Đọc truyện Yêu Chiều Fan Hâm Mộ – Chương 47:
Edit: A Tang
Beta: TH
“Ân Hạ, ngày 24 tháng 12 cô đã ở đâu?”
“Tôi không nhớ.”
“Có người nói đã nhìn thấy cô ở cửa hàng tiện lợi số 32 ngõ Kiến Giác.”
“Tôi không biết.” Cô lại ngước mắt lên, vừa đờ đẫn vừa hoảng loạn, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng.
“Tôi quên rồi.”
“Cắt…”
Phòng thẩm vấn được bố trí đèn trắng nhạt trong rất thật. Căn phòng nhỏ chứa đầy camera, chỉ có một khoảng trống xung quanh cái bàn ở giữa.
Ngay khi ống kính rời khỏi, Cố Tuyên lập tức thả lỏng. Một người vốn nghiêm túc, thẳng thắn, cẩn thận tỉ mỉ mà ngay lập tức tùy ý tựa vào ghế, hai chân duỗi ra, vẻ mặt lười biếng.
Viên cảnh sát chính trực và nghiêm túc ngay lập tức trở thành một người đàn ông phóng đãng, không có việc gì làm coi công việc này như trải nghiệm cuộc sống.
Biểu cảm của Thẩm Ý Nùng cũng thư giãn một chút, dường như trên lưng có một lớp mồ hôi mỏng. Cô bị ánh mắt của Cố Tuyên áp bức trong vài câu đối thoại ngắn ngủi. Kỹ năng diễn xuất tự nhiên của anh ta thật đáng kinh ngạc.
Ngay cả ngoài đời thực, buổi sáng khi anh ta gặp Thẩm Ý nùng ở đoàn làm phim, anh ta vẫn tươi cười chào hỏi như thường, như thể hai người chưa từng gặp mặt và ăn một bữa vào tối qua.
Bây giờ anh ta và Lâm Triều đang xem lại cảnh lúc nãy. Hai người có nhiều tiếng nói chung, quan hệ khá tốt, sóng vai cùng thảo luận hình ảnh vừa quay, xem xét chỗ nào còn có thể cải thiện.
Nói một lúc, đề tài đã chuyển sang Thẩm Ý Nùng.
“Kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, lời thoại đã tập luyện qua rồi?” Cố Tuyên ngước cặp mắt đào hoa đánh giá cô, giọng điệu không đứng đắn. Lâm Triều cuộn kịch bản trong tay, cười cười gõ lên người anh ta.
“Người ta tốt nghiệp ngành Báo chí Truyền thông Đại học Bắc Kinh.”
Trường đại học của Thẩm Ý Nùng được coi là một trong những trường hàng đầu trong cả nước. Nhiều MC nổi tiếng trong mảng truyền hình đều tốt nghiệp trường này, đặc biệt chuyên ngành báo chí chính là con át chủ bài huyền thoại.
Trong giới giải trí không phải không có người có danh là sinh viên tốt nghiệp. Nhưng so với kỹ năng diễn xuất và điều kiện cá nhân thì trình độ học vấn giống như dệt hoa trên gấm, không phải điểm mấu chốt, mọi người đều nhẫn nhịn không dò hỏi.
Do đó, khi Cố Tuyên nghe xong, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc, nhướng mày.
“Giỏi ghê! Sao cô không đợi ở Đài truyền hình cho đến khi được lên sóng?”
“Bởi vì tôi thích.” Thẩm Ý Nùng sắc mặt không đổi, trả lời thận trọng và rõ ràng.
Nghe thấy lời này, Lâm Triều bèn thay cô trả lời: “Một hạt giống tốt như thế này không nên bị chôn vùi, đợi lên sóng cũng không phải là tốt nhất.”
Cố Tuyên mỉm cười, không nói nữa. Vài cảnh quay tiếp theo cũng kết thúc suôn sẻ. Khi hoàn thành công việc, nhìn tâm trạng Lâm Triều rất tốt, còn phát một bao lì xì lớn trong nhóm.
Tiền là vạn năng, một đống người oanh tạc. Ở dưới mọi người sôi nổi nói lời cảm ơn nịnh nọt, ngay cả người chưa từng lên tiếng như Hạ Úy cũng xuất hiện.
Cô ấy không đến buổi lễ khai máy, đến nay cũng chưa gia nhập đoàn. Người ta nói rằng lịch trình của cô ấy hơi chồng chéo. May mắn thay, những cảnh quay đầu tiên hầu hết đều là nam nữ chính nên không ảnh hưởng quá nhiều.
“Hôm nay mọi người thế nào? Ngày đầu tiên làm việc.”
Nhìn có vẻ là một người hiền lành, không khác mấy so với hình ảnh trước đây của cô. Ngoại hình của Hạ Úy rất nhu mì, xinh đẹp và hầu hết các nhân vật cô ấy đóng đều thiên về hình tượng trầm tính. Những cuộc phỏng vấn truyền thông hay những video ngầm truyền ra ngoài cũng như vậy.
Trong cùng một giới, ít nhiều cũng nghe được một số tin đồn về nhau. Một lần, trong một đoàn làm phim có một chuyên gia giúp Thẩm Ý Nùng trang điểm đã nhiếc Hạ Úy tính tình phách lối. Cô không tin lắm. Có lẽ ngày đó cô ấy có chuyện gì không vui ảnh hưởng đến cảm xúc, nghệ sĩ chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng bị phóng đại gấp mấy lần truyền ra ngoài.
Bây giờ có vẻ như tin đồn là không đáng tin.
“Không tệ lắm, mọi thứ đều thuận lợi.” Phó đạo diễn trả lời cô ấy, nhân tiện hỏi.
“Khi nào Hạ Hạ hết bận?”
“Nhanh thôi, tôi rất mong được gặp mọi người ~”
Bên dưới màn hình trò chuyện rôm rả, ai đó đã hỏi Lâm Triều tại sao hôm nay ông có tâm trạng tốt như vậy. Sau khi gửi bao lì xì lớn thì ông biến mất dạng, một lát sau mới xuất hiện.
“Khen ngợi biểu hiện ngày hôm nay của hai diễn viên chính.” Chưa kịp nói chuyện, ông tiếp tục gửi một tin.
“Hy vọng mọi người tiếp tục giữ vững phong độ, mọi việc đều thuận lợi cho đến ngày chúng ta đóng máy.”
Hai câu liền nhau, bất cứ ai cũng có thể thấy sự hài lòng của ông. Mặc dù Lâm Triều không phải là một đạo diễn khó tính nhưng ông cũng yêu cầu sự chuyên nghiệp rất cao. Hôm nay ông nói như vậy thì chắc chắn rất hài lòng với Cố Tuyên và Thẩm Ý Nùng.
Mọi người trong đoàn đều hiểu điều đó và bắt đầu lặp lại bài phát biểu của mình, cầu nguyện cho hai tháng tiếp theo tiếp tục suôn sẻ, vv… Giữa chừng Cố Tuyên cũng nói một câu rằng đạo diễn hào phóng, tuy toàn bộ quá trình chỉ nhìn chứ không cướp được bao lì xì nào nhưng anh ta đã gửi một biểu tượng cảm xúc. Thấy vậy, Thẩm Ý Nùng dứt khoát thoát khỏi cuộc trò chuyện, đi tìm thầy Trình gọi video.
Không nói về chuyên công việc trong giờ nghỉ.
Thay vì nhìn vào những điều không thú vị này, tốt hơn là nên đi thưởng thức vẻ đẹp của thầy Trình.
Hôm nay quay phim ở đoàn làm phim, biểu hiện của Cố Tuyên thực ra khá bình thường, dường như cũng không có ý định nói ra “bí mật” của Thẩm Ý Nùng.
Trình Như Ca xoa xoa ấn đường và dường như đã bình tĩnh lại sau một ngày dài tiêu hóa.
“Đừng lo lắng, hắn ta sẽ không làm gì khác.”
“Tại sao?”
“Hắn ta là một người đàn ông thông minh.” Vì vậy, hắn ta sẽ không làm chuyện tốn công vô ích như vậy.
Thẩm Ý Nùng suy nghĩ một lúc, cũng đã hiểu ý anh. Nhưng một khả năng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô, cô nhìn vào người đối diện thử hỏi.
“Lỡ như… anh ta vì yêu mà ghen tị thì sao?”
“…” Gương mặt Trình Như Ca không có biểu cảm gì.
“Lấy đâu ra yêu để ghen tị chứ.”
“Mau vứt hết những thứ linh tinh lộn xộn trong đầu em đi cho anh!” Anh lạnh lùng, nghiêm túc nói.
Một Thẩm Ý Nùng bị ngập trong các loại fanfic: “…”
Kế hoạch quay phim điện ảnh là hai tháng. “Xuân oanh chưa tới” là cốt truyện đề tài huyền huyễn. Không cần phải di chuyển ở nhiều địa điểm cũng không có quá nhiều cảnh khó. Điểm chính là kỹ thuật diễn xuất của nhân vật chính.
Nếu cả hai bên không có vấn đề gì và hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả của đạo diễn, thì quá trình quay phim sẽ tương đối suôn sẻ, đồng thời có mức độ hoàn thành cao.
Đoàn làm phim tiến triển rất nhanh. Lý do tại sao Lâm Triều có tâm trạng tốt như vậy vì mới ngày đầu mà Thẩm Ý Nùng và Cố Tuyên đã phối hợp rất tốt. Dưới ống kính hai người đều thể hiện ra hết sức co giãn của mình, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn so với ông mong đợi.
Nửa tháng sau, Hạ Úy cuối cùng cũng gia nhập đoàn làm phim. Cảnh các nhân vật nam và nữ kết thúc. Thời gian của Thẩm Ý nùng cũng không còn gấp gáp quay chụp từ sáng đến tối như trước, thỉnh thoảng cũng có thời gian để thở.
Ngày đầu tiên Hạ Úy gia nhập đoàn làm phim, bầu không khí rất tốt, cũng là lần đầu tiên Thẩm Ý Nùng gặp mặt cô ta. Hạ Úy đã mua rất nhiều đồ uống và phân phát cho mọi người. Khi hai người đối mặt, Thẩm Ý Nùng cười cười với cô ta, Hạ Úy giật khóe miệng, bộ dáng không hiền lành thân thiết như trong tưởng tượng.
Trong lòng “lộp bộp” trầm xuống. Khi hai người phối hợp diễn cảnh đầu tiên, Thẩm Ý Nùng không thể tiến vào trạng thái.
Không có lý do nào khác, Hạ Úy diễn dùng quá nhiều sức, cảm xúc thái quá, khiến Thẩm Ý Nùng không thể diễn ra được, sao cũng diễn không khớp. Nhưng dưới con mắt của người khác, Hạ Úy dường như không có vấn đề gì, ngược lại cô mới là người nhiều lần mắc sai lầm.
“Có chuyện gì vậy? Hôm nay trạng thái không tốt sao? Cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Lâm Triều ở sau máy quay giơ tay lên đầu nói. Thẩm Ý Nùng nhìn người đang mỉm cười trước mặt, hít sâu một hơi.
“Không cần đâu ạ.” Cô nói với Lâm Triều, trong đầu soát lại kịch bản.
“Để tôi làm lại lần nữa.”
Bắt đầu quay một lần nữa. Cảm xúc của Hạ Úy vẫn thái quá như cũ, hùng hổ chất vấn cô. Trong kịch bản, nữ chính là người có khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo, không nói lời nào, chỉ thể hiện qua những chi tiết nhỏ. Nhưng trong màn đối mắt với Hạ Úy, những chi tiết tinh tế rất khó thể hiện.
Thẩm Ý Nùng đối diện với cô ta, hai người giằng co, không khí giương cung bạt kiếm. Ngay lúc chuẩn bị đến thời điểm quan trọng, Thẩm Ý Nùng đột nhiên cong môi, cầm chiếc ly vốn dĩ chỉ là đạo cụ ở trên bàn. Sau khi nhấp một ngụm, cô ngẩng đầu, khuôn mặt vô cảm nhìn vào cô ta.
Ánh mắt lạnh lẽo.
“Cắt…”
Lâm Triều chậm chạp hô “cắt”. Sắc mặt Hạ Úy đã xanh trắng, sự hoảng loạn trong mắt vừa nãy bị phóng ra trên màn hình, không thể che giấu được. Lâm Triều xem lại đoạn phim thật kỹ càng, ngẩng đầu nói với Thẩm Ý Nùng.
“Chỗ này thay đổi rất tốt, hiệu quả có vẻ còn tốt hơn.” Ông ta lại nhìn về phía Hạ Úy.
“Hạ Úy vừa rồi không tiếp tục, lại một lần nữa.”
Có lẽ không ngờ cô đột ngột thay đổi như vậy, lần này Hạ Úy không âm thầm sử dụng mánh khóe nữa, quy củ diễn xong, chỉ một lần là qua.
Vào giữa giờ nghỉ, Thẩm Ý Nùng ôm bình giữ nhiệt của mình để súc miệng. Một lúc sau, bên cạnh có tiếng động.
Sự khinh thường ban đầu của Hạ Úy đã hoàn toàn biến thành chán ghét, không hề che giấu mà thể hiện ngay trên mặt.
Sóng ngầm giữa hai người nhanh chóng bị người khác phát hiện. Bầu không khí hài hòa ban đầu của phi hành đoàn trở nên hơi kỳ lạ. Các nhân viên trong đoàn làm phim cũng rất cẩn thận. Chỉ cần là việc liên quan đến hai người các cô, họ đều cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ bản thân mình thành ngòi nổ khiến hai người trực tiếp trở mặt nhau.
Mặc dù có rất nhiều chuyện ngầm xảy ra nhưng bề ngoài việc quay phim hàng ngày vẫn diễn ra đúng như dự kiến. Ngay khi tiến vào cảnh quay, mọi người đều rất kính nghiệp mà biểu hiện ra sự chuyên nghiệp xưa nay chưa từng có, không hề ảnh hưởng gì đến công việc.
Hai lần Hạ Úy sử dụng mánh khóe đều bị Thẩm Ý Nùng không mềm không cứng phản công. Sau đó, cô ta cũng yên tĩnh, lặng lẽ làm việc, nhắm mắt làm ngơ với cô.
Bởi vậy Lâm Triều cũng giả vờ như không thấy. Mặc hai người âm thầm đấu đá, ông cũng chỉ ở bên cạnh đánh tiếng hai lần nhưng cũng không có hành động gì khác. Đối với Thẩm Ý Nùng, đây chẳng khác nào một tai họa bất ngờ từ trên trời rơi xuống. Sau khi cô xem xét lại, xác định được mình chưa từng tiếp xúc với cô ta thì lại càng buồn bực.
Không thể nói chuyện này với ai. Nói với Trình Như Ca chắc chắn không được, ai biết anh sẽ làm ra chuyện gì, liên quan đến nhiều vấn đề. Nói với người khác thì Thẩm ý Nùng sợ ồn ào rắc rối… Nên cô chỉ có thể tự buồn bực trong lòng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày. Ngày mà An Ấu Lê chính thức đến cũng là ngày mà vì một ly nước ấm, Thẩm Ý Nùng và Hạ Úy trực tiếp trở mặt.
Sáng sớm, thời tiết trong lành mát mẻ. Mấy ngày nay cổ họng Thẩm Ý Nùng không thoải mái, lúc trang điểm còn ho hai tiếng. Trợ lý trong đoàn nghe thấy, vội vàng đi rót cho cô một ly nước ấm.
Thẩm Ý Nùng có quan hệ khá tốt với những nhân viên công tác. Đặc biệt là cô gái nhỏ này, khi mới vào đoàn làm phim cô bé đã nói rất thích cô, còn nói muốn cô ký tên cho. Thẩm Ý Nùng càng thân thiết với cô bé hơn một chút, còn cùng nhau ăn cơm mấy lần.
Khi nước đến, cô vừa uống hai ngụm thì Hạ Úy đang ngồi trang điểm bên cạnh liếc nhìn sang, chậm rãi nói.
“Hiểu Hiểu, có hai người đang ngồi đây, thế nào, tôi không cần uống nước sao?”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…” Cô nàng lập tức xin lỗi, vội vã đi lấy nước cho cô ta. Đây vốn có thể tạm miễn cưỡng tính là lỗi của cô ấy, có lẽ ai ở tình huống này cũng không so đo nhưng cố tình lại cứ xảy ra giữa hai người Thẩm Ý Nùng và Hạ Úy.
Cô gái nhỏ nhanh chóng bước vào, tay cầm ly nước, cẩn thận đặt lên bàn trang điểm trước mặt Hạ Úy.
“Chị Hạ Úy, hết nước nóng mất rồi, cái này hơi ấm không tính là lạnh…”
“Choang”. Cô bé chưa dứt câu, cốc nước ở góc bàn đã bị Hạ Úy đánh đổ trên đất, nước bắn khắp nơi. Hạ Úy lười biếng ngước mắt lên nhìn Thẩm Ý Nùng.
“Ôi, ngại quá, tôi lỡ tay, phiền cô lau đi giúp tôi.”