Yêu Cậu Bạn Thân

Chương 15


Bạn đang đọc Yêu Cậu Bạn Thân – Chương 15


Tuyết rơi nhẹ, những hạt tuyết nhỏ xíu vương trên hàng cây khẳng khiu, trụi lá.
Tuyết phủ một lớp mỏng trên mặt đường, lưu lại từng vết giày đi lên vẫn hằn rõ ràng…
-Nhóc, chị mới tìm ra cái trò này hay vô cùng, mà còn có tiền thưởng nữa cơ.
Quỳnh Lam đi vào những vết giày để lại, tránh làm những bông tuyết lạnh chui vào chiếc giày búp bê kỳ dị giữa mùa đông lạnh!
-Này, đổi ngay kiểu nói hỗn ấy đi.
Quang đi sau, đút tay vào túi chiếc áo khoác. Sao cái người kia khoẻ thế? Lạnh như thế này mà không cho đi ô tô, lại còn ăn mặc thế kia nữa. Gần đông rồi mà vẫn váy xoè len ngắn, áo khoác mỏng. Lại còn đi tất da với giày bệt nữa chứ? Đúng là con gái, chịu khổ để đẹp!
-Này, nhóc vẫn còn kém chị hai tuổi cơ, ngoan ngoãn gọi chị đi.
Nhảy từ vết giày này sang vết giày kia, Quỳnh Lam cho hai tay vào túi váy lè lưỡi nói.
-Này, thế nhóc có biết là anh hơn nhóc một lớp không hả?
Chết mất thôi, lại phải cởi chiếc áo ngoài để khoác cho con bé kia, nhìn mà sao tự nhiên thấy ghét quá!
Quỳnh Lam vỗ vỗ vào vai Quang, cười cười:
-Galang thế nhóc, có bạn gái chưa, chị làm gia sư cho nhá! Chị giỏi mấy thứ này lắm.
-Này, này! Đã nói là đổi ngay cách nói chuyện đi nhá, anh ghét kiểu con gái như thế lắm!
Quỳnh Lam chu môi:
-Thế nhóc tưởng chị thích kiểu con trai như nhóc à? Vớ vẩn!
-Ừ, anh mà không vì cái mặt xanh lẹt kia thì cũng không chịu mất cái áo vào tay đứa vô duyên!
Đá mạnh vào chân Quang, tuyết ướt văng tung lên, ướt cả vào ống quần đen.
-Nói ai vô duyên? Nhóc thử hỏi lại trên thế giới này xem có ai xinh xắn, dễ thương như chị không?

Cái gì? Đây là thể loại gì đây? Con gái mà vô duyên hết cỡ như thế sao? Lại còn tự khen mình nữa kìa. Cái gì mà xinh xắn dễ thuơn? Nhật Minh, thật chia buồn với anh.
-Vậy chứ gì? Trả áo lại đây!
Quang đưa tay ra, kéo lấy chiếc tay áo xanh của mình.
Quỳnh Lam vênh mặt lên nói:
-Không!
Quang cũng chẳng kém, tay kéo kéo chiếc áo mình vừa mặc vào cái người vô duyên:
-Trả đây!
-Không
-Có trả không?
– Không!

Quỳnh Lam vừa nói xong, cúi xuống cắn mạnh vào tay Quang, vừa lúc cậu bỏ tay ra, thế là tự cắn vào tay mình.
-A!
Quỳnh Lam kêu lên. Mất mặt chết, sao lại nhằm tay mình mà cắn thế kia?
Quang đứng cạnh, cười cười:
-Không ngờ người cũng có lúc phải ăn tay mình. Đói quá à? Để anh đưa nhóc đi ăn.
Quỳnh Lam giận tím mặt. Tên này, lại còn cười nữa sao? Nhất định chiều hôm nay sẽ mách với Nhật Minh phải đuổi việc cậu ta. Nhưng đi thì Quỳnh Lam lại bị rượt chân, tuyết trơn quá!
-Này này, giữ vào giữ vào!
Quỳnh Lam kéo kéo tay Quang, có biết là tuyết đang trơn không? Phải kéo tay người ta lại chứ?
Chẳng hiểu chuyện gì, vừa thì bắt người ta thả tay ra, giờ lại bị gọi kéo vào thì đã bị Quỳnh Lam nắm lấy tay áo, kéo xuống.
Uỳnh một cái…
Cả hai thơm yêu lên lớp tuyết mỏng trên bề mặt đường, nhớ quá, lâu lắm rồi không gặp!

Nhưng cũng có lúc, Quỳnh Lam cảm thấy ghét định lý vạn vật hấp dẫn vô cùng…

Đứng dậy, Quang phủi phủi chiếc áo khoác mỏng dính tuyết. Gắt lên một câu!
-Chết tiệt!
Quỳnh Lam giờ mới dậy, may mà tuyết đầu đông không lạnh, nếu mà tuyết lâu hơn một chút chắc mũi Quỳnh Lam đỏ ửng rồi sưng phồng do bị bỏng tuyết mất!
-Này, nhóc vừa nói gì đấy?
Con bé này có đúng là hơn Quang hai tuổi không? Sao mà lại có thể như vậy chứ? Chính cậu còn thấy mấy đứa con gái mới hết lớp chín thôi mà chúng nó cái gì cùng biết, còn bây giờ, cậu đang được ở cùng ai đây? Thổ dân sao? Hay người cổ đại? Vừa trẻ con, vừa vớ vẩn, mà lúc cậu nói thế còn hỏi lại là cậu nói gì? Hay giả nai? Mấy đứa nhỏ bây giờ cũng hay giả nai lắm. Haiz…phiền phức!
-Có đi chơi không? Anh còn chuyện để làm chứ không phải đứng đây cãi nhau với con nhỏ thổ dân!
-Này, có phải từ lúc gặp nhau chị có thêm nhiều cái biệt danh dễ thương lên nhỉ?
Quỳnh Lam nháy mắt, kiễng lên véo má Quang một cái, nhưng không thích bằng véo má Nhật Minh. Cậu ấy hay gắt lên khi mà Quỳnh Lam LG như vậy. Trẻ con hết sức!
Gõ vào đầu Quỳnh Lam một cái.
-Này, đi mà về véo tên Minh nhà nhóc ấy. Đang tự dưng thì bắt đi làm mấy cái chuyện vớ vẩn thế này.
-Được rồi, nhóc dám bảo Nhật Minh là tên này tên nọ à? Phải tìm ột cô vợ nó mắng ới ngoan được.
Kéo hai má Quang ra, Quỳnh Lam mím môi, thằng nhóc hư này, chắc chắn là mới làm việc cùng Nhật Minh nên mới như vậy. Cứ thử làm lâu lâu xem. Chắc chắn là ngoan lên ngay!
Ánh sáng từ chiếc cửa sổ máy bay hắt vào làm cả khoang ghế sáng rực, Quỳnh Lam đã bắt Quang ngồi xuống hàng ghế dưới, ghế bên cạnh Quỳnh Lam là để cho Nhật Minh. Haha, đi máy bay riêng làm sao vui được thế này cơ chứ? Đây còn là hạng thường nữa, đông người lắm… Cô thật thông minh, bắt Nhật Minh phải đi cùng. Lần sau Quỳnh Lam cứ vậy mà đi máy bay chung thôi. Thấy vui hơn mà!
Nhưng mà cái tên Nhật Minh đáng ghét. Làm cả máy bay lại phải chờ gần ba mươi phút nữa…đúng là nhà có điều kiện mới được như vậy…
Với Quỳnh Lam,việc chờ đợi không bao giờ diễn ra được quá lâu,nhất là khi bắt cô ngồi nguyên một chỗ. Bắt đầu lấy chân đạp lên ghế trên, chẳng thấy có ai phản ứng, Quỳnh Lam lấy từ chiếc túi ra thỏi kẹo cao su, vừa nhai nhai vừa thổi bóng…ở đây sướng thật, chẳng phải giữ ý!

Quay ra cửa sổ, lấy máy ảnh nhỏ chụp lại nước Đức. Chắc chắn Quỳnh Lam sẽ quay lại sớm thôi. Cô còn chơi chưa đủ!
—–
Đang mải mê với cái máy ảnh, ghế bên cạnh bỗng có người ngồi xuống, nói thật, Quỳnh Lam cũng chẳng để ý, mắt vẫn không rời khỏi mấy tấm ảnh vừa rửa, Quỳnh Lam chẳng hài lòng với bức nào.
Hà một hơi vào cửa kính, vẽ một hình trái tim rồi tô tô bên trong, Quỳnh Lam nhanh tay lấy chiếc máy ảnh của mình…và tách…
Woa…cái này đẹp quá, cảnh bên ngoài hiện rõ trong hình trái tim kìa, dễ thương chết đi được! Chắc chắn phả đem khoe Nhật Minh.
Quỳnh Lam cũng chẳng quên xoay máy ảnh lại, thổi quả bóng cao su to và tự chụp ảnh…
Ảnh vừa ra, Quỳnh Lam đã trợn mắt, miệng lẩm bẩm:
-Mình lúc nào cũng xinh hết. Chút nữa sẽ đem khoe Nhật Minh!
Mà sao cậu ấy lâu vậy?Nhật Minh không biết là vì mình mà bao nhiêu người phải ngồi đợi không? Lại còn bắt người ta thông báo là máy bay đang được thay bánh mới chứ?Bánh mà thay ở đây được à? Lừa ai chứ làm sao lừa được Quỳnh Lam! Nhưng dù sao thì Nhật Minh cũng không muốn mọi người giận vì mình nên phải đưa ra cái ký do đó. Nhưng hình như nó hơi có vân đề!
Quay sang bên cạnh, Quỳnh Lam thấy một người con trai…hình như đang nhìn mình và cố gắng nín cười.
Nói sao nhỉ? Người đó không phải Nhật Minh, cũng đẹp trai lắm, nhưng không bằng Nhật Minh, mặc đồ tây… nhưng quan trọng là…tất cả những gì Quỳnh Lam vừa làm đều vào mắt và tai của người ta sao? Ôi trời ơi! Xấu hổ chết đi được.
Ừ, Quỳnh Lam xinh thì ai cũng phải công nhận rồi, nhưng sao mà có thể nói mấy cái câu có phần trăm tự khen vô cùng cao như vậy được? Huhu Nhật Minh đáng ghét, đến muộn làm gì để có người cướp chỗ?
Cười trừ một cái:
-Hì, anh cũng là người Đức hả?
Thôi, chết mất thôi, người Đức mà Quỳnh Lam lại nói tiếng Việt, mà là người Đức hay người gì đó không phải người Việt thì làm sao mà hiểu tiếng Việt? Làm sao mà cười Quỳnh Lam được?
Người trước mặt thật không thể nhịn nổi cười nữa, gập hẳn người xuống cười phá lên. Chỗ của cậu đã có người phụ nữ mang bầu ngồi, cậu tất nhiên không thể bảo người ta ra tìm chỗ khác ình ngồi được, đành tìm chỗ trống vậy.
Mặt Quỳnh Lam đỏ lựng, vậy là…người ta hiểu Quỳnh Lam nói gì rồi!
-Hì hì, anh gì ơi, chỗ này có người ngồi rồi, anh xuống dưới ngồi được không?
Ngồi hẳn dậy, người trước mặt Quỳnh Lam ho ho rồi nói:
-Tôi nghĩ là còn mỗi chỗ này thôi, tôi sẽ chuyển chỗ ngay nếu người nhà cô ra!
Oa, anh này nói giọng Nam nha, Quỳnh Lam thích ai nói giọng Nam lắm. Quên luôn chuyện Nhật Minh, Quỳnh Lam quay qua hỏi:
-Anh ở miền Nam sao?
Dù có chút ngạc nhiên nhưng người trước mặt Quỳnh Lam vẫn trả lời:
-Ừ!
-Anh tên gì?
-Em không biết sao?
Quỳnh Lam ngạc nhiên, lần đầu mới gặp ma đã hỏi biết hay không biết. Thật là…
-Sao tôi biết được?

-Vậy à? Tôi tên là Vũ Nam!
-Woa, hay nha, anh ở Nam, tên anh cũng là Nam luôn!
Gì đây? Có cái tên thôi mà vui thế sao? Lại còn không biết Vũ Nam nữa sao?
-Ừ! Em không ở Việt Nam sao?
-À…Không, em ở Việt Nam mà. Haha…
Quỳnh Lam đang định nói, nhưng nghĩ lại thôi, nói dối cũng chẳng sao. Đột nhiên nhớ ra một chuyện, phải nhân cơ hội này đi chứ.
-A! Anh bao nhiêu tuổi! Anh ở miền Nam thì biết nhiều chỗ chơi lắm nhỉ? Có thời gian rảnh thì nhớ gọi cho tôi nhé, tôi ở ngoài Bắc. Hì hì!
-Tôi 21 tuổi, còn em?
-À, thế thì phải gọi anh là anh rồi, haha, em mới 17 tuổi! Mà có thời gian thì gọi nhé, em cũng chỉ ở Nam hai ngày thôi!
Hơi lưỡng lự, cô bé này có phải quá dễ tin người không? Haiz…may mà gặp phải anh đấy!
Đưa số điện thoại ra cho Quỳnh Lam, Nam mỉm cười:
-Em tên gì?
Quỳnh Lam lưu số vào điện thoại rồi ngẩng mặt lên:
-Em tên Quỳnh Lam!
-Quỳnh Lam? Vậy là Nam-Lam?
-Đi ra chỗ khác!
Đột nhiên, giọng nói lạnh lẽo vang lên, cái dáng người cao kia thì chẳng thể nhầm được, nhưng sao mặt Nhật Minh lại thế kia? Cậu tại sao lại đang giận?
-A! Nhật Minh!
Quỳnh Lam cười tươi, vẫy vẫy tay chào, cô đang cố gắng để tỏ ra vui vẻ, chứ nhìn mặt Nhật Minh như vậy, Quỳnh Lam cũng sợ lắm!
-Tôi nói đi ra!
Nhật Minh nhấn mạnh câu nói, làm lơ câu nói của Quỳnh Lam. Khuôn mặt trở lên lạnh lẽo!
Nam nhìn như vậy, cũng cảm thấy khá khó chịu, việc gì phải nói vậy chứ? Muốn ngồi thì nói bình thường không được sao? Cầm chiếc tai nghe đứng dậy. Vũ Nam xuống dưới ngồi cùng với Quang!
——
Nhật Minh cúi xuống kéo tay Quỳnh Lam đi…ra khỏi máy bay!
Quỳnh Lam đi đằng sau, biết rồi, vì cái chỗ ngồi thôi mà cậu ấy cũng tức sao? Sợ bẩn à?
-Nhật Minh, cậu dẫn tớ đi đâu? Mọi người vì chờ cậu mà hoãn cả chuyến bay đấy!
Nhật Minh nghe thấy vậy, lại kéo Quỳnh Lam đi nhanh hơn. Cô nhóc bướng bỏng này, lại còn ngồi đó mà cười cười nói nói rồi xin số điện thoại của cái thằng xấu xí kia sao? Cái gì mà chờ chứ?
-Quỳnh Lam, cậu dũng cảm lắm!
-Ừ, giờ cậu mới biết sao? Mà này, cái người trên máy bay đó, ở trong Nam đấy. Tớ có số điện thoại này, khi nào anh ta rảnh sẽ dẫn tớ và cậu đi chơi!
Nhật Minh bóp mạnh tay Quỳnh Lam. Không biết hay cố tình vờ không biết? Cái gì mà Lam-Nam? Minh-Lam không hay sao?
Nhật Minh thề, từ lúc này, không bao giờ cho Quỳnh Lam đi máy bay chung!
-Cậu giỏi lắm!
Kéo mạnh Quỳnh Lam lại, Nhật Minh hôn mạnh vào môi Quỳnh Lam. Cô nhóc đáng ghét, biết Nhật Minh nhớ thế nào không mà dám ở trên máy bay nói nói cười cười với con trai?
Nắng, len vào từng hạt nắng là cái lạnh cuối thu, những bông tuyết rơi nhẹ nhàng phủ một lớp mỏng tang lên nền đất lạnh.

Tiếng máy bay khởi động và bắt đầu đi lên, lướt trên những làm mây trắng.
—-
-Nhật Minh! Cậu nghĩ sao vậy?
Quỳnh Lam hét lên. Cô là vô cùng tức giận khi lại phải đi máy bay của Nhật Minh. Cậu ấy đã đủ tuổi đâu mà đòi có máy bay riêng chứ? Xã hội thật bất công! Mà không phải vì cậu ấy mọi người mới trễ cả chuyến bay sao? Nhật Minh! Cậu ấy là đồ vô trách nhiệm!
-Tớ nghĩ là phải lôi cậu ra ngay khỏi cái máy bay đó.
Nhật Minh bỉnh thản ngồi vắt chân lên chiếc kệ bông nhỉ đằng trước. Máy bay này là để thiết kế riêng với chiều dài chiếc chân của Nhật Minh và Quỳnh Lam. Chỗ ngồi của Quỳnh Lam y như trẻ con vậy, nhỏ nhỏ mà lại có chiếc ghế vô cùng dễ thương. Nhưng Quỳnh Lam thỉnh thoảng lại đổi ghế một lần. Nói chung, Quỳnh Lam còn sáng tạo dài dài!
-Tại sao? Cậu định cho tớ ngồi tự kỷ ở đây thế này mãi sao?
Nhật Minh đặt chiếc laptop lên chân, mắt chăm chú nhìn vào màn hình:
-Ý kiến hay đấy!
-Nhật Minh!
Quỳnh Lam hét ầm lên, cái tên vô tâm kia, cậu nhất định phải như vậy sao?
-Ừ!
Không thể chịu đựng được cái Thái độ kiểu đấy được. Quỳnh Lam nén giận, vờ mỉm cười nhẹ nhàng, vuốt vuốt tóc:
-Ừ hứ. Đu sao thì cũng đâu cần cậu quan tâm? Tớ sẽ gọi cho người trên máy bay!
-Câu nghĩ trên máy bay có một người sao?
Tay vẫn vuốt tóc, miệng vẫn cười, nhưng đôi mắt Quỳnh Lam đã liếc liếc xem thái độ của Nhật Minh thế nào, hoàn toàn bình thường, tức điên lên được:
-Tất nhiên, nhiều người, nhưng đối với tớ, chỉ mình anh đẹp trai tồn tại!
Nhếch môi, Quỳnh Lam sắp chiến thắng rồi!
Khoé mắt Nhật Minh đen lại, Quỳnh Lam cậu dám nói thế sao? Nhưng chỉ một phần trăm của giây sau đó, cái biểu cảm lại trở lên bình thản, gọi phục vụ, lấy đồ uống, đôi môi nhếch lên:
-Cậu nghĩ cậu có thể sao?
-Cậu nghĩ sao? Tớ thế nào mà không có thể?
Quỳnh Lam thò tay vào trong chiếc balo nhỏ lấy điện thoại. Cùng chiếc sim nhỏ. Quỳnh Lam thông minh quá, mỗi lần đi nước nào về, Quỳnh Lam đều mua một vài cái sim mới, rồi nạp tiền đủ cho dùng vài ngày đầu. Ôi! Quỳnh Lam ơi, thông minh vừa thôi chứ!
Đây rồi, phải bật cho Nhật Minh xem, dám thách Quỳnh Lam sao? Cô không sợ đâu nha!
Dơ dơ chiếc điện thoại, vẫy vẫy.
-Đây nè! Xuống máy bay tớ sẽ gọi luôn.
Nắp sim vào, Quỳnh Lam tìm tìm trong cuộc gọi mới và dạnh bạ. Ơ? Đâu rồi? Cái số Quỳnh Lam mới lưu cách đây hai tiếng đồng hồ giờ đâu rồi? Mất rồi thì lấy cái gì ra để đe dọa Nhật Minh đây? Quỳnh Lam ơi, đừng để mất cơ hội tự do cuối cùng chứ?
-Tìm thấy chưa?
Nhật Minh nhẹ nhàng hạ thấp ghế, tựa đầu về đằng sau, đôi mắt nhắm hờ, khuôn miệng nhếch lên thành đường cong hoàn hảo!
Quỳnh Lam tức giận người, tay bóp mạnh chiếc điện thoại, cô đang muốn biết Nhật Minh lấy điện thoại của cô từ bao giờ! Chiếu ánh mắt về phía Nhật Minh:
-Nhật Minh, cậu xoá từ bao giờ?
-Cậu nghĩ tớ nhắm mắt mà không thể lấy được sao?
Quỳnh Lam giận tím mặt. Nhật Minh, cậu không phải là người. Quỳnh Lam thề sẽ không bao giờ để cho nụ hôn của Nhật Minh che mắt! Nhật Minh đáng ghét, dám lừa trên dối dưới!
Quỳnh Lam đi lại chỗ Nhật Minh, cúi xuống và cắn mạnh vào môi Nhật Minh!
-Cậu! Đã xoá mất lời đe doạ duy nhất của tớ rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.