Bạn đang đọc Yêu Chàng Tây Ngổ Ngáo: Chương hap 30: Sức chịu đựng có giới hạn.
Chap 30: Sức chịu đựng có giới hạn.
Còn năm năm sau khi sang Nga, mọi thứ tốt đẹp trở thành mờ mịt tới nỗi những mảnh trí nhớ chỉ tồn đọng lại những câu mắng chửi, vết hằn đỏ trên má đau rát.
—–
Ngày lạnh thấu da nửa tuyết nửa mưa u ám. Trời đã vậy còn khoe cái vẻ xám xịt tang thương không thể tả nổi.
Tang lễ của Ngọc Ly không được tổ chức, chỉ có lưa thưa vài người quen biết tới hỏi thăm, xác đốt tro để ở một nhà thờ không lớn ở ngoại ô Moscow.
Hội mấy đứa bạn thân chơi với nhau cũng khóc lên khóc xuống, thậm chí Nhật Vi còn phải nhập viện vì cơ thể mất nước. Quỳnh An thì cứ giữ khư vẻ mặt vô hồn từ khi ở trong bệnh viện ra.
Hôm trước anh Huy có gọi điện cho bố mẹ Ngọc Ly ở Việt Nam, họ dường như ngã quỵ, nói chưa được gặp con gái lần cuối, tự trách mình vô dụng khi không có đủ tiền để làm visa. Nhưng giờ chuyện đó đâu còn quan trọng? Mọi việc đối với người ở gần cũng xảy ra quá nhanh, thế nào thì cũng chẳng suy chuyển được việc gì.
—
-Tám mươi phần trăm tiền viện phí đã gửi lại vào tài khoản của thầy em.
Huy đưa cho Quỳnh An ly nước lọc lạnh rồi ngồi xuống cạnh cô, nói tiếp:
-Đừng buồn nữa. Em đã rất cố gắng rồi.
Quỳnh An như không để ý tới mấy lời nói vừa rồi chỉ quay ra hỏi Duy một câu ngớ ngẩn:
-Duy, ông gọi cho bà Ly nói tới nhà tôi xem phim đi.
“…”
Cả căn phòng kí túc xá nhỏ bỗng nhiên trở nên im ắng. Mọi người nhìn Quỳnh An bằng ánh mắt đau xót. Thần kinh của cô nhỏ gặp một chút vấn đề vì sự đáng tiếc xảy ra với Ngọc Ly. Đi kiểm tra thì bác sỹ nói thời gian đầu chưa thể tiếp nhận sự việc này nên sẽ bị ảnh hưởng không ít tới sinh hoạt hay hành động hàng ngày, cần một thời gian ngắn để não bộ từ từ tiếp nhận.
Đây có thể gọi tạm bợ là cú sốc tinh thần khủng khiếp.
Cả phòng im lặng, không có thêm bất cứ câu trả lời nào khác.
Mọi người chắc chắn phải mất một thời gian không nhỏ để quên đi sự việc này.
—-
Mấy ngày này Nikita cũng không chút rảnh rỗi, anh làm việc cùng với FSB thâu hai đêm để xem lại chứng cứ và vài dấu vết nhỏ sót lại của vụ sát hại năm người của một quan chức nhà nước. Nghi phạm đã được khoanh vùng, vỏn vẹn chỉ có bảy người, đội thám tử của FSB cũng đã ngày đêm theo dõi từng người, nhưng không có bất kì ai trong số đó có biểu hiện bất ngờ.
Gian phòng được thiết kế đơn giản với chiếc bàn tròn lớn và ánh điện cảm biến. Nhưng chẳng ai có thể ngờ tới những thiết bị vô cùng hiện đại được giấu trong những chiếc chân bàn, hay cả chục tia laser nhận định hình dáng, kiểu đi trước khi một người bước chân vào.
Phòng này chỉ dành cho những việc quan trọng và bí mật, và người được phép vào cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Không khí lúc vừa rồi có phần ảm đạm giờ đây lại quay ngược lại ba trăm sáu mươi độ, khá gay gắt.
-Cậu nghĩ mình là ai? Đầu không làm việc à? Hay lắm nghề quá máu dồn lên não? Chúng ta không có chỉ thị từ cấp trên, làm như vậy là phạm pháp, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ ngồi nhà đá!
Nikita mệt mỏi thở dài, anh luôn có hứng thú với tất cả các vụ án, nhưng chỉ cần dây vào nhà giàu, quan chức này nọ thì luôn cần phải xin chỉ thị của cấp trên. Nhưng nếu xin đơn giản thì cũng chẳng tới mức mắng nhau như vậy. Trước khi lấy được giấy tờ còn phải trình báo vụ án đủ kiểu, rồi còn phải qua đợt kiểm tra lại tất tần tật hình ảnh hiện trường này kia. Nói chung mất ít nhất nửa tháng.
-Đợi cấp trên chỉ thị?
Nikita xoay tròn chiếc bút trong tay, mắt nhìn về một hướng vô định:
-Để rồi hung thủ chạy sang nước khác, sống hưởng hết thú vui cuộc đời chúng ta mới bắt đầu nhận được lệnh?
Đôi mắt sâu màu xanh bắt đầu nhìn xung quanh, liếc qua từng khuôn mặt nhấn mạnh từng chữ:
-Tôi tới bắt tội phạm giết người, không phải tới để nghe lệnh người khác.
Người đàn ông Nga có nước da trắng xanh, thân hình hơi gầy nhìn vào Nikita nói hơi lớn:
-Cậu cho rằng ý kiến của một mình mình là đúng sao? Việc cậu làm sẽ liên quan tới cả đội chúng ta. Cậu chỉ nghĩ tới vụ án, còn chúng tôi nghĩ cả tới nguy cơ của chính mình.
Nikita buông bút, xếp gọn giấy tờ lộn xộn trên bàn rồi đứng dậy, trước khi đi còn ném lại một câu:
-Vụ này mọi người tự xử lý, tôi rút lui!
Đứng ở cửa quét thẻ, laser quét đồng tử, tai vẫn còn nghe thấy tiếng nói của một người phụ nữ khá lớn tuổi vang lên:
-Bớt trẻ con đi, cậu lúc nào cũng chỉ xem trọng ý kiến của mình, coi nhẹ ý kiến của người khác!
Trước
-Bây giờ mọi người mới biết à?
“…”
—-
Ngày thứ hai nhạt nhẽo của Quỳnh An qua đi, ngoài từ nhà tới trường, lơ đãng nghe vài câu trong giảng đường rồi lại về nhà, giống như có hồn, nhưng tạm ngưng hoạt động.
Hôm nay, cô thật ra cũng định tới cảm ơn thầy hướng dẫn, nhưng tới hỏi thì cô phụ trách nói hôm nay phó tiến sỹ đó không có lịch.
Cả ngày cố tự phấn trấn tinh thần mình, cuối cùng vẫn cứ là tuột dốc hỏng phanh đi về.
—-
Chiếc xe thể thao màu cam vẫn giữ nguyên vận tốc cao trên vách núi phủ tuyết ngoằn ngoèo cả tỷ nguy hiểm, cuối cùng mất hút sau đường cua cuối cùng.
…
Người đàn ông trẻ để râu quai nón ngắn mặc bộ vest thẳng thớm nhìn người đối diện vẻ với vẻ mặt ái ngại:
-Đội trưởng, chúng ta nên hành động trong yên tĩnh thì hơn.
Đừng trước cửa kính chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài, cách âm chống đạn, giọng trầm trả lời:
-Tôi tự có cách của mình.
-Chúng ta làm việc theo nhóm.
-Nếu ỷ lại vào nhóm, não tôi sẽ không còn ý tưởng mới.
Người đàn ông để râu quai nón kia không nói thêm lời nào về chủ đề này nữa mà bàn luận ngay sang chuyện khác:
-Chúng ta cần phải giải được mã của TH-203 rồi gửi về cho tổ chức trước mười một tháng sau. Tôi sẽ lo phần bảo mật.
Người đàn ông đứng trước cửa kính như một bức tượng, giọng nhanh phát những âm tiếng Anh trầm:
-Có tất cả bốn cửa kiểm tra. Thứ nhất, cậu phải có thẻ nhân viên. Thứ hai, kiểm tra vân tay. Thứ ba, võng mạc. Thứ năm, nhận dạng gen. Công thức cùng số tiền kia được giấu trong két an toàn mười bảy mét dưới biển đen.
Dừng lại một chút, phát ra vài tiếng thở nhỏ mới nói:
-Cậu lo cái thứ nhất, làm thẻ. Nói James hack máy tính của bảo vệ, chúng ta sẽ được cái thứ hai. Harry, cậu chịu trách nhiệm nhận dạng võng mạc. Tôi sẽ cố xử lý nốt phần còn lại.
“…”
Cả căn phòng im lặng như tờ, sau vài phút, sau đấy từ trên màn hình sát tường bỗng nhiên xèo một tiếng, khuôn mặt xuất hiện từ lâu ở đó bắt đầu lên tiếng:
-Đội trưởng, anh bị sao thế? Anh định xử lý kiểu gì một mình? Nhận dạng gen kiểu gì? Trừ khi chúng ta có con chip gắn trong bán cầu não phải của lão già Hamedes.
Nụ cười nửa miệng xuất hiện trên khuôn mặt người đàn ông cao lớn được gọi là đội trưởng, ngón tay dài cầm vật màu đen nhỏ xíu, giọng nói vang lên đầy vẻ đắc ý:
-Khỏi khen, tôi tự biết tôi giỏi rồi.
—-
Một ngày chủ nhật lỉnh kỉnh với đủ thứ việc, hội Duy, Nhật Vi đang bận rộn bê bê kéo kéo những hòm đồ không quá lớn. Hôm nay, Quỳnh An chuyển sang kí túc xá ở cùng Nhật Vi mặc kệ sự phản đối gay gắt của ba mẹ. Cô lớn rồi, theo suy nghĩ của mình, cô cần không gian riêng. Quỳnh An đã chán ngấy với cái nhìn soi mói từ mẹ, hay phải nghe những câu mắng chửi chẳng vì lý do gì hết. Dường như ở căn nhà đó cô không có chỗ đứng, ba mẹ không bao giờ hỏi ý kiến của cô mà luôn tự quyết định mọi việc sau khi hỏi ý kiến của đứa em trai Quỳnh An.
Ha, thật muốn cười khẩy quá, kí ức về mười hai năm đầu tiên của cuộc đời Quỳnh An gắn liền với ông bà nội, với bố mẹ nuôi tại một thành phố không lớn ở Việt Nam. Còn năm năm sau khi sang Nga, mọi thứ tốt đẹp trở thành mờ mịt tới nỗi những mảnh trí nhớ chỉ tồn đọng lại những câu mắng chửi, vết hằn đỏ trên má đau rát.
Người ta nói, mẹ nào chẳng thương con, Quỳnh An biết mẹ cô chỉ là dạy không đúng cách và tâm lý còn sót lại vài thứ cổ hủ của việc trọng nam khinh nữ trong cuộc sống này. Cô muốn chịu đựng, nhưng năm năm là quá đủ. Quỳnh An không muốn gắn cái mác bất hiếu với ba mẹ, nhưng cô cũng càng không muốn ngày nào cũng giả tạo đeo nụ cười ở trên mặt cứ như cái máy. Sau sự ra đi của Ngọc Ly, nhóm Quỳnh An lại càng thêm quý trọng sự sống. Mà đối với Quỳnh An, cô đã lãng phí năm năm cuộc sống để nghe theo lời của mẹ, chịu đựng những thứ không cần thiết. Cuộc đời này, tổng cộng có mấy cái năm năm để cô lãng phí đây?
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi cũng hơn năm giờ chiều, cả nhóm đã thấy đói meo, Quỳnh An định rủ mọi người đi ăn Macdonalds hay KFC gì đó cho rẻ, sau vụ của Ngọc Ly, mấy đứa chẳng ai còn tiền.
Tâm trạng mệt mỏi buồn bã sau hai tuần cũng đã khá hơn một chút, nhưng nhìn đội hình thế này vẫn không tránh khỏi tinh thần sa sút. Hôm trước Quỳnh An cũng mới đi bệnh viện kiểm tra lại xong, tâm lý cũng coi là tạm ổn định.
-Vi, tài khoản của em còn bao nhiêu?
Duy hỏi trước khi cả ba đứa bước ra khỏi cửa.
-Khoảng sáu mươi nghìn rúp.
Quay sang Quỳnh An:
-Còn của bà bao nhiêu?
Dơ cái ví còn vài tờ tiền lẻ ra, Quỳnh An cũng không muốn nói thêm về sự túng thiếu của mình. Trước tiên cần kiếm việc làm thêm đã, chứ cứ như thế này chắc hít đất sống quá.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng vịt quạc quạc không hợp với bầu không khí u ám này, Quỳnh An liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, đưa chìa khoá cho Nhật Vi khoá cửa rồi mới nhấc máy:
-Vâng, có việc gì thế ạ?
Giọng nói trầm khàn quen thuộc của Nikita chui vào thính giác:
-Tôi về rồi, em rảnh không?
—-
Phần tử như tớ đây đừng nên tin tưởng :(( tớ thề là từ giờ mình sẽ không thề nữa :3 đã trở về nga :3 mua cả đống đồ ăn vặt hí hí :3 giảm mãi mới được 1 cân về Việt Nam tăng 3 cân=))