Yêu Anh Em Có Thể Không

Chương 19: Mất kiểm soát - Nhận ra


Bạn đang đọc Yêu Anh Em Có Thể Không: Chương 19: Mất kiểm soát – Nhận ra

3h chiều ở công viên Châu Á.
Bước xuống từ chiếc xe BMQ đen là 1 chàng trai cao ngạo, 1 cô gái dễ thương trong 2 bộ đồ đôi màu đen.
……….
……….
……….
……….
……….
……….
5h: Thiên đưa nó đi hết tất cả mọi nơi điểm mà 2 người để dành lại đi cuối cùng, chính là * Vòng quay mặt trời Sunwheel * Nó thích thú vô cùng kéo anh lên cabin. Sau khi tất cả hành khách đã yên vị trên cabin, vòng quay bắt đầu. Khi cabin của 2 người đã khá cao, nó đứng cạnh Thiên cùng ngắm cảnh. Đột nhiên Thiên quay sanh nhìn nó, nó thư cảm giác đc cũng quay lại nhìn thẳng vào mắt anh:
– Có chuyện g… – chưa nói hết câu thì nó đã bị…. khóa môi. Làn môi vừa lạnh lẽo vừa ấm áp của anh phủ lên đôi môi anh đào của nó. Nó mở to mắt, tim đập liên hồi, mặt đỏ bừng chuẩn bị đẩy anh ra thì bị cái gì đó đá bay mất lí trí mà nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh. 2 đôi môi rời ra, Thiên ko nói gì, nó thì mặt đỏ bừng, giả vờ nhìn ra ngoài, đứng sát kính ngắm cảnh sông Hàn về đêm nhưng bên trong thì rất rối bời. Bao nhiêu suy nghĩ cứ lộn xộn trong đầu nó. Tại sao anh ta lại hôn mình? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trời, sao lúc đó mình ko đẩy anh ta ra, mình điên rồi.
Thiên tới đứng cạnh nó, ko nói gì chính anh cũng ko hiểu vì sao mình làm vậy. Lần trước, khi đi xe trượt núi trên đường ray ở Bà Nà, anh cũng có cảm giác như muốn hôn nó nhưng nhanh chóng kiểm soát đc. Còn bây giờ thì chính anh cũng ko hiểu tại sao lại làm vậy. Sau khi bình thường trở lại, nó ho nhẹ vài tiếng rồi lấy lại giọng hỏi:
– Anh sao lại làm vậy??

– Tôi ko biết. Mất kiểm soát.
– Với cô gái nào anh cũng vậy ?? – nó nhíu mày, nói bằng giọng mỉa mai.
– Em nên nhớ, nụ hôn đầu của tôi là cho em.
– …. – nó im lặng, nó ko biết nói sao. Nhưng nó cảm thấy có chút vui, nó thắc mắc tại sao anh lại mất kiểm soát. Nhưng nó ko hỏi vừa ngượng lại vừa vui. Cáp dừng, Thiên và nó cùng đi ăn tối ở nhà hàng Noble. Nó đang chọc chọc đĩa bít tết thì Thiên cười.
– Anh ko đc cười. – Nó nói nhưng vẫn tiếp tục chọc.
– Đưa tôi cắt cho. – Thiên ko đợi nó đồng ý, kéo đĩa thịt về phía mình cắt cho nó 1 cách cẩn thận:
– Em ăn đi.
– Anh cắt khéo quá hen.
– Em ăn gì tráng miệng ko?
– Ăn kem ly chuối.
– Phục vụ. – Thiên gọi. Khi anh phục vụ ra thì Thiên ko nói gì mà chỉ chỉ vào thực đơn. Anh phục vụ trở vào lát sau đưa ra 2 ly kem 1 xanh 1 vàng đặt trên bàn:
– Đây ạ
Nó vui vẻ cầm li kem ăn , mới đc 2 thìa thì thoáng liếc thấy ly kem với gam màu xanh lá của Thiên thì tò mò hỏi:
– Anh ăn kem gì đó?
– Dưa lưới, thử ko??
– ààà – nó há miệng ra như để Thiên đút.
– Em ko còn bé nữa đâu. – Thiên nói nhưng vẫn đút kem cho nó.
– Oa. Ngon ghê. Nhưng kem chuối ngon hơn.
– Ko tin.

– Sao lại ko tin, ăn đi. – Nó giơ thìa kem ra trước mặt. Thiên há miệng. Tất cả nhưng cảnh đó đã lọt vào mắt cả bọn. Thiên và nó đâu có ngờ rằng cả bọn chọn chỗ này làm quán ăn cho bữa tối sau khi rời Dana Beach. Cả bọn tiến về phía nó và Thiên. Thảo cười nói:
– Đây là Thiên lạnh lùng nhà chị sao.
Thiên nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa bình thản. Nó thì thoáng hoảng hốt nhưng cũng lấy lại bình tĩnh:
– Em đã tìm mọi cách nhưng anh ta vẫn vậy. – nó vờ thở dài chán nản.
– 2 người sao lại bỏ về trước như vậy ?? – Phong cố bình tĩnh lên tiếng.
– Tôi mệt, say sóng nên muốn về.
– Thôi đi. 2 người muốn đi chơi riêng thì có thể nói thẳng mà. – Phong nói, giọng có chút mỉa mai.
– Anh có ý gì thì nói thẳng ra đi.
– Tôi nghĩ em hiểu. – Phong vẫn đang bực.
– Anh Thiên, hay mai mình về Nha Trang trước đi.
– Nếu em muốn tất cả sẽ cùng về. – Kỳ tất nhiên ko cho phép.
– Em thực sự thik đi chơi nhưng anh Phong với anh Thiên suốt ngày cãi nhau. E ko muốn làm mất đoàn kết.
– 2 đứa cãi nhau sao? – Thảo nhíu mày.
– Lần trước còn đánh nhau nữa chị. – nó thêm vào.

– Linh – Thiên gằn mạnh giọng.
– Em nói thật mà.
– Ai đánh ai? Sao 2 đứa lại đánh nhau. – Kỳ cũng tỏ ra bực mình.
– 2 đứa nói gì đi chứ sao lại im lặng vậy? – Thảo chờ lời giải thích
– Ko có gì để nói. – Phong miễn cưỡng trả lời.
– Phong, dạo này em sao vậy. Mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó. – Kỳ nhăn mặt
– Cũng ko có gì to lớn đâu anh. – nó nhận ra lời nói sai trái của mình.
-Thôi, vậy mai mình về trước để 2 cô giáo ở lại cũng đc. – Vy cứu nó.
– Ừ. Giờ ăn xong rồi về khách sạn. Trên đường về Thiên im lặng suy nghĩ gì đó mặc kệ m.n nói gì Tại sảnh khách sạn, trước khi mở cửa vào phòng Thiên ném lại cho Phong 1 câu:
– Tôi sẽ ko nhường cho cậu đâu.
M.n đều nghe nhưng ko ai hiểu gì, Linh nhà ta vẫn ngây thơ ko hiểu gì. Chỉ có Phong hiểu, gật đầu khiêu khích rồi bỏ vào phòng. Và thế là cả bọn quyết định rời Đà Nẵng trở về Nha Trang ngay hôm sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.