nơi vết thương ở chân’’, phân cảnh này rốt cuộc  cũng  được hoàn thành.
 
Ánh mắt của Bạc Kha Nhiễm chỉ cần diễn một lần thì đã có thể trực tiếp được thông qua, ánh mắt ấy hoàn toàn toát lên được diễn biến tâm lý trong nội tâm nhân vật.
 
Khi Liễu Hâm nhìn thấy cô ấy trong ống kính máy quay, đặc biệt là ánh mắt tràn đầy cảm xúc  kia khiến cho trái tim cô có chút chấn động.
 
Dường như trong khoảnh khắc kia, cô đã thấy được một Lương Sính xuất hiện ngay trước mắt, tồn tại trong thế giới chân thực này.
 
Giãy giụa, không cam lòng cùng hối tiếc…
 
Những cảm xúc tinh tế  lại được diễn giải vô cùng  sinh động chỉ bằng một ánh mắt.
 
Ngưu Kình nhìn thấy, không nhịn được tấm tắc khen ngợi.

 
“Nha đầu này đúng là trời sinh vì diễn xuất mà sống.’’
 
Liễu Hâm nhìn Bạc Kha Nhiễm đang được trợ lý đỡ vào phòng nghỉ ngơi, mái tóc đen nhánh của cô  hoàn toàn bị nước mưa thấm ướt, gò má trắng nõn giờ phút này càng thêm trắng bệch đi mấy phần, lộ ra vẻ nhợt nhạt, đôi môi tím tái. Xem ra cả ngày này ba lần dầm trong nước mưa, bị lạnh không nhẹ, nhìn dáng vẻ héo hon ỉu xìu này của cô ấy, chắc đêm nay  trong người thực sự rất khó chịu.
 
“Đạo diễn Ngưu, tôi đi về trước đây, bên kia có lẽ cũng sắp bắt đầu rồi.’’ Liễu Hâm xoay người lại khách khí nói với Ngưu Kình.
 
Ngưu Kình sảng khoái cười gật đầu.
 
“Được.’’
 
 Cố Hựu thấy Liễu Hâm rời đi, tất nhiên cũng phải đi theo.
 
Anh đem chiếc khăn lông đặt lại trong lòng bàn tay Bạc Kha Nhiễm rồi dặn dò: “Một lát nữa A Miên đưa canh gừng đến, cô phải uống cho hết đấy, tuyệt đối không được bị bệnh.’’
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu một cái: “ Ừ, tôi biết rồi, anh nhanh về đi.’’
 

Cố  Hựu thấy vẻ mặt tái nhợt của cô, thở dài một cái, cuối cùng vẫn theo sau Liễu Hâm trở về đoàn của mình.
 
Anh từ trong túi lấy điện thoại di động ra, “Tử thần’’ còn chưa trả lời tin nhắn, đoán rằng anh ta bây giờ cũng đang bận rộn như con quay ở bên kia, còn chưa có thời gian xem tin nhắn.
 
Suy nghĩ một chút, anh dứt khoát gọi điện cho Thẩm Dữ.
 
Điện thoại đã nổ chuông nhưng vẫn không có ai bắt máy.
 
Tiếng chuông vang lên rất lâu, cuối cùng anh chỉ đành cúp điện thoại.
 
Cố  Hựu gọi liên tiếp mấy cuộc, đầu dây bên kia vẫn không có người nghe.
 
Anh cũng không gọi nữa, dẫu sao thì sớm muộn anh ta cũng sẽ xem được tin nhắn mà thôi.
 
Lại quay đầu lại nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm một cái, A Miên  đã đem canh gừng đến, anh nhìn cô nhận lấy bát canh từ trong tay A Miên, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
 
Hi vọng sau khi uống nó, có thể mang lại cho cô ấy một chút  sức đề kháng.
 
*
Sức đề kháng của Bạc Kha Nhiễm  không phải thuộc dạng yếu kém, nhưng  nó  có tốt đến nhường nào thì cũng không thể chịu nổi sự giày vò lớn như vậy.
 
Dưới loại thời tiết này cứ thế ngấm nước lạnh hơn nữa giờ, thân thể đàn ông cường tráng cũng khó có thể  chịu đựng, huống chi chỉ là một cô gái mỏng manh cơ chứ?
 
Sau khi kết thúc công việc vào buổi tối, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy trong người nặng nề,  đầu óc choáng choáng, cổ họng lại đau khủng khiếp, Nguyễn Lệ   liền biết cô ấy có dấu hiệu cảm lạnh,  cho nên  vừa hoàn thành công việc đã mang cô đến bệnh viện.
 
Sau khi truyền hai chai nước, tình trạng của Bạc Kha Nhiễm đã khá hơn rất nhiều, Nguyễn Lệ  mới mang cô trở lại đoàn.
 
Khi trở về phòng, ngay cả cơm tối cũng chưa kịp ăn thì Bạc Kha Nhiễm đã chìm sâu vào giấc ngủ.
 
Sợ Bạc Kha Nhiễm đói, cho nên Nguyễn Lệ mượn nhà bếp của đoàn làm phim nấu  một ít cháo kê, làm một chút  bữa ăn khuya cho cô ấy, lót bụng một chút cũng tốt.
 
Cô đem cháo đặt lên trên bàn ăn, sau đó gọi Bạc Kha Nhiễm  dậy, nhưng kêu mấy tiếng cũng không thấy người trên giường  đáp lại, Nguyễn Lệ   mơ hồ có một loại dự cảm xấu, cô đưa tay áp chặt lên trán Bạc Kha Nhiễm, nhất thời sắc mặt thay đổi, thật đúng là sợ cái gì thì lại đến cái đó.
 
Cô cho cô ấy uống nhiều canh gừng như vậy, còn mang đến bệnh viện truyền nước chỉ sợ cô ấy lên cơn sốt, kết quả cuối cùng vẫn sốt.
 
Vầng trán dưới tay cô nóng bỏng, ngay cả gò má trắng nõn cũng  trở nên đỏ bừng, Nguyễn Lệ  không dám trì hoàn lâu, vội vàng thông báo cho A Miên cùng Miumi ở phòng bên cạnh, mấy người cùng nhau đưa Bạc Kha Nhiễm đến bệnh viện.
 
Bạc Kha Nhiễm  sốt cao đến kinh người,  nóng tới ba mươi chín độ năm, sốt đến cả người cũng sắp trở nên mơ hồi, nói mớ không biết bao nhiêu lần, nhưng cô cũng chỉ lẩm bẩm trong miệng, liên miên nhưng rời rạc,  không thể nghe thành một câu hoàn chỉnh.
 

Tuy nhiên cô nói nhiều như vậy, Nguyễn Lệ   vẫn nghe thấy rõ ràng cô có  nhắc đến một cái tên.
 
Thẩm Dữ.
 
Nguyễn Lệ   thở dài một cái, nha đầu ngốc này, sốt đến như vậ , vẫn tâm tâm niệm niệm  nhớ về Thẩm Dữ.
 
Thẩm Dữ!
 
Nguyễn Lệ  tựa như nghĩ đến điều gì, cô tại sao lại có thể quên mất Thẩm Dữ cơ chứ?
 
Hai người bọn họ là vợ chồng, hôm nay Bạc Kha Nhiễm ốm đến như vậy, cô chắc chắn phải báo cho anh ta biết một tiếng  mới phải.
 
Nghĩ như vậy, Nguyễn Lệ  đưa tay vào trong túi nhanh chóng lấy điện thoại ra, đang lúc cô đang chuẩn bị gọi cho Thẩm Dữ thì điện thoại rung lên một hồi.
 
Người gọi tới không ai khác chính là người mà cô đang muốn gọi, Thẩm Dữ.
 
*
Rạng sáng, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy cổ họng mình  dường như sắp bốc cháy, khô khốc đến đáng sợ, trong lúc vô cùng khát nước, cô cứ thế tỉnh lại.
 
Sau khi tỉnh lại, trước mắt cô  chỉ là một mảnh sương mù, nhưng khi mảnh sương mù ấy nhanh chóng tan đi, đập vào mắt chính  là trần nhà trắng như tuyết, trong hơi thở tràn ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
 
Cô đang nằm viện?
 
Trong phòng bệnh lúc này chỉ có một mình cô, bây giờ hẳn là nửa đêm đi, bất kể bên trong phòng hay bên ngoài kia  đều cực kỳ yên tĩnh.
 
Trên tủ đầu giường mở một chiếc đèn ngủ màu cam nhạt, khiến cho sự giá lạnh trong căn phòng thêm một chút ấm áp.
 
Cổ họng Bạc Kha Nhiễm vô cùng khô khốc, đầu cùng nặng trĩu, bên trong giống như giống như có một cái búa nhỏ  liên tục gõ vào.
 
Cô cũng biết bộ dáng của mình hiện tại cũng đều cho ba trận mưa vào ban ngày kia ban tặng, thật ra thì lúc tối trước khi cô chìm vào giấc ngủ, trong lòng cũng đã mơ hồ dự cảm được .
 
Nghiêng đầu nhìn chiếc bàn uống trà nhỏ trong phòng, trên đó đặt một ly nước, bên trong còn một nửa, cô cố gắng gượng nâng người lên, muốn xuống giường đi lấy nước.
 
Ngay khi cơ thể cô vừa mới  nhấc lên được một nữa, tay cũng chỉ chạm vào góc chăn chuẩn bị vén chăn lên thì.
 
“Cạch.’’ Cửa phòng bệnh được mở ra.

 
Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt dừng lại động tác, theo phản xạ nhìn về phía người đang đẩy cửa tiến vào.
 
Đang tiến  vào là một người đàn ông  vóc dáng cao lớn, chiếc khẩu trang màu đen che đi phần lớn khuôn mặt, trong tay anh lúc này đang cầm một phích nước màu xanh.
 
Bạc Kha Nhiễm ngây người nhìn anh, sửng sốt khoảng ba giây.
 
“ Thẩm… Thẩm Dữ.’’ Cô run rẩy kêu anh.
 
Người đàn ông nhỏ giọng ừ một tiếng, sau đó bước nhanh đến, đem bình nước đặt ở dưới gầm giường bệnh, rồi ngồi một bên mép giường, đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng nhìn cô.
 
“Tỉnh rồi sao?’’
 
Âm thanh êm dịu, khàn khàn.
 
Bạc Kha Nhiễm có một cảm giác không chân thật.
 
Có phải cô thật sự sốt đến hồ đồ rồi không, Thẩm Dữ đáng ra lúc này đang ở Ninh Hạ mới đúng, sao có thể xuất hiện ở nơi này.
 
Cô vừa định đưa tay lên vỗ vỗ đầu một chút cho thanh tỉnh lại, nhưng bàn tay chỉ vừa đưa lên, còn chưa kịp chạm vào đầu  đã bị một bàn tay ấm áp giữ lấy.
 
“Em làm gì vậy, sốt đến ngớ ngẩn rồi sao?’’ Thẩm Dữ buồn cười nhìn cô.
 
Bạc Kha Nhiễm  chân thực cảm nhận được nhiệt độ từ cổ tay cùng giọng nói ấm áp của anh, lúc này cô mới  tin tưởng.
 
Đây không phải là một giấc mơ, Thẩm Dữ  thực sự đã đến đây.
 
Từ Ninh Hạ đến Tân Xuyên.
 
“Thẩm Dữ.’’
 
Chóp mũi Bạc Kha Nhiễm  trở nên chua xót, cô lập tức nhào vào trong ngực anh.
 
Thẩm Dữ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của cô.
 
“ Ừ, anh ở đây.’’
 
“ Em… Em muốn uống nước .’’ Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng nói.
 
Cổ họng cô không khốc sắp không thể nói thành lời.
 
Thẩm Dữ nghe giọng nói của cô quả thực có chút khàn khàn, anh đỡ lấy cô để cô dựa vào đầu giường.
 
“Anh đi lấy cho em.’’
 

“Được.’’ Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.
 
Thẩm Dữ từ trên bàn nhỏ cầm lấy ly nước, nửa ly nước trong đó đã nguội lạnh, anh đặt ở trên đầu giường, sau đó từ dưới gầm giường lấy phích nước ra, rót một chút nước nóng vào đó.
 
Nhẹ nhàng lắc lắc, nước lạnh đã trở thành nước ấm.
 
Anh đem ly nước đặt lên đôi môi khô khốc của cô, Bạc Kha Nhiễm đỡ lấy tay anh, ừng ực uống mấy ngụm, cảm giác khó chịu lúc này mới dịu đi rất nhiều.
 
Thẩm Dữ dùng ngón tay lau đi vệt  nước còn đọng lại trên môi cô.
 
“Tại sao anh đến đây?’’
 
“Em cũng đem chính mình vào bệnh viện, anh có thể không tới sao?’’ Thẩm Dữ bất đắc dĩ nói .
 
Nha đầu này thực sự không thể khiến cho anh yên tâm một chút nào.
 
Sau khi anh nhìn thấy tin nhắn từ  Cố Hựu, đã là gần rạng sáng, thấy cậu ta gửi cho mình một cái video, anh nhanh chóng gọi lại cho  cậu ta, nhưng gọi thế nào cũng không thấy đối phương bắt máy.
 
Cuối cùng không còn cách nào khác, anh cũng chỉ có thể gọi cho Nguyễn Lệ, cũng may chuông vừa kêu, đầu dây bên kia đã được kết nối, nhưng anh còn chưa kịp hỏi tình hình của Bạc Kha Nhiễm như thế nào thì Nguyễn Lệ  đã nói cho anh biết.
 
Cô bây giờ đang sốt cao, đã vào bệnh viện.
 
Anh vội vàng thả công việc trên tay xuống, đặt một chuyến bay ngay trong đêm bay tới đây.
 
“Chị Lệ  nói với anh sao?’’ Bạc Kha Nhiễm hỏi.
 
Ánh mắt của Thẩm Dữ trầm xuống một chút, cũng không kể cho cô chuyện của  Cố   Hựu, chỉ ừ một tiếng.
 
“May mà cho mấy người chị Lệ  ở đây.’’ Bạc Kha Nhiễm cảm thấy vô cùng may mắn.
 
Mặc dù lúc ấy cô bị sốt đến mơ màng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được mấy người bọn họ đưa cô đến bệnh viện.
 
“Bọn họ về rồi sao?’’
 
“Ừ, anh bảo mấy người họ về nghỉ ngơi rồi.’’
 
“Bây giờ là mấy giờ rồi?’’
 
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
 
“Hơn bốn giờ.’’
 
  
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.