Bạn đang đọc Yêu Chàng Tây Ngổ Ngáo: Chương hap 31: Anh đẹp trai.
Chap 31: Anh đẹp trai.
-Anh đẹp zai trên VK!
——-
Chiều chủ nhật một ngày cuối năm, trời có nắng nhẹ, đẩy lùi đi những ngày tuyết phủ u ám, lạnh lẽo.
Trước cửa kí túc xá mới chuyển tới, Quỳnh An yên lặng nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc phát ra từ trong điện thoại:
-Tôi về rồi, em rảnh không?
-Em đang chuẩn bị đi ăn tối, gọi em có chuyện gì không ạ?
Tiếng cười nhẹ vang lên trong ống nghe:
-Không có gì, chỉ muốn gặp em một chút.
Quỳnh An nghe xong tạm thời chưa thấm chuyện gì xảy ra, ra hiệu tay cho Nhật Vi và Duy xuống đường trước rồi mới nói:
-Dạ? Là sao ạ?
Lần này là nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của người đàn ông đó:
-Không có gì đâu, ăn ngon miệng nhé.
Bạn Quỳnh An khù khờ của chúng ta tâm lý vừa mới ổn định, cũng chưa nghĩ được gì sâu xa nên cũng trả liwf một cách máy móc:
-Vâng, vậy em chào thầy.
“…” Nghe có vẻ không khả quan cho lắm.
Ăn uống xong xuôi cũng là hơn tám giờ tối, cả ngày hôm nay dọn đồ đạc tới chỗ ở mới làm thể xác của ba anh chị kia cạn kiệt hết rồi nên sau đó thì ai về nhà đấy. Quỳnh An thì cả ngày hôm nay thấp thỏm ngóng cái điện thoại xem ba mẹ có gọi hỏi thăm mình cuộc nào không, nhưng phải thất vọng rồi. Xem ra họ cũng không quan tâm mấy.
…
Ném mình lên chiếc giường không mấy êm ái, Quỳnh An khẽ thở dài. Thời gian gần đây phải chịu đựng vài thứ quá sức, cả thể xác và tinh thần của cô dường như đã bị vắt kiệt khí lực. May sao vẫn còn vài người vẫn bên cạnh cùng trải qua.
Bỗng nhiên nhớ ra cuộc gọi lúc chiều của Nikita, Quỳnh An không khỏi tự mắng mình, quên không cảm ơn, cũng cứ để người ta hỏi thăm mình như vậy.
Với chiếc điện thoại ở đầu giường, Quỳnh An ấn thẳng luôn tới số duy nhất hôm nay gọi ình, nhưng tiếng nói trầm ấm của chị tổng đài lại làm bạn nữ của chúng ta thất vọng. Khoá máy à?
Không thể không thừa nhận, sức hút từ Nikita càng ngày càng lớn, cứ kéo Quỳnh An lún sâu dần. Từ sự quan tâm nhỏ nhặt của anh, từ dáng vẻ vô cùng đàn ông khi anh làm việc, lúc anh giúp đỡ, lúc anh an ủi. Tất thảy đều lưu lại trong trí nhớ của Quỳnh An. Cô thậm chí còn có chút khó chịu khi nhìn thấy anh thân thiết với Kate, ghét cảm giác mình chẳng biết nhiều về anh như Kate, ghét khi bị anh bỏ qua một bên, ghét phải đợi chờ tin nhắn từ số điện thoại cô đã thuộc làu.
Cô đã từ lâu thừa nhận mảnh tình này, muốn mạnh dạn nói thẳng với Nikita, muốn biết thái độ của anh ra sao. Nhưng Quỳnh An có lòng tự trọng riêng của mình, không thể dày mặt làm người thứ ba mà đập chậu ngắt hoa như cô vẫn nói. Hành động và lời nói đối với một số người luôn vô cùng khó để song hành cùng nhau.
-An, dậy đi tắm đi. Đừng có đần mặt ra như thế nữa.
-Chủ ngữ vị ngữ của em đâu?
Ném mấy thứ suy nghĩ kia ra khỏi đầu. Quỳnh An trợn mắt nhìn Nhật Vi bước ra khỏi phòng tắm rồi nói trống không với mình. Con nhóc này càng ngày càng láo, không trị ột trận không được. Nhưng hôm nay tạm thời lười vận động, để lần sau xử lý.
“…”
Tắm xong ra ngoài thì thấy con bé kia còn đang cầm điện thoại của mình mà ấn ấn nháy nháy, thi thoảng lại cười tủm tỉm. Quỳnh An nghi ngờ có biến…
-Làm gì vậy?
-Em đang có việc bận.
-Em thì có việc bận gì ở trong máy của chị?
Vừa hỏi vừa ngó cái đầu vào xem điều gì khiến đứa nhỏ này thích thú như vậy. Thấy xong rồi khoé môi cũng không kìm được nhếch lên cười nhẹ:
-Sao? Thích à? Cần sự giúp đỡ của chị không?
Nhật Vi thẳng thừng trả lời, mắt thậm chí còn không rời khỏi cái màn hình điện thoại:
-Không cần, em tự có cách.
-Mày được lắm, nằm xê ra.
Quỳnh An nằm lên chỗ Nhật Vi vừa nằm, vẫn còn chút ấm của con nhóc ấy. Chẳng hiểu sao bỗng nhiên lại nghĩ tới Ly, đôi mắt lại trở lên cay xè. Nếu cô ấy còn sống, chắc chắn cũng chuyển qua đây ở cùng rồi.
Dạo này bọn Quỳnh An đã đỡ hơn tuần trước, dù trong lòng đứa nào cũng vẫn vô cùng đau buồn, nhưng cũng không như thời gian đầu thể hiện lên mặt, không quan tâm tới thứ gì hết. Sau khi tâm trí bình tĩnh lại, bọn cô hiểu điều gì xảy ra cũng đã qua rồi, có buồn chán thế nào nữa cũng khôing thể thay đổi được gì.
Khịt mũi một cái thì điện thoại đổ chuông, Nhật Vi giật mình vội đưa cho Quỳnh An:
-Này ai gọi chị này.
Quỳnh An nhìn số, khịt mũi một caia rồi mới bắt máy:
-Alo?
Giọng Nikita ở bên kia đang thở mạnh nói:
-Gọi tôi có chuyện gì không?
Khịt mũi thêm lần nữa, Quỳnh An tò mò hỏi, trong đầu tưởng tượng ra cảnh không trong sáng.
-Thầy đang làm gì vậy?
-Đang chạy bộ.
Liếc nhìn trời bên ngoài đã tối om, gió mùa đông lạnh cắt da cộng thêm tuyết đang rơi dày đặc thật khó nói thành lời.
-Thầy đang đi du lịch à?
-Không.
-Thời tiết bây giờ vô cùng không tốt chút nào. Thầy chạy ở đâu?
Hỏi xong câu đó, Quỳnh An nghe thấy tiếng tít một cái cùng tiếng thở ra mạnh:
-Ngố! Trên máy chạy!
À ừ nhỉ…quên mất.
Quỳnh An nhanh chóng đánh trống lảng lạc đề:
-Dù cuộc phẫu thuật không thành công, nhưng dù sao cũng cảm ơn thầy. Tám mươi phần trăm số tiền bệnh viện trả bọn em đã gửi lại vào tài khoản của thầy.
Quỳnh An nghe thấy tiếng rót nước đồng thời nghe thấy giọng Nikita trầm trầm vang lên:
-Ừ không có gì đâu. Ăn tối xong rồi à?
-Vâng, thầy ăn chưa?
-Chưa, tôi định ra Mcdonalds ăn tạm cái gì đó.
Quỳnh An nhìn trời tối mịt, lại nghĩ tới vị nhạt nhẽo của thức ăn nhanh làm cô ngấy tới tận óc.
-Thầy, em mới chuyển ra kí túc xá gần trường, phòng 536 tầng năm. Ba mươi phút nữa thầy tới nhé, em rảnh. Đừng ăn ở Mcdonalds nữa ạ, không tốt cho dạ dày đâu. Hôm trước em thấy trên bàn thầy có thuốc đau dạ dày nên…
Quỳnh An nghe thấy tiếng cười nhẹ phát ra bên kia, giống như thoả mãn lắm:
-Em định dẫn tôi đi đâu ăn vào cái thời tiết như thế này?
Quỳnh An liếc mắt về phía đứa nhỏ đang nằm cạnh nhìn mình chẳm chằm cười điêu tà hóng chuyện, hắng giọng nói vào trong điện thoại:
-Không, em nấu, cũng không ngon quá nhưng tốt hơn đồ ăn nhanh.
Lại lần nữa nghe thấy tiếng cười trầm ấm kia, Quỳnh An còn nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân và giọng nói đều đều:
-Em lo lắng cho tôi đấy à?
-Vâng.
Quỳnh An trả lời không chút do dự, từ lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô bạn bỗng nhiên cảm thấy mình không thể đập chậu cướp hoa, nhưng đào đất dần dần để lấy hoa cũng không có gì không tốt cả. Miễn sao họ chưa cưới nhau, miễn sao Quỳnh An vẫn có thể quan tâm được thầy hướng dẫn là ổn rồi. Caia gì cũng cần thời gian của nó.
Nikita từ đầu dây bên kia bất tắc dĩ lắc đầu cười, nhóc này mạnh dạn như vậy từ bao giờ thế không biết?
-Ừ, cảm ơn em.
Sau đó là chào tạm biệt, Quỳnh An vội vàng ném cái điện thoại về phía Nhật Vi, tí thì thằng một đường vào mặt, may đứa nhỏ ấy né được lại không nhịn được mà hỏi:
-Khai mau, thầy nào? Từ bao giờ?
Quỳnh An ngồi xổm xuống ghé mặt nhìn vào cái tủ lạnh bé tí tẹo đầy đồ ăn còn tươi sống mới sáng nay mua, giống như không có thì giờ nói chuyện lấy ra một túi tôm, trứng rồi ra lệnh:
-Ê, ra rửa bầu, nằm ở đấy làm gì? Nhanh lên.
-Chị không nói em không làm.
Nhật Vi lì lợm cười cười nháy mắt với chị họ, nhưng vừa nghe được câu nói tiếp theo của Quỳnh An thì lại răm rắp làm theo:
-Đừng để chị nói toẹt ra là em thích anh Huy đấy!
“…” Con người này, luôn bắt được điểm yếu của người khác.
Nhật Vi vừa còn cười nói vui vẻ giờ đã xị mặt, lầm bầm cãi lại vài câu trong miệng.
…
Hơn nửa tiếng sau, trong hộp đựng thức ăn đã có ba món trứng rán cuộn, canh bầu tôm và cơm trắng. May thật, cơm nấu từ sáng vẫn còn chút ít, giờ chỉ việc cắm điện lại một chút.
Nhật Vi nhìn món trứng cuộn vàng ươm mà nuốt nước bọt. Lần đầu tiên cô thấy chị họ mình vì một người đàn ông mà bỏ bê mình, trong lòng không khỏi có chút tủi thân. Thế nên mới nói cô chẳng bao giờ muốn chị An có người yêu cả. Cô hận anh rể tương lai. Cô hận người đàn ông đang gọi điện cho chị họ mình.
“…” Có vẻ hơi quá nhỉ?
Vừa nắp xong hộp cơm thì điện thoại reo, chưa tới năm giây đã bắt máy:
-Vâng xong rồi, thầy đang ở đâu ạ?
-Ở trước hành lang phòng em.
Quỳnh An nghe xong vội cúp máy, bê hộp cơm ra ngoài, trước khi mở cửa còn ném lại một câu cho em gái:
-Cấm ra ngoài, cấm làm phiền, cấm nhìn trộm. Đừng để chị phát hiện ra đấy.
Nhật Vi nước mắt chảy ròng trong bụng, chị gái của cô đâu rồi?
—
Mùa đông buổi tối lạnh thật đấy, Quỳnh An mặc một áo len dày mà vừa ló mặt ra đã thấy rét run cả người, lại không nhịn được hắt xì một cái, sau đó nghe thấy tiếng của Nikita nói bằng tiếng Nga:
-Будь здорова! (-Sức khoẻ)
-Спасибо (-Cảm ơn)
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Quỳnh An lại nhớ tới bộ phim nào đó cô chê là sến súa khi chị nữ chính cũng ra từ cửa ôm chầm lấy anh nam chính. Giờ đây cô có cảm giác mình mãnh liệt muốn làm việc đó.
Đưa hộp cơm cho Nikita, vì lạnh mà nước mũi Quỳnh An chảy rồi đóng băng luôn trong mũi…
-Thầy ăn cái này nhé, em tự nấu, ngon lắm đấy.
“…”
-Ừ, cảm ơn em.
Nhận lấy hộp cơm bằng một tay, tay kia Nikita theo thói quen vò vò mái tóc ngắn của Quỳnh An.
-Thầy hôm trước vì sao không tới trường thế? Lại về quân đội à?
Nikita nhìn Quỳnh An mặt đỏ bừng vì lạnh, không galant cởi áo khoác như trong phim mà tự mở cửa đẩy nhóc này vào phòng kí túc cứ như nhà mình:
-Vào chỗ có lò sưởi nói, em định ướp xác đấy à?
Vừa vào Quỳnh An đã thấy cô em họ của mình đang chổng mông cố nhìn vào khe cửa, sau đấy là bị tiếng động mở cửa làm cho giật mình mà làm rơi cả điện thoại vào khe giường, tiếng điện thoại chạm vào sàn nhà lúc đó nghe vô cùng vang.
“…” Quỳnh An tạm thời không có gì để nói, đúng lúc đó thì nghe thấy tiếng Nhật Vi há miệng nói:
-Anh đẹp zai trên VK*!
——-
*VK: Mạng xã hội ở Nga.
Dạo này bận bịu quá :3 tớ vừa mở cái shop bán đồ online xách tay Nga nên cứ phải xem đồ :3=)) dạo này túng thiếu quá=)))) Dạo này tự nhiên ý tưởng dồi dào quá mà không có thời gian viết :3 Xong chap này viết luôn chap sau ọi người đọc đây :(( xin lỗi vì đã để cả nhà đợi lâu nhé :3