Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu, ngay cả người đi lên thì cầu treo này cũng đã lảo đảo rồi, chứ cần gì phải nói đến ngựa. Hơn nữa cầu treo này là do những tấm ván gỗ được nối tiếp với nhau tạo thành, khoảng cách giữa mỗi tấm ván gỗ còn đến hơn ba mươi phân, nếu như cứ cứng rắn dắt ngựa qua cầu, thì tám chín phần mười lũ ngựa sẽ bị chấn kinh. Nếu móng ngựa mà lọt vào khe hở, thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi. Lựa chọn đúng nhất bây giờ chính là bỏ lại lũ ngựa, thế nhưng đây chính là đang ở rừng hoang núi thẳm nha, bỏ ngựa lại đây cũng chẳng khác gì làm mồi cho lũ hổ lang sài báo. Mặc dù lũ ngựa chỉ là súc vật, nhưng cũng đã cưỡi chúng đi một chặng đường dài tới đây, nói gì thì nói vẫn có chút tình cảm.
Hồ Tiểu Thiên quyết định thật nhanh rồi nói: “Hồ Phật, Lý Cẩm Hạo, hai người các ngươi mang theo lũ ngựa trở về đi!” Ý định ban đầu của hắn là để cho bọn họ hộ tống hắn đến huyện Thanh Vân rồi để cho bọn hắn quay về kinh thành. Bây giờ cũng đã tiến vào trong cảnh nội Tây Xuyên, nên cũng coi như đã hoàn thành hơn phân nửa sứ mạng. Mà lý do chọn hai người bọn họ trở về là vì, Hồ Phật là người lớn tuổi nhất, mà trong nhà Lý Cẩm Hạo thì còn có con nhỏ đang quấn tã, trong số mấy người, y là người có nhiều lo lắng nhất. Có thể nói Hồ Tiểu Thiên làm việc cũng cân nhắc vô cùng chu đáo đấy.
Hồ Phật nói: “Thiếu gia, Lão gia đã giao cho chúng ta hộ thống ngài đến tận Thanh Vân mà!” Ngoài mồm thì nói như thế nhưng trong lòng y lại cực kỳ vui mừng vì quyết định này của Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên vẫy vẫy tay áo nói: “Không cần! Có bộ đầu Mộ Dung đi cùng, cho dù gặp phải tình huống nào cũng có thể ứng phó, các ngươi đi theo cũng chẳng giúp được gì.” Lời hắn nói xác thực cũng đúng với thực tế.
Trong nội tâm Lương Đại Tráng cùng Thiệu Nhất Giác vô cùng hâm mộ, vì sao không cho bọn họ cùng quay về? Bọn họ thật sự không muốn qua cái cầu treo dây cáp đung đưa kiểu này một chút nào. Hồ Tiểu Thiên để hai tên này tiếp tục đi cùng, cũng không phải do nhìn trúng năng lực của bọn chúng, chẳng qua là vì, hành lý mang theo không ít, nếu để cho mấy tên gia đinh này kéo nhau về hết, chính mình chẳng phải là tự đi chịu khổ sao? Lương Đại Tráng và Thiệu Nhất Giác đều là thân hình vạm vỡ, nói về sức lực thì vẫn có, nên đoạn đường phía sau vẫn phải cần đến hai tên này làm cu li nha.
Mấy người tiến đến nhấc hành lý từ trên lưng ngựa xuống, cố gắng bỏ bớt những thứ không cần thiết, vậy mà vẫn còn chất đầy hai cái bao lớn. Hai cái bao lớn này tự nhiên là quy lên hai người Lương Đại Tráng và Thiệu Nhất Giác rồi. Đồ đạc của Mộ Dung Phi Yên không nhiều, nên cô cũng lười giao cho người khác, chẳng qua là thời gian con ngựa đen kia đi theo cô chí ít cũng có hai năm trời, tình cảm giữa hai bên đã trở nên rất sâu đậm, cho nên khi phải từ biệt nó, cô tất nhiên cảm thấy có phần sầu não.
Còn cô bé kia thì cầm trong tay một cái bọc nhỏ màu lam, có in hoa, nó đang lẳng lặng đứng bên cạnh cầu treo, nhìn qua ngọn núi đối diện, tựa hồ những chuyện ở đằng sau chẳng có liên quan gì đến nó cả.
Sau khi Hồ Phật cùng Lý Cẩm Hạo xử lý tốt đống đồ đạc thì Hồ Tiểu Thiên lệnh cho bọn họ lập tức quay về. Sắc trời càng ngày càng âm u, chỉ sợ trời lại sắp mưa. Đường núi khó đi, bọn họ lại dắt theo nhiều ngựa như vậy, gian khổ trên đường về cũng chẳng kém nhóm hắn là bao.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Hồ Tiểu Thiên mới nói: “Mũi tên đã bắn ra sẽ không bao giờ quay đầu lại, nếu đã muốn làm quan, thì nhất định phải qua cây cầu treo này. Ai muốn sang trước đây?”
Thiệu Nhất Giác nói: “Tôi sẽ đi trước!” Thời khắc mấu chốt hắn vẫn còn biểu hiện ra chút dũng khí.
Lưng đeo hành lý, Thiệu Nhất Giác cẩn thận từng bước đi lên cầu treo. Gẫm trên ván gỗ, phát ra âm thanh “kẽo kẹt, kẽo kẹt”. Lúc ban đầu còn khá tốt, đến lúc đi ra xa một chút, biên độ lay động của cầu treo càng lúc càng lớn. Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy tình huống như vậy, sợ tới mức nhắm chặt đôi mắt. Hồ Tiểu Thiên một mực chú ý biểu hiện của cô, mỉm cười nói: “Không có chuyện gì đâu, ta với cô cùng sang!”
Mộ Dung Phi Yên nói: “Ta có lẽ sẽ quay trở về, cầu treo kia ta thật sự không thể qua được!”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Cô mà quay trở về thì ai sẽ bảo vệ an toàn cho ta?”
Mộ Dung Phi Yên mở ra đôi mắt đẹp, khuôn mặt ngơ ngác kiểu không hiểu gì mà nói: “Sống chết của ngươi có quan hệ gì với ta?”
Thời điểm Thiệu Nhất Giác sắp qua đến bên kia thì Lương Đại Tráng cũng bắt đầu bước lên cầu treo. Cái thằng này thân thể béo tốt, trên lưng lại cõng theo một bao quần áo, một người nhưng trọng lượng cũng như hai người. Y vừa bước lên, cầu treo đã bắt đầu lảo đảo. Đoạn đường y đi qua, quả thật có chút chật vật, thường thường cứ bước được vài bước, y lại phải dừng lại, đợi đến khi cầu treo bớt lắc lư, mới dám tiếp tục bước tiếp. Tới khi sang đến bên kia, tính thời gian thì trọn vẹn gấp đôi của Thiệu Nhất Giác.
Đúng lúc này bầu trời âm u bị tia chợp xẹt ngang qua, rạch lên một vệt dài vặn vẹo. Theo tiếng sấm vang, từng giọt mưa to như hạt đậu nành cũng bắt đầu đổ xuống. Hồ Tiểu Thiên lớn tiếng hét: “Đi mau! Không thể chậm trễ nữa, càng chậm trễ mưa sẽ càng lớn hơn!”
Cô bé kia đã bắt đầu đi lên cầu treo. Tuổi nó tuy nhỏ, nhưng sự can đảm thì hơn người, bước trên cầu rất nhẹ nhàng, mới thoáng chốc đã ra đến giữa cầu.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên vẫn đứng đó ngơ ngác, bất đắc dĩ hắn phải đi qua, thấp gọng nói: “Phi Yên, chúng ta cùng sang, để ta đỡ cô.”
Mộ Dung Phi Yên dùng sức cắn chặt bờ môi, mạnh mẽ rũ bỏ tâm tình thiếu nữ: “Ngươi đi ở đằng trước!”
Hồ Tiểu Thiên quả thật có chút dở khóc dở cười, không thể tưởng tượng nổi, một người so ra còn cường hãn hơn cả nam nhân như Mộ Dung Phi Yên này, rõ ràng lại sợ độ cao đến mức ấy. Hắn bước lên cầu treo, Mô Dung Phi Yên run lẩy bẩy rón rén theo qua. Cô bám chặt lấy bước chân của Hồ Tiểu Thiên mà đi, hắn đi một bước thì cô bước theo một bước. Mới đi được khoảng hai trượng thì mưa bắt đầu to hơn, gió cũng lớn hơn rất nhiều. Cầu treo lắc lư dữ dội, Mộ Dung Phi Yên gắt gao bám chặt lấy xích sắt hai bên, cảm tưởng như hai chân đều nhũn ra, đến bước đi cũng không thể bước nổi.
Hồ Tiểu Thiên đưa mắt nhìn lại, thấy được con bé kia đã qua được ba phần tư cầu treo. Lại nhìn về phía Mộ Dung Phi Yên, một tia sét xẹt qua phía chân trời chiếu rọi lên khôn mặt đã tái nhợt của cô, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sợ hãi cùng bất lực. Hai tay bám chặt xích sắt, thân thể mềm mại run lên từng đợt.
Hồ Tiểu Thiên biết rằng bệnh tâm lý này của Mộ Dung Phi Yên không thể vượt qua trong chốc lát được, nên hắn lắc đầu, vươn tay ra cầm chặt lấy tay Mộ Dung Phi Yên và nói: “Cứ từ từ thôi, từng bước một đi tới, nhớ phải hết sức chú ý vào ván gỗ bên dưới, không được giẫm hụt.”
Mộ Dung Phi Yên nhìn qua ánh mắt kiên nghị của Hồ Tiểu Thiên, lại nhìn một chút xuống dưới chân, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, tiến về phía trước một bước.
Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Không có việc gì, cô nhìn xem, hoàn toàn không có việc gì!” Hắn cầm một tay của Mộ Dung Phi Yên đặt lên vai của mình, rồi dẫn theo cô chậm rãi đi về phía trước. Mưa càng lúc càng lớn, quất vào mặt họ khiến mở mắt cũng khó khăn. Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy lờ mờ phía trước là thân ảnh nhỏ gầy của cô bé kia, thân ảnh mơ hồ vẫn đang cố gắng tiến lên từng chút trong mưa.
Đột nhiên, biên độ lắc lư của cầu treo lớn hơn rất nhiều trong khi gió không mạnh hơn lúc nãy bao nhiêu. Hồ Tiểu Thiên có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, hắn liền thấy một thân ảnh màu xám hiện ra phía sau bọn họ, bởi vì trời mưa quá lớn nên hắn cũng không nhìn rõ mặt mũi của đối phương. Hồ Tiểu Thiên cứ tưởng rằng hai người Hồ Phật cùng Lý Cẩm Hạo đi mà quay lại, nên hắn lớn tiếng nói: “Hồ Phật, là các ngươi sao?”
Thân ảnh kia đón lấy mưa gió đi lên cầu treo, một tia chớp rực rỡ sáng lòa phía chân trời, chiếu lên thân ảnh màu xám phía sau. Ánh sáng phản chiếu chói lên từ lưỡi đao lạnh buốt trong tay phải y. Ánh chớp cùng ánh đao phản chiếu đan xen vào nhau, rọi thẳng vào mắt Hồ Tiểu Thiên, hắn vô thức mà nhắm lại hai mắt, sau đó lại nhanh chóng mở mắt ra. Nỗi hoảng sợ trong nội tâm tràn ra khắp thân thể: “Cẩn thận!”
Mô Dung Phi Yên cũng ý thức được nguy hiểm tiếp cận, cô trợn tròn đôi mắt đẹp, bỗng nhiên quay người lại.
Thân ảnh màu xám kia đã chạy lên cầu treo, chân phải y đạp lên ván gỗ, lợi dụng phản lực từ tấm ván, thân thể y nhảy vọt lên, trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách hai mươi mét, trường đao trong tay chặt qua mưa lớn, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Mộ Dung Phi Yên mà chém xuống.
Mộ Dung Phi Yên quát lên: “Đi mau!” Trong nháy mắt này cô đã quên mất sợ hãi, thời điểm nguy cơ cận kề sẽ khiến cho tinh lực con người tập trung hết vào chuyện trước mắt. Bời vì địch nhân đột nhiên xuất hiện, đột ngột công kích nên Mộ Dung Phi Yên đã hoàn toàn quên mất chuyện mình sợ độ cao, thân thể mềm mại của cô xoay tròn trên tấm ván rộng khoảng ba mươi phân, tay phải rút ra trường kiếm bên hông, chặn ngang tại phía trên đỉnh đầu, ngăn trở một đao của người áo xám kia. “Kenggggg…!” Đao kiếm chạm nhau, ma sát bắn ra ngàn vạn tia lửa, hai cỗ lực lượng đâm sầm vào nhau tại điểm tiếp xúc giữa đao và kiếm, dòng khí lưu cường đại lấy thân thể hai người làm trung tâm, tràn ra xung quanh như những làn sóng, quấn theo những hạt mưa bắn vung khắp nơi. Mái tóc tán loạn của Mộ Dung Phi Yên bị luồng kình phong thổi tung ra phía sau, tấm ván gỗ dưới chân không chịu nổi lực va chạm cường đại liền gãy rời. May mà cô kịp thời lùi về sau một bước, đứng trên tấm ván gỗ phía sau, một tay cầm chặt xích sắt, thân thể mềm mại theo cầu treo mà liên tục lay động.
Người áo xám một kích không trúng, cơ thể liền cuốn một cái về phía sau, vững vàng rơi trên một tấm ván gỗ. Trường bào màu xám bị kình phong thổi tung bay về phía sau, dán chặt lên người y. Thân thể của y thon gầy, khô héo, đến cả bộ mặt cũng là da bọc xương, nhìn thoáng qua trông giống như là một bộ xương khô hình người vậy.
Cầu treo lắc lư mạnh nhất vẫn là đoạn giữa, Hồ Tiểu Thiên sợ tới mức tóm vội lấy xích sắt hai bên. Còn cô bé kia cũng đã sắp tới được bờ đối diện, nhưng đột nhiên có một bóng đen ập tới trước mặt nó, lại còn là một con chim ưng, đang vỗ đôi cánh đen như mực, móng vuốt vàng kim sắc bén chụp thẳng vào mặt con bé kia.