Yêu chiều tận tim

Chương 71


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 71

 
 
Sau khi cởi chiếc khăn và áo khoác trên người xuống, gió lạnh vèo vèo xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh, hơn nữa chúng còn  đang ướt đẫm, gió thổi như vậy, lạnh càng thêm lạnh.
 
Bạc Kha Nhiễm ôm lấy cánh tay, một lần nữa đi bước vào cơn mưa nhân tạo.

 
“Chuẩn bị, action!”
 
Cùng với âm thanh của Ngưu Kình vang lên, toàn bộ trường quay im lặng như tờ, không gian ồn ào bỗng chốc rơi vào im lặng.
 
Tất cả mọi người đều  không chớp mắt nhìn ba người đang diễn.
 
Mấy người Nguyễn Lệ cũng  đang chăm chú nhìn Bạc Kha Nhiễm dưới màn mưa.
 
Chẳng qua những gì họ thấy cũng chỉ là bóng lưng của cô mà thôi.
 
Quần áo trên người đều ướt đẫm, thoạt nhìn trông thật mỏng manh, khiến cho người khác vô cùng lo lắng.
 
Đang chăm chú quan sát chợt nghe sau lưng truyền đến một loạt bước chân.
 

Mấy người nhìn sang, hóa ra là Cố Hựu cùng Liễu Hâm của đoàn bên kia  vừa mới  kết thúc quay phim xong.
 
Cố Hựu đi về phía mấy người Nguyễn Lệ.
 
“Còn chưa xong sao?’’  Anh hỏi.
 
A Miên phẫn nộ lên tiếng: “Vốn chỉ cần  diễn một lần có thể thông qua rồi, nhưng là có người đau chân, mở miệng than một tiếng, làm ảnh hưởng đến việc quay phim của mọi người, rốt cuộc phải làm lại một lần nữa.’’
 
Mặc dù A Miên  không nói người này là ai, nhưng từ giọng điệu này của cô nàng, Cố Hựu liền biết.
 
A Miên cho đến bây giờ thật sự không thể che giấu sự chán ghét của mình.
 
Anh nhìn vào Bạc Kha Nhiễm đang dầm mình trong cơn mưa lớn, suy nghĩ một chút, sau đó từ trong túi lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ mở WedChat, tìm đến cái tên “ Tử thần’’ trong danh bạ.
 
Anh đưa điện thoại về phía Bạc Kha Nhiễm quay một đoạn video ngắn, sau đó gửi nó cho “Tử thần .’’

 
Lại còn bổ sung thêm một câu.
 
“Nếu cứ tiếp tục  quay như thế này, sợ rằng cô ấy sẽ đổ bệnh mất.’’
 
“Anh Cố, anh đang làm gì vậy?’’ A Miên thấy cô Hựu cầm điện thoại, liền hỏi.
 
“Không có gì?’’
 
A Miên ồ một tiếng, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
 
Liễu Hâm đi cùng Cố Hựu  sang đoàn này nhưng  cũng không đi theo anh ta mà hướng  về phía  ê–kip đạo diễn đi tới .
 
Ngưu Kình thấy Liễu Hâm đang đứng bên cạnh mình, mỉm cười chào hỏi với cô một tiếng:
 
“Đến đây sao?’’
 
“Vâng.” Liễu Hâm gật đầu một cái, ánh mắt lại rơi vào ba người ở trong máy quay phim.
 
Bạc Kha Nhiễm đứng dưới cơn mưa, những giọt nước mưa vô tình đập vào mặt cô, cách màn hình, Liễu Hâm mơ hồ cảm nhận được trong ánh mắt cô ấy tản mát ra một chút bi thương.
 
Khi nhìn đến Chu Thiệu Chi cùng Kỷ  Thơ Kỳ đang ôm nhau, cặp mặt trong suốt của Bạc Kha Nhiễm  bắt đầu từ từ ửng đỏ, nhưng  đôi môi vẫn quật cường mím chặt.
 
Ánh mắt của cô ấy…
 
Trong máy quay, thân hình Kỷ  Thơ Kỳ đột nhiên nghiêng ngả một chút, ngay sau đó, cô ngồi sụp xuống, cánh tay giữ chặt lấy chân mình.
 
“Xin lỗi, đạo diễn.”
 
Kỷ Thơ Kỳ  ngẩng đầu lên nói lời xin lỗi cùng với đạo diễn, biểu cảm của cô ta tựa như có chút đau đớn, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.
 
“Quá không biết xấu hổ.’’ A Miên tức giận mắng to.
 
“A Miên.” Nguyễn Lệ cảnh cáo kêu A Miên một tiếng.
 
Tai vách mạch rừng, huống hồ căn bản ở đây không hề có tường.

 
“Chị Lệ.’’
 
Chu Thiệu Chi  quay đầu nhìn Bạc Kha Nhiễm đang còn đứng ở nơi đó một cái, trên người cô đang quấn chặt chiếc áo khoác mà Nguyễn Lệ đã mang tới, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
 
Anh nhìn lại người trợ lý đang đỡ Kỷ  Thơ Kỳ đứng dậy, nhìn sắc mặt của cô ta, không hề tốt hơn so với Bạc Kha Nhiễm bao nhiêu.
 
Nhưng anh không phải lần đầu tiên ở đặt chân vào làng giải trí này,  nên có một số việc chỉ cần hơi nhạy cảm một chút thì có thể phát hiện chân tướng.
 
Kỷ  Thơ Kỳ cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng đang chiếu vào trên người mình, cô theo bản năng nhìn về phía Chu Thiệu Chi, ngay khi ánh mắt cô sắp tiếp xúc với ánh mắt của anh ta, Chu Thiệu Chi đã thờ ơ dời tầm mắt, sau đó sải bước đi về phía mấy người đạo diễn.
 
Kỷ  Thơ Kỳ sửng sốt một chút.
 
Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra.
 
Nhưng bây giờ điều này không quan trọng.
 
Cô cúi đầu xuống một lần nữa, đợi đến khi ngẩng đầu lên đã là một bộ dáng điềm đạm đáng thương, cô tập tễnh di chuyển về phía tổ đạo diễn.
 
Ngưu Kình nhìn Kỷ  Thơ Kỳ bước đi cũng không được tự nhiên, trong ánh mắt thoáng qua sự bất mãn, đôi lông mày rậm rạp nhíu chặt lại.
 
“Cô lại xảy ra chuyện gì?’’ Anh lạnh lùng hỏi.
 
Cảnh quay này bạc kha nhiễn diễn rất  đạt, nếu như thuận lợi hoàn thành thì hiệu quả sẽ vô cùng tuyệt vời.
 
“Đạo diễn, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi thật sự không thể chịu đựng được.’’ Vừa nói, hốc mắt Kỷ  Thơ Kỳ bắt đầu trở nên ửng đỏ.
 
“ Lão Ngưu, Tiểu Kỳ cũng không phải là cố ý đâu, thực sự là chân đau không thể chịu nổi.’’ Triệu Thụy Sĩ  đứng ra làm người hòa giải.
 
Triệu Thụy Sĩ  thấy Ngưu Kình không nói gì, liền nghiêng người nói với Kỷ Thơ Kỳ:
 
“Tiểu Kỷ, cô bởi vì lý do cá nhân của cô mà liên lụy đến Chu Thiệu Chi cùng Bạc Kha Nhiễm phải diễn với cô một lần nữa, còn không mau xin lỗi hai người kia.’’
 
Kỷ  Thơ Kỳ biết Triệu Thụy Sĩ  đang cho mình một bậc thang để leo xuống, cũng không ngu xuẩn đến không có thuốc chữa, hiển nhiên  muốn leo nấc thang này đi xuống.

 
Vì vậy cô nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm mang theo sự áy náy nói:
 
“ Cô Bạc, xin lỗi, đều là do tôi…’’
 
Lời xin lỗi của Kỷ  Thơ Kỳ còn chưa dứt thì đã bị một giọng nữ lạnh tanh cắt đứt:
 
“Đạo diễn Ngưu, diễn viên nữ của đoàn làm phim ngài từ lúc nào cũng đã trở nên yếu ớt như vậy rồi?’’
 
Liễu Hâm hai tay bỏ trong túi, nhàn nhạt lướt qua Kỷ  Thơ Kỳ.
 
Trái tim Kỷ Thơ Kỳ nhất thời trở nên căng thẳng.
 
“Một người yếu ớt như vậy, sợ rằng không thích hợp làm diễn viên, dứt khoát nên để cho người nhà về nuôi trong lồng kính đi.’’
 
Liễu Hâm còn sợ chưa đủ, lại bồi thêm một câu, một câu nói đơn giản như vậy nhưng lại mang theo hàm ý sâu xa, nhất thời khiến cho sắc mặt Kỷ  Thơ Kỳ trở nên trắng bệch.
 
Nghe Liễu Hâm nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm đứng bên cạnh có chút ngây người.
 
Liễu Hâm đây là đang giúp cô nói chuyện sao?
 
Cố Hựu lúc này cũng hận không  được vỗ tay một cái.
 
Oai  phong của ảnh hậu.
 
Anh nhìn Bạc Kha Nhiễm bị nước mưa làm cho chật vật, sau đó nhấc chân đi về phía bọn họ , tiếp tục thêm dầu vào lửa:
 
“Diễn viên bây giờ đều tùy ý như vậy sao, một chút  đau đớn nhỏ cũng không thể nhẫn nại được, mọi người đều là diễn viên, diễn đau rất dễ dàng, diễn không đau cũng có thể, làm ảnh hưởng đến bản thân mình không nói làm gì, nhưng lại làm chậm tiến độ của toàn bộ đoàn làm phim, điều này thực sự không thể chấp nhận được, ngài nói xem có đúng không, đạo diễn Ngưu?’’
 
Cố Hựu đem quyền phát ngôn lần nữa trở về cho Ngưu Kình.
 
Ngưu Kình vốn không thích Kỷ  Thơ Kỳ cho lắm, ban đầu cho cô ta đảm nhận vai nữ  hai, anh ta không đồng ý. Nhưng Triệu Thụy Sĩ  cứ hết lòng tiến cử cô ta, nói gì mà vai nữ chính thứ hai không phải cô ta thì không thể, anh cùng cậu ta  làm việc cùng với nhau nhiều năm như vậy, quả thực không thể không nể mặt, cho nên mới miễn cưỡng đồng ý.
 
Đối với việc vì sao Triệu Thụy Sĩ  nhất định tiến cử cô ta, nội tình bên trong  anh làm sao không biết, chẳng qua là nể tình nghĩa nhiều lắm, không muốn nói toạc ra tất cả mà thôi.
 
Ngưu Kình anh cũng không phải là người ngu ngốc.
 
Anh ở trong giới giải trí đầy thị phi này chìm nổi nhiều năm như vậy, thủ đoạn gì chưa từng thấy qua, việc của Kỷ  Thơ Kỳ này anh không hề để trong mắt.
 
Vừa nãy khi   lần đầu tiên  NG, anh cũng đã nhìn thấu mọi việc, đến lần  thứ hai NG, cả hai lần đều chọn đúng thời khắc  quan trọng  nhất trong cảm xúc của Bạc Kha Nhiễm để bày trò, tâm của Tư Mã Chiêu ai cũng nhìn thấy *, chỉ có cô ta  tự cho là bịt tai trộm chuông.
 
Nghĩ đến đây, Ngưu Kình liền không thể khống chế được bản thân mình, anh  từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng bắt thẳng về phía Kỷ  Thơ Kỳ.

 
“Trời lạnh như thấy này, người ta dầm mưa để diễn cũng không có vấn đề gì, cô đứng ở trên hành lang, một vết thương nhỏ ngoài da cũng không thể chịu được sao?’’
 
“Đoàn làm phim của tôi không thể  nuôi một người yếu ớt, người có thể diễn tôi sẽ cho diễn, không thể diễn thì tôi sẽ cho cô cút đi! Đừng ở đây kéo chân sau chúng tôi!’’
 
Ngưu Kình luôn là một người nóng nảy, thẳng thắn, một khí đã bộc phát ra ngoài, diễn không tốt, không cần quan tâm nam hay nữ, đều  ăn mắng đến thảm hại.
 
Chẳng qua hai năm gần đây, bởi vì Ngưu tẩu, tính khí của anh ta cũng đã  thu lại không ít.
 
Nếu Kỷ  Thơ Kỳ thật sự bởi vì đau chân mới dẫn đến NG, Ngưu Kình cũng sẽ không nghiêm khắc đến mức một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho người ta mà  cứ thế thẳng thừng mắng chửi.
 
Nhưng cô ta hết lần này đến lần khác cứ giữ trong lòng một chút tâm tư xấu xa, ở trong đoàn làm phim của Ngưu Kình mà lại giở trò như vậy, thực sự khiến cho anh không thể nhịn nổi nữa .
 
Kỷ  Thơ Kỳ lần này thực sự có chút hoảng loạn, cô theo bản năng nhìn về phía Triệu Thụy Sĩ.
 
Triệu Thụy Sĩ  từ khi mới bắt đầu đã biết Kỷ  Thơ Kỳ không thích Bạc Kha Nhiễm, ở lần đầu tiên NG, hắn cũng đã mơ hồ đoán ra, nhưng hắn không hề nghĩ tới cô ta không có điểm dừng, một lần còn chưa đủ, làm đến lần thứ hai hắn cũng không hề nghĩ đến Ngưu Kình lại đột nhiên nổi giận đến như vậy.
 
Ngưu Kính mấy năm nay thu lại tính tình nóng này của mình không ít, nhưng hắn so với bất kỳ ai đều biết, tình tình này của anh một khi đã bùng phát, ai nói thế nào đều vô dụng.
 
“Tôi hỏi cô, phân cảnh này có thể  diễn được hay không, nếu không thể diễn thì đi xuống cho tôi, đừng lãng phí sức lực cùng thời gian của chúng tôi.’’
 
Những lời nói này của Ngưu Kình một chút  tình cảm cũng không hề lưu lại, Kỷ  Thơ Kỳ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của những nhân viên xung quanh, nhất thời sắc mặt lúc xanh lúc trắng lại đỏ, giống như một bảng màu vậy, cực kỳ khó chịu.
 
Nếu như có thể tiếp tục diễn chính là thừa nhận cô vừa rồi cố tình gây khó dễ cho Bạc Kha Nhiễm, sau này làm sao cô có thể ở trong đoàn làm phim này ngẩng đầu lên được, các nhân viên làm việc sẽ thấy cô là một người như thế nào, những diễn viên khác cũng sẽ nhìn cô ra sao?
 
Nếu như nói không thể diễn, có chính là tự biến mình thành một kẻ yếu ớt, hơn nữa vừa rồi Ngưu Kình cũng đã nói, trong đoàn này không nuôi một người yếu ớt, bởi vì mình yếu ớt nên mới  hại các diễn viên khác không ngừng NG, đến lúc đó có người cố ý thổi phồng một chút thì cô sẽ trở thành một trò cười.
 
Bây giờ, bất kể cô lựa chọn như thế nào thì trước sau đều là người có lỗi.
 
“Hỏi cô đấy, diễn hay không diễn?’’ Âm thanh của Ngưu Kình đủ để cho mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán trở nên yên tĩnh lại.
 
Kỷ  Thơ Kỳ siết chặt bàn tay thành quả đấm, cô cắn chặt hàm răng, cuối cùng văng ra một chữ.
 
“ Diễn.’’
 
 
———————-
Tư Mã Chiêu (chữ Hán: 司馬昭; 211 – 6 tháng 9, 265), biểu tự Tử Thượng (子上), là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
 
Ông tiếp nối cha Tư Mã Ý và anh trai Tư Mã Sư, chấp chưởng quyền lực dòng họ Tư Mã, nắm vị trí cao trong chính quyền Tào Ngụy. Về sau, ông tiêu diệt Thục Hán, củng cố quyền lực cho Tào Ngụy cũng như quyền lực của bản thân dòng họ trong triều đình Tào Ngụy, được phong Tấn vương (晉王). Sau khi diệt Thục Hán, một năm sau thì ông qua đời. Ngụy Đế Tào Mao từng nói: “Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy”, về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người. ( Nguồn : Wikipedia)
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.