Đọc truyện Yêu Chiều Fan Hâm Mộ – Chương 46: Tức muốn hộc máu
Edit: Nhan Tịch
Thực ra về phần kịch bản, là do Trình Như Ca nhắc nhở cô.
Khi đó kịch bản mà Thẩm Ý Nùng nhận được chỉ có một đoạn ngắn, tổng cộng không quá 500 chữ mô tả. Vào thời điểm đó, cô đã suy nghĩ và nghiên cứu một lúc lâu, tìm kiếm cảm giác mấy lần, rồi bị Trình Như ca đi ngang qua thấy.
Anh lấy kịch bản của cô xem kỹ, bất chợt anh hỏi cô, có suy nghĩ về nguyên nhân và kết cục của các nhân vật không.
Thẩm Ý Nùng chỉ có một chút cảm giác mơ hồ. Sau khi trao đổi với anh, Trình Như Ca phân tích cho cô từng cái một, từ khúc mô tả bối cảnh, dụng ý ban đầu, với suy nghĩ và hành động của nhân vật qua nhiều mặt.
Cô xem lại vài trăm chữ ngắn gọn trước đó, dường như xuất hiện vô số thông tin, khi mang chúng vào lúc diễn, cảm xúc phù hợp bất chợt sinh ra.
Từ nhân vật quần chúng biến thành nhân vật chính.
Cô chính là cô ấy.
Thẩm Ý Nùng đắm chìm trong suy nghĩ của nhân vật, hòa hợp hoàn toàn.
Bộ phim đang chuẩn bị, các vai diễn cũng đã quyết định xong. Khi từng cái tên xuất hiện, ban đầu Thẩm Ý Nùng không thể nào tưởng tượng được, bây giờ đã chết lặng.
Nghề nghiệp của nam chính là cảnh sát, đẹp trai chính nghĩa, sắc bén lại thông minh. Mặc dù Ân Hạ không biểu hiện ra sơ hở nào, anh ta cũng dựa vào một ít trực giác quái dị mơ hồ của bản thân, kéo tơ tước kén điều tra rõ chân tướng vụ án từng chút một. Cuối tập phim đã bắt được Ân Hạ về quy án.
Người được chọn đóng vai nam chính là Cố Tuyên.
Là nam diễn viên kỳ cựu trong giới, có nhiều tác phẩm được đề cử nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất. Vào hai năm trước đã giành giải ảnh đế nhờ một bộ phim điện ảnh có chủ đề quân sự cứu trợ, hình tượng chính nghĩa ăn sâu vào lòng người, danh tiếng rất cao. Thường bộ nào anh ta diễn chính khi chiếu cũng tạo ra một làn sóng lớn thu hút đông đảo người xem, khó có được diễn viên nam có cả độ nổi tiếng lẫn thực lực đứng đầu.
Trong chớp mắt khi nghe thấy tin cô sẽ làm việc chung với anh ta. Thẩm Ý Nùng không kiềm được tim đập mạnh hai cái. Trong đầu hiện lên dáng vẻ ngày xưa của anh ta, cô nhận thấy mình không thể chống đỡ nổi.
Không có lý do nào khác, chỉ vì tính áp bức của anh ta quá mạnh. Lúc diễn tràn đầy sức hút, một khi không chú ý, chỉ trong một giây người đối diện anh ta sẽ tan thành mảnh vụn.
Một lát sau, vai nam nữ phụ được quyết định, nam diễn viên đang nổi – Bạch Dương, nữ minh tinh từng nhận được danh hiệu nữ chính có độ phổ biến cao nhất – Hạ Úy, cùng với khách mời đặc biệt An Ấu Lê.
Nếu thành viên và ekip này không hot, đó chính là ý trời khó dung.
Huống chi, sau khi Thẩm Ý Nùng xem xong kịch bản, dựa vào bản lĩnh của Lâm Triều và danh sách dàn diễn viên cũng cho thấy tham vọng rất lớn của Lâm Triều.
Lần này Lâm Triều muốn giật giải đây mà.
Tin tức lần lượt ập đến, Thẩm Ý Nùng vẫn bình tĩnh tiếp nhận, nhưng khi nghe tên diễn viên nam chính, phản ứng của Trình Như Ca còn lớn hơn cô.
“Cố Tuyên?!” Anh gắt gao nhíu mày.
“… Sao vậy anh?” Thẩm Ý Nùng ngạc nhiên nghi ngờ hỏi, nhanh chóng tìm kiếm xem hai người có đụng độ không. Ngoại trừ lần trước xem cái video clip cắt ghép biên tập kia, cũng chẳng có đụng độ lần nào cả.
Chẳng lẽ vì chuyện lần đó nên anh ghim Cố Tuyên sao?
Ánh mắt Thẩm Ý Nùng thay đổi, hình như cô phát hiện ra cái gì rồi.
“Tác phong cá nhân của hắn ta không được tốt.” Sắc mặt Trình Như Ca nghiêm túc, nói chậm rãi, dặn dò cô.
“Thường ngày, nếu lúc ở đoàn phim không đóng phim thì tránh xa hắn ta một chút.”
Địa điểm quay phim ở một thị trấn nhỏ nằm ngay biên giới phía nam, giao thông không thuận tiện, kinh tế kém phát triển, chưa bị ô nhiễm quá mức như trong thành phố nên vẫn giữ được nét phong tình. Những ngôi nhà cổ kính, đường phố hổn loạn, chính giữa là xe buýt và đám người dân, tiện tay chụp thành một khung phim.
Nghi thức buổi lễ khai máy của Lâm Triều rất đơn giản, ngay cả truyền thông cũng không mời. Các diễn viên chính thắp nhang bái xong thì phát cho mỗi người một bao lì xì là đã chính thức gia nhập đoàn phim. Thẩm Ý Nùng cứ tưởng tối nay mọi người sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, không ngờ khi kết thúc, Lâm Triều khoát tay bảo bọn họ tự sắp xếp.
Tự nhiên dư nửa ngày để nghỉ ngơi, Thẩm Ý Nùng không kịp trở tay. Không hiểu sao lại có loại cảm giác trống rỗng chẳng biết làm gì, nên dứt khoát làm ổ trong khách sạn gọi video với Trình Như Ca.
Anh hỏi vài câu về tình huống ở đoàn phim, hai người trò chuyện tùy ý, nói được một lúc lâu, anh bất ngờ hỏi một câu.
“Em gặp Cố Tuyên rồi?”
“À, có gặp ạ.” Thẩm Ý Nùng nghĩ về lần chạm mặt trước đó, Cố Tuyên sẽ cười khi gặp người chào hỏi anh ta, vẻ ngoài bình thường hiền lành, đôi mắt đào hoa hơi nhếch, mang theo tia sáng, vừa nhìn đã biết là tướng mạo phong lưu đa tình.
“Cảm thấy thế nào?” Trình Như Ca hỏi, còn cô thì trầm ngâm.
“Ừm… Cũng được, em cảm thấy anh ta là cao thủ tình trường.”
“Hửm?”
“Lúc nói chuyện với anh ta, cặp mắt kia…” Cô xòe mười ngón tay trong không trung, nắm lại làm mẫu, miêu tả sinh động, “Giống như cọ sát xẹt ra tia sáng.”
Trình Như Ca cười, nghiêng đầu nhìn cô, hứng thú hỏi, “Khi anh nói chuyện đôi mắt anh có dáng vẻ gì?”
“Cũng mang theo tia sáng.” Thẩm Ý Nùng không nghĩ gì đã đáp, tạm dừng vài giây.
“Tia sáng ấm áp.” Như ánh mặt trời giữa ngày đông.
Có lẽ nói xấu sau lưng người ta là không được.
“À, Tiểu Thẩm đó hả.” Hình như anh ta mới rửa tay xong, đầu anh ta đang cúi xuống, vừa thầy cô đã niềm nở chào hỏi, ánh mắt dò xét xung quanh cô.
“Cô cũng đến ăn cơm à? Một người ư?
“Vâng, đúng vậy.” Thẩm Ý Nùng không phòng bị kịp, lại gặp người đại diện của Cố Tuyên là Phương Nham ở chỗ này. Từ lúc ấy, tầm mắt cô nhìn về căn phòng phía sau anh ta, xác suất 90% Cố Tuyên ở trong đó.
Cô hơi nhức đầu, quả nhiên cô nghe thấy hắn ta nói tiếp, “Chúng tôi cũng dùng bữa ở đây, cô có muốn ngồi chung bàn không?”
“Không cần đâu mà, tôi tùy tiện gọi vài món là được.” Thẩm Ý Nùng từ chối lời mời lịch sự của hắn ta, cô vội xua tay. Phương Nham thấy thế cũng không ép, hai người trò chuyện xong thì rời đi, Phương Nham đẩy cửa vào.
Căn phòng bao này không lớn không nhỏ, Cố Tuyên đang ngồi giữa bàn bên cạnh là trợ lý nhỏ.
“Lúc tôi mới đến có gặp Thẩm Ý Nùng.” Phương Nham thuận miệng nói, anh ta nghĩ chắc cô cũng tìm nhà hàng trên mạng, khéo quá còn gì.
“Ừ? Ở đâu?” Cố Tuyên vừa nghe, tin thần lập tức phấn chấn, ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt hứng thú.
Phương Nham hơi kinh hãi, vươn tay chỉ, ngập ngừng nói, “Ở ngay ngoài cửa, đúng lúc đụng phải.”
“Sao không mời cô ấy đến ăn chung?” Cố Tuyên nghe thế nhướng mày, Phương Nham bất đắc dĩ đáp.
“Tôi có mời nhưng người ta từ chối rồi, người ta là con gái sao ăn cùng chúng ta được.” Trong giới có khá nhiều người muốn cơ hội này, nhưng những lời nghị luận về Thẩm Ý Nùng vẫn rất tốt. Lúc chưa xác định được nữ chính của bộ phim, Phương Nham chưa hề chú ý cô, chứng minh cô là người khiêm tốn không thích xã giao.
Ban đầu mời cô là do theo phép lịch sự nên mới thuận tiện mời, không trông mong cô sẽ đồng ý.
“Ai nói chỉ mình cô ấy là con gái.” Cố Tuyên dùng một ngón tay chỉ về phía nữ trợ lý Mai Tử, khóe mắt nhếch lên.
“Đây không phải ư?”
“…”
“Đi, gọi cô ấy đến đây, cứ nói tôi mời cô ấy ăn tối, nên thấy hãnh diện mới phải.” Cố Tuyên dựa vào ghế nói câu không đứng đắn, Phương Nham âm thầm trợn mắt, chỉ có thể nhận mệnh lệnh bước ra ngoài, cầu nguyện người ta đừng có gọi món rồi sẵn đuổi anh ta luôn.
Chắc bởi vì vận may tốt, hay do lời cầu nguyện trong âm thầm của anh ta đã linh nghiệm. Thẩm Ý Nùng đang rầu do không có chỗ, bởi vì nhà hàng kinh doanh quá tốt. Phòng riêng đã đặt trước hết, thậm chí trong sảnh cũng đông nghẹt, Thẩm Ý Nùng đang định gọi đồ hộp mang về, lại thấy Phương Nham xuất hiện lần nữa.
Đương nhiên anh ta không thuật lại nguyên văn lời nói của Cố Tuyên, tự hắn ta sắp xếp tìm lời lẽ, chân thành mà tha thiết, nhiệt tình đến không đỡ nổi.
Thẩm Ý Nùng không biết tại sao anh ta lại thay đổi, nhớ lời dặn của Trình Như Ca, cô định từ chối thì Cố Tuyên đã bước tới đứng sau bọn họ mỉm cưởi.
“Hai người còn đứng ở đây làm gì, đồ ăn sắp lạnh cả rồi này.”
“Tôi…” Cô muốn nói cô tính gọi đồ hộp mang về, Phương Nham đã cầm tay cô kéo vào trong, miệng nói liên tục.
“Đến ngay, đến ngay đây.”
“…”
Thẩm Ý Nùng cứ thế bị “Nửa cưỡng ép” kéo vào phòng.
Cố Tuyên đầy thành ý, đồ ăn đầy bàn chưa động, thấy cô đến còn cố ý gọi thêm mấy món ngon, Thẩm Ý Nùng được sắp ngồi cạnh anh ta, cô đứng ngồi không yên.
Phục vụ cầm thực đơn rời khỏi, cửa khép lại, căn phòng trở về yên tĩnh, Cố Tuyên rót nước cho cô, rất ung dung.
“Tiểu Ý, tôi có thể gọi cô như thế được không?
“… Vâng.”
“Nghe nói công ty quản lý cô ký hợp đồng là Hoàn Ảnh?” Anh ta chậm rãi thốt ra lời hỏi, khi Thẩm Ý Nùng nghe vậy lại đột nhiên ổn định tâm trạng, gật đầu.
“Đúng vậy ạ.”
“Tương lai đầy hứa hẹn nha!” Anh ta suy nghĩ nhìn cô cười nói, rồi gật đầu,” Bình thường Hoàn Ảnh không tùy tiện ký hợp đồng với diễn viên, những người đã ký thường rất hot.”
“Không có đâu, làm sao dám nhận ạ.” Thẩm Ý Nùng khiêm tốn, “Nếu so sánh thì còn thua xa các vị tiền bối.”
“Đúng là cô hơi kém một chút thật.” Cố Tuyên lại nói tiếp, ngôn ngữ chân thành thẳng thắn, Thẩm Ý Nùng im lặng.
“…”
“Nhưng tiềm lực phát triển thì vô hạn, tôi đánh giá cao cô.” Anh ta lại nói, Thẩm Ý Nùng không biết nên dùng biểu cảm gì để phản ứng, vì vậy dứt khoát giữ lịch sự giả vờ mỉm cười.
“Phải rồi, nghe nói quan hệ của cô với Trình Như Ca không bình thường, nên cô vì hắn ta mới ký hợp đồng với Hoàn Ảnh?” Bầu không khí dần mới cân bằng, anh ta lại bất ngờ tung ra sấm sét làm người ta chẳng đề phòng được, Thẩm Ý Nùng bị đánh đến hai mắt trợn to, hô hấp tắc nghẽn.
“Thực sự không ngờ, hóa ra hắn ta cũng là người hay bênh vực người mình, không nhìn ra được luôn đó.” Cố Tuyên dùng tay chống một bên đầu, rồi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt kỹ càng dò xét khắp người cô, lại lần nữa Thẩm Ý Nùng thấy hít thở không thông.
“Sao cô không nói chuyện, hay tại tôi quá đáng sợ à?” Cả buổi cô chẳng mở miệng, Cố Tuyên không chịu nổi cô đơn, vươn một ngón tay chọc vào cánh tay cô, cô chậm rãi quay sang.
“Phải nói gì đây?” Giọng nói của Thẩm Ý Nùng cứng đờ, không dám nhìn xem sắc mặt hai người kia.
“Thì tâm sự tùy tiện thôi, không cần lo đâu.” Cố Tuyên lấy đũa gắp một con tôm bỏ vào bát cô, bộ dáng hoà nhã vô hại.
“Ăn đi nào.”
Đúng là đến giờ cô chưa ăn cơm chiều, có hơi đói bụng, vậy nên cô cứ dứt khoát bất chấp tất cả cũng không thèm từ chối, gắp con tôm trong bát đưa lên miệng, mới vừa nhai hai cái, lại nghe thấy người bên cạnh mỉm cười hỏi.
“Ăn ngon không? Tôi nghe nói Trình Như Ca thích ăn tôm nhất.”
“Khụ khụ ~~” Xém tí nữa một ngụm tôm đã nghẹn trong cổ họng của Thẩm Ý Nùng, cô ho khan kịch liệt, ngước đôi mắt ửng đỏ nhìn hắn ta.
“Thầy Cố Tuyên rất quen thuộc với Như Ca nhỉ?”
“Như Ca?” Anh ta vừa cười vừa nghiền ngẫm, cụp mắt, lặp lại cách xưng hô này, nụ cười bên môi càng tăng, ngẩng đầu nhìn thẳng cô.
“Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
Thẩm Ý Nùng không nói lời nào chờ anh ta nói tiếp.
“Đồ ăn của nhà hàng này không tồi, đừng lãng phí những món ngon này, mọi người đừng khách sáo, mau ăn đi.” Cố Tuyên lại bắt chuyện, anh ta đưa tay đón lấy món ăn mang đến. Thẩm Ý Nùng đảo mắt nhìn hai người phía đối diện, vẻ mặt của bọn họ trông xấu hổ lại không dám nhìn thẳng, chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ.
Thẩm Ý Nùng đã bình tĩnh lại, theo lời anh ta bắt đầu thưởng thức món ngon trước mặt, quả nhiên hương vị của các món ăn cũng không tệ, nhưng hương vị của món tôm kia kém hơn một ít so với Trình Như Ca tự làm.
Sau khi ăn xong, cô ngồi xe Cố Tuyên về khách sạn, tới trước cửa phòng, đôi bên chào tạm biệt nhau, trên môi đều nở nụ cười với thái độ thân thiết. Khi cô bước vào phòng và đóng cửa lại, nụ cười trên mặt biến mất tăm, Thẩm Ý Nùng bình tĩnh gọi cho Trình Như Ca.
Rất nhanh anh đã bắt máy, hình như điện thoại đang ở bên người, sau khi kết nối được, Thẩm Ý Nùng đã trực tiếp báo cáo.
“Tối hôm nay em đi ăn thì gặp Cố Tuyên, rồi em ăn chung với anh ta luôn.”
Cô kể không sót một chữ những chuyện xảy ra đêm nay cho Trình Như Ca, Trình Như Ca nghe xong thì im lặng, suốt nãy giờ chẳng nói lời nào, Thẩm Ý Nùng hỏi anh.
“Vậy rốt cuộc bọn anh có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì cả.” Anh vội đáp, vội muốn gạt sang một bên.
“Trước kia anh có ở trong đoàn phim nửa tháng, ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải, anh cũng chẳng hiểu được.”
Lần này đến lượt Thẩm Ý Nùng im lặng, một lát sau, mới nghe giọng nói cẩn thận dò hỏi của cô vang lên từ cái điện thoại, “Chẳng lẽ là anh ta đơn phương có ý gì đó với anh ư…?”
“…” Trình Như Ca nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ.
“Im đi.”
Thẩm Ý Nùng im thin thít, sau thời gian dài yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói lưỡng lự của anh.
“Thật ra, hắn ta có nói thích tác phẩm của anh hai lần…” Tiếp đó, dường như anh đã đủ tự tin, giọng điệu kiên định hơn.
“Chuyện này cũng bình thường, rất ít người gặp anh lại không nói đôi câu khách sáo nào, chỉ trừ em ra, còn lại đa số người trong giới đều có xem phim của anh hết…”
“Được rồi mà.” Thẩm Ý Nùng có tật giật mình, vội vàng ngắt lời anh, “Em muốn đi tắm, mai còn phải dậy sớm đóng phim nữa.”
“Cho dù thế nào, em hãy cách xa Cố Tuyên một chút! Anh nói rồi hắn ta không bình thường!”
Cuối cuộc gọi, là giọng điệu cảnh cáo của Trình Như Ca, lộ ra vẻ tức muốn hộc máu, phẫn nộ do thẹn quá thành giận, còn đâu vẻ trầm ổn khi xưa.
Thẩm Ý Nùng nhanh chóng hứa với anh, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện thảo phạt này.