Bạn đang đọc Yêu Cậu Bạn Thân – Chương 14
Mặt trời đã trốn sau những đám mây xám trắng, nhường chỗ cho những bông tuyết gần vào đông, mang chút cảm giác lành lạnh, man mát khi rơi xuống, lướt qua…
Lớp tuyết mỏng trên cửa kính làm mờ đi thành phố đồ sộ bên ngoài. Chỉ thoáng thấy ánh đèn còn chưa tắt sau lớp kính mát lạnh. Chẳng có một bông tuyết nào giống nhau, chúng bám vào nhau và tách rời nhau ra để làm được ra những thứ đẹp vô cùng, nhưng rồi cuối cùng cũng tan thành nước…
…
Quỳnh Lam gối đầu lên chân Nhật Minh, nửa người dưới gác lên thành ghế, miệng ngậm chiếc chuppachup to và đọc truyện, cô vô cùng vui nha, truyện vampire này có tiếng Pháp, tìm mãi mới thấy ở gần sân bay, thế nên truyện này Quỳnh Lam mua trọn bộ luôn, đọc tới mỏi mắt luôn!
-Quỳnh Lam, im lặng chút!
Mắt Nhật Minh vẫn không rời khỏi tờ giấy trên bàn, tay ra dấu im lặng. Có cô nhóc này ngồi cạnh phiền chết được, Nhật Minh một chút cũng không tập trung nổi!
-Không thích!
Đáp lại Nhật Minh, Quỳnh Lam vẫn chăm chú đọc truyện, chân đung đưa, miệng vẫn cười khúc khích!
-Cậu bướng bỉnh quá đấy!
Nhật Minh xoay xoay chiếc bút bi đen, cúi xuống, hôn mạnh vào môi Quỳnh Lam…cùng chiếc chuppachup coca!
Cái tên này, sao lại cuồng hôn thế? Mà chút nữa phải hỏi tội mới được, dám ăn mảnh chocolate à? Nhật Minh, thói quen ăn mảnh là không tốt đâu nha!
-Nhật Minh! Cậu! Có phải cuồng hôn không? Mà không nhìn thấy tớ đang ăn kẹo sao? Mất vệ sinh!
Quỳnh Lam liếc liếc Nhật Minh, cậu chán sống rồi.
-Kẹo ngon lắm!
Vứt lại một câu, đôi mắt Nhật Minh lại nhìn lên tờ giấy, chi chít chữ.
Cái gì? Nhật Minh vừa nói gì cơ? Khen kẹo sao? Kẹo ngon sao? Quỳnh Lam tự nhiên thấy ghét cái thứ trong miệng mình vô cùng!
Đột nhiên, Quỳnh Lam trợn tròn mắt, không phải, những người yêu nhau mới làm vậy sao?Vậy tại sao Nhật Minh lại…
-Nhật Minh, cậu yêu tớ à?
-Chắc vậy!
What? Nhật Minh nói cái gì? Chắc vậy sao? Chắc vậy thì cũng như kiểu là chưa chắc vậy? Nhật Minh nói thế được sao?
-Ừ, biết mà, cậu tất nhiên phải yêu mấy em chân dài rồi!
Quỳnh Lam bực mình đứng dậy, ngồi lên giường chơi game. Nhật Minh, cậu muốn vô tâm đúng không? Được thôi, Quỳnh Lam sẽ vô lòng à xem!
Nhật Minh lắc đầu, tiếp tục công việc vừa được thoát khỏi Quỳnh Lam. Sợ cô nhóc thật đấy, càng ngày càng bướng bỉnh, mà câu như thế cũng hỏi được sao? Chẳng lẽ Quỳnh Lam không thấy gì? Haiz…Quỳnh Lam, cậu không thể nào lớn lên một chút được sao?
—-
Chơi game chán rồi Quỳnh Lam quay lên nhìn Nhật Minh, vẫn là mấy tờ giấy đáng ghét. Quỳnh Lam, đối thủ của cô càng ngày càng nhiều, phải cẩn thận mới được!
-Tớ muốn ngủ!
Vươn vai vài cái, cô nhóc ngồi trên giường nhăn mặt!
-Vậy ngủ ngon.
Nhật Minh! Cậu, cậu có phải là người không bình thường? Chẳng lẽ cậu lại đi thích mấy tờ giấy đau mắt đó sao?
-Không muốn! Cậu phải nằm với tớ cơ. Tớ muốn ôm cậu.
Quỳnh Lam dụi dụi mắt, buồn ngủ quá!
-Vậy ôm gối đó, ở đấy có gối ôm mà!
-Nhật Minh!
Quỳnh Lam hét to lên, cái tên vô tâm này, định để Quỳnh Lam héo khô ở đây mới chịu sao?
-Nói lắm!
Nhật Minh đặt bút xuống, lại gần giường, thấp đầu xuống, cắn nhẹ vào má Quỳnh Lam:
-Bướng bỉnh!
-Vâng ạ, tớ bướng bỉnh, còn cậu đủng đỉnh!
Quỳnh Lam quá khâm phục tài ăn nói của mình, lại còn biết nói vần nữa chứ. Quỳnh Lam ơi Quỳnh Lam, đừng thông minh nhiều nhiều thế chứ?
Nằm gọn vào giữa giường, Quỳnh Lam chu môi lên:
-Nhật Minh, ở đây thêm hai ngày nữa nhé, không phải vì cậu mà hôm qua không được đi đâu sao? Cả trước ngày hôm qua nữa. Mà cậu dạy tớ cũng được chứ sao?
Nhật Minh biết ngay mà, biết thế nào cũng xin thêm ngày mà.
-Tớ cũng bẳng tuổi cậu, sao dạy?
-Nhưng mà tớ cứ thích cậu dạy, nếu không, tớ sẽ đi tìm thầy giáo đẹp trai, học giỏi hơn cậu xem!
-Hình như tớ đã nói rồi, cậu nghĩ còn ai đẹp trai hơn tớ?
Nhật Minh cười cười, kéo Quỳnh Lam gần vào để ôm.
-Này, đừng có tự tin thế chứ? Tớ sẽ tìm được, nhất định sẽ tìm được.
Quỳnh Lam quyết định, từ bây giờ quyết định tìm người đẹp trai hơn Nhật Minh, để cho cậu sáng mắt ra. Tưởng gì chứ, quanh Quỳnh Lam không chỉ có vài ngôi sao, mà thậm chí cả dài ngân hà đi chứ!
Nhật Minh, hãy đợi đấy!
Những hạt nước màu cầu vồng đọng lại nơi cửa sổ, man mát.Nắng nhẹ nhàng hong khô từng bông tuyết, để lại thứ ánh sáng ấm áp, dịu dàng.
Quỳnh Lam ngồi trên chiếc ghế thấp, nhỏ, bứt bứt mấy cọng cỏ còn ẩm vẫn còn vương vài bông tuyết trắng, Quỳnh Lam không lạnh!
Nhật Minh là tên đáng ghét, bảo dẫn Quỳnh Lam đi chơi mà lại đi trước, việc gì chứ? Cậu ấy có thương Quỳnh Lam đâu, sao lại để Quỳnh Lam bơ vơ cùng luật sư riêng chứ? Mà cái tên luật sư kia, sao mà mãi vẫn không tới? Biết là thời gian đối với Quỳnh Lam là rất quan trọng không? Biết tối qua Quỳnh Lam đã tốn bao nhiêu công sức mới ghi được những chỗ cần tới không?
Nhật Minh, cứ đợi đấy, Quỳnh Lam sẽ tìm được anh đẹp trai, cái quan trọng là phải đẹp hơn cái tên vô tâm kia!
-Lam!
Tiếng gọi vọng ra từ chiếc ô tô cạnh bãi cỏ phủ tuyết. Người con trai trẻ bước ra, phải nói, trẻ còn hơn cả Quỳnh Lam nữa.
Quỳnh Lam quay lại, chu môi, nhìn mặt non choẹt thế này mà dám gọi tên cô?
-What do you like?
-Lam, đi thôi!
Cậu ta tiến lại chỗ Quỳnh Lam ngồi, ra vẻ thân thiết khoác tay.
Quỳnh Lam giật mình,hoá ra là biết tiếng Việt à? Tự nhiên tưởng mình là người nổi tiếng nên đi đây cũng phải cầm theo bút để ký tặng chứ? Giựt mạnh cái thứ đang nắm ở cánh tay mình ra, cái gì đang diễn ra đây?
-Cậu là ai?
-Anh là…
Đang nói, đột nhiên chuông điện thoại của “người lạ” kêu.
-Đúng lúc quá!
Nhấc máy lên, người lạ bật loa lớn để cho Quỳnh Lam nghe rõ:
-Alo!
-Quang, cậu tới nơi chưa?
-Tôi tới nơi rồi, Nhật Minh, cô bé này không tin, cậu nói chuyện với nhóc đấy nhé!
Chuyển máy cho Quỳnh Lam, Quang vờ quay mặt huýt sao, Quỳnh Lam thì tức đỏ mặt, đạp thật mạnh vào chân người đứng trước làm sắc mặt người ta tím lại! Quỳnh Lam quá bạo lực!
Cậu nhóc thối, dám bảo Quỳnh Lam là nhóc à? Nhìn cái mặt là biết bé hơn Quỳnh Lam rồi, thế mà dám sao…?
-Nhật Minh, cậu đi đâu cả sáng thế hả? Cậu còn định cho cái thằng nhóc bé tí này quản lý tớ sao?
Quỳnh Lam nói ta vào trong điện thoại, đến nỗi âm thanh còn vọng ra!
-Này, anh cao hơn nhóc đấy!
Ở ngoài nghe thấy tiếng Quỳnh Lam nói vậy, Quang cũng chen vào. Nhìn thì bé một mẩu, đứng có đến vai người ta mà cũng bày đặt gọi người ta là thằng nhóc, nhìn thì cũng có thấy hơn tuổi đâu? Thấy ghét!
Mặc kệ lời nói bên ngoài, Quỳnh Lam nhõng nhẽo trong điện thoại:
-Nhật Minh, cậu thấy chưa? Cái thằng nhóc kia nó mắng tớ kìa! Cậu mà không đến nhanh thì tớ đi chơi đấy, không thèm về Anh học nữa đâu!
-Quỳnh Lam, cậu có muốn đi chơi thì đi đi. Tớ có việc rồi. Chiều gặp nhé!
Nhật Minh cúp máy sau khi Quỳnh Lam bắt đầu nghe thấy tiếng nói của người đàn ông nào đó, chắc Nhật Minh đang họp. Thôi, không làm phiền Nhật Minh nữa, làm càng nhanh thì càng nhanh về với Quỳnh Lam!
-Lại còn điệu đà, nhõng nhẽo, anh đây cũng chỉ có kém nhóc 2 tuổi thôi, hiểu không?
Điện thoại vừa tắt, Quang đã lên giọng, kiểu nói đó làm Quỳnh Lam tức điên, đào đâu ra kiểu người vô duyên thế này chứ? Người ta mà là nhóc thì mình là gì?
-Tốt nhất là về với cái lớp 10 của ngôi trường nhỏ bé em học đấy, đừng đi theo chị làm gì!
Quỳnh Lam kéo tay Quang lại, đặt chiếc điện thoại lên rồi kiễng lên, béo véo vào má cậu. Mới học lớp mười thôi mà bày đặt gọi người ta là nhóc, ừ, Quỳnh Lam học muộn một năm đấy, có sao không?
-Anh học tới lớp 12 rồi! Nhóc còn nhỏ hơn anh!
Quang lè lưỡi, sự thật thôi, cậu học sớm hai năm mà, nhưng dù sao thì cũng không thể bằng Nhật Minh được, anh ấy đáng lẽ ra là học lớp tám mà dám nhảy lớp lên tận đại học. Quang làm luật sư cho Nhật Minh cũng là do sự ngưỡng mộ và ước mơ sau này mà, đi theo Nhật Minh, là để học hỏi kinh nghiệm từ người trẻ tuổi thành công nhất thôi. Còn lý do cuối cùng là vì…cậu muốn học tập cách làm đẹp của Nhật Minh. Sao anh ấy lại trắng thế chứ?
-Thế thì đã sao?
Quỳnh Lam lè lưỡi lại, có thiếu gì người học sớm một hai đâu mà?
-Thì nói đúng ra là anh đã hơn nhóc một năm học. Vậy nên phải nghe lời đàn anh. Hiểu không?
-Không hiểu!
Quỳnh Lam thản nhiên đáp lại một câu, rồi ung dung mở truyện ra đọc tiếp!
Nhật Minh, cậu giỏi lắm, kiếm đâu ra cái thứ bé không ra bé, lớn không ra lớn thế này chứ?