Mộ Dung Phi Yên vừa nghe lời của tiểu cô nương kia liền lập tức tỉnh ngộ, nàng mở to mắt, nở nụ cười: “Thủ đoạn này của hắn cũng chỉ lừa được nữ hài tử đang vị thành niên thôi, lại còn cái gì mà romentuc nữa chứ? Thật sự là buồn cười.”
Hồ Tiểu Thiên dở khóc dở cười, tiểu nha đầu kia cũng quá thính đi. Lão tử vất vả lắm mới tạo được một chút không khí lãng mạn, vậy mà chỉ một câu của nàng đã phá hỏng tất cả. Hừ, không lẽ ta lại không thèm đưa ngươi đi nữa. Hắn ho khan một tiếng rồi nói: “Không phải romentuc, là romantic. Ta nói này tiểu muội muội, em còn chưa trưởng thành, chờ tới lúc em lớn, sẽ hiểu ra một số chuyện mà những cô cái xinh đẹp phải biết.”
Tiểu cô nương đứng trước Mộ Dung Phi Yên hừ lạnh một tiếng: “Có gì hay chứ? Nam nhân không có kẻ nào tốt hết!”
Lời này quả thận là làm cho nhân thần cộng phẫn, đến cả bốn gã gia đinh cũng cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự là quá mức võ đoán, vơ đũa cả nắm, một đòn chết vô số người. Công tử có thể không phải người tốt, thế nhưng đám gia đinh bọn hắn đều chỉ là kẻ nghèo thuộc giai cấp vô sản mà thôi, đương nhiên không phải là kẻ xấu nha.
Hồ Tiểu Thiên cười thầm một tiếng, một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi lại nói ra những lời này, giống như kinh nghiệm tình trường phong phú lắm vậy.
Lương Đại Tráng ở phía sau nói: “Cũng không phải tất cả nam nhân đều không tốt, thiếu gia của chúng ta chính là một nam nhân hoàn mỹ tới cực điểm.” Từ khi gia hỏa này tiết lộ thân phận của Hồ Tiểu Thiên ở Lan Nhược tự đến nay, trong nội tâm cũng có chút xấu hổ, bây giờ gặp được cơ hội nịnh nọt, y lập tức hăm hở xông vào không cần biết đạo lý gì.
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng gia hỏa này vuốt mông ngựa cũng không có kĩ thuật gì cả, cái gì mà “nam nhân hoàn mỹ cực phẩm” cơ chứ, là ca nghe lầm sao? Tại sao nghe kiểu gì cũng thấy cực kỳ trào phúng như vậy? Tên này đang nói mát sao?
Mộ Dung Phi Yên cười khanh khách, làm cho Hồ Tiểu Thiên càng khẳng định suy nghĩ của mình, tên kia chắc chắn là đang nói mát.
Tiểu cô nương kia nói: “Người càng hoàn mỹ càng chết sớm, ngươi chưa từng nghe câu người tốt không trường thọ, tai họa sống ngàn năm sao?”
Lương Đại Tráng lòng đầy căm phẫn nói: “Ngươi nói gì vậy? Đây rõ ràng là đang nguyền rủa thiếu gia nhà ta, ngươi có lương tâm hay không? Nếu như không có thiếu gia nhà ta, hai ông cháu ngươi sớm đã bị sói ăn thịt rồi.”
Đến Mộ Dung Phi Yên cũng cảm thấy miệng lưỡi tiểu cô nương này quá độc ác. Tuy bình thường Hồ Tiểu Thiên hơi vô lại một chút, miệng cũng hơi ti tiện một chút, thế nhưng hắn cũng chưa từng làm việc ác gì cả, nhất là đối với đối với tiểu cô nương này và gia gia của nàng, cũng coi như có ân cứu mạng. Vậy mà nàng lại không những không biết ơn, ngược lại nói những lời cay nghiệt như vậy, giống như một kẻ lấy oán trả ơn. Những tiểu cô nương tầm tuổi này Mộ Dung Phi Yên cũng đã gặp không ít, thế nhưng loại người như thế này thì thực sự mới gặp lần đầu tiên. Cô gái nhỏ này nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quỷ dị.
Ngược lại, Hồ Tiểu Thiên cũng chẳng cảm thấy con bé này nói gì không đúng cả. Bởi vì những hành động của nó còn độc hơn lời nói rất nhiều, lúc trước ở Lan Nhược Tự đã bắn hắn một châm, Thất Nhật Đoạn Hồn Châm, đó mới thực sự là độc ác!
Đi qua đoạn đường núi dài hẹp vừa rồi, mọi người mới đi đến một nơi bằng phẳng nghỉ ngơi một chút. Hồ Tiểu Thiên thừa dịp mọi người không có chú ý liền kéo tay áo lên nhìn kỹ nơi bị châm bắn vào. Lúc này vết thương đã lớn như nắm tay, dựa theo tốc độ lan truyền của nó, có lẽ không bao lâu cả cánh tay của mình cũng biến thành màu đỏ. Hắn lặng lẽ dùng ngón tay ấn vào vết thương, không còn cảm giác gì nữa cả, có độc, chắc chắn là có độc, dây thần kinh nơi này đã tê liệt cả rồi. Hắn đi đến một cây tùng cổ xiêu vẹo ngồi xuống, từ xa nhìn lại cô gái nhỏ kia, thấy nó đang nhìn về hướng chùa Lan Nhược. Lúc này, trên đỉnh núi đang dày đặc mây mù, thỉnh thoảng còn có mưa nhỏ lất phất, căn bản là không nhìn thấy gì cả. Thế nhưng từ biểu hiện của nó, hẳn là vô cùng quan tâm lão thái giám An Đức Toàn đó, cũng coi như có chút lương tâm.
Nhớ tới An Đức Toàn, Hồ Tiểu Thiên thật sự công nhận lão là một kỳ nhân, có thể trải qua phẫu thuật cưa chân trong điều kiện thiếu thuốc như thế, điều này tuyệt đối không chỉ dựa vào ý chí mà làm được. Nghĩ tới những phẫu thuật từng làm khi xưa, Hồ Tiểu Thiên phát hiện người của thế giới này có thể chịu được đau đớn hơn những người ở nơi kia nhiều, khả năng kháng nhiễm trùng cũng cực tốt. Có lẽ là do nơi này không trải qua công nghiệp hóa, hoàn cảnh sống cũng rất tốt, chất kháng sinh còn chưa bị lạm dụng, đương nhiên có lẽ cũng có chỗ bất đồng về cấu tạo sinh lý, có điều hắn đã thực hiện mấy cuộc phẫu thuật cũng chưa tìm ra điểm gì khác biệt cả, đến như các mạch máu thần kinh cũng không có gì khác với kết cấu y học hết.
Mộ Dung Phi Yên đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên đưa túi nước cho hắn, tới bây giờ, quan hệ đối lập của bọn họ cũng giảm đi nhiều, hiện tại Mộ Dung Phi Yên cũng không còn chút địch ý nào với hắn nữa.
Hồ Tiểu Thiên nhận lấy ấm nước uống một ngụm.
Mộ Dung Phi Yên nói: “Đợi qua Bồng Âm Sơn, ta sẽ đưa con bé đi tiếp tới Tiếp Châu, các người cứ đi huyện Thanh Vân trước, tránh bị chậm trễ.”
Hồ Tiểu Thiên lại lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương kia, thấy con bé không chú ý tới mình liền đưa cánh tay trái ra cho Mộ Dung Phi Yên. Mộ Dung Phi Yên thấy chấm đỏ khá lớn trên cánh tay hắn, không khỏi khẽ hô lên một tiếng.
Hồ Tiểu Thiên dùng ánh mắt ám chỉ nàng không được lộ ra, hạ giọng nói: “Con bé kia dùng độc châm bắn ta, theo lời của nó, ta chỉ có thể sống bảy ngày, nếu như trong bảy ngày không thể đưa nó đến nơi, ta chỉ còn một con đường chết.”
Nghe vậy, Mộ Dung Phi Yên liền hít một hơi khí lạnh, trên khuôn mặt đẹp bất giác toát ra vẻ ân cần, trong lòng lập tức tràn đầy căm phẫn, nàng cả giận nói: “Để ta đi tìm con bé . .” Hồ Tiểu Thiên kịp thời kéo nàng lại, hạ giọng nói: “Chuyện này cứ coi như ngươi không biết đi, nó không tin tưởng bất kỳ ai trong số chúng ta nên chỉ khi tính mạng ta nằm trong tay của nó thì nó mới yên tâm.”
Mộ Dung Phi Yên nói: “Tại sao nó có thể làm như vậy? Đây chính là lấy oán trả ơn!”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Ta không lo nó lấy oán trả ơn, điều ta lo sợ là không biết bọn họ đã gặp phải đối thủ lợi hại đến mức nào.” Thấy tiểu cô nương kia nhìn qua bên này, Hồ Tiểu Thiên cuống quít ngậm miệng lại.
Mộ Dung Phi Yên thấp giọng nói: “Ngươi định làm gì?”
Hồ Tiểu Thiên đợi khi tiểu cô nương kia nhìn về nơi khác, mới nói tiếp: “Chỉ còn cách đưa nó tới Tiếp Châu thôi, hy vọng trên đường bình an vô sự.”
Mộ Dung Phi Yên cắn cắn môi anh đào nói: “Ngươi yên tâm đi, nếu nó dám hại ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nó.”
Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười của tên này dưới ánh mặt trời trở nên cực kỳ cuốn hút. Đối mặt với khuôn mặt này của Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên cảm thấy có chút không ý tứ, mắng: “Lúc này ngươi còn cười được?”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Cười cũng là một đời, khóc cũng là một đời, cho nên ta quyết định dùng mặt cười đối mặt với nhân sinh!”
Chỉ một câu đơn giản như vậy lại làm nội tâm Mộ Dung Phi Yên khẽ động, thân trúng kỳ độc rõ ràng còn có thể lạc quan như vậy, tâm lý của hắn còn có thể mạnh mẽ đến mức nào, Hồ Tiểu Thiên rốt cục là người như thế nào?
Gió giật trước lúc bão về! Trong phút chốc, mây mù trong sơn cốc đã bị gió núi thổi tan, dãy núi liên miên bất tận rốt cục cũng lộ ra hình dáng vốn có của nó, sắc trời càng trở nên ảm đạm, vô số những đám mây màu xám tro đang kéo lại trên đỉnh đầu bọn họ, ép tới nỗi lòng mỗi người trở nên nặng trịch.
Một cây cầu treo đung đưa giữa hai ngọn núi! Đây là con đường duy nhất đi qua Bồng Âm Sơn. Cây cầu treo lắc lư trong hư không, những sợi xích sắt đầy gỉ sét va vào nhau tạo ra âm thanh cực kỳ chói tai, những âm thanh bén nhọn này truyền tới bên tai mọi người làm cho trong lòng bọn họ cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc này, mọi người dừng lại phía Đông cầu treo, khuôn mặt Mộ Dung Phi Yên đã trở nên trắng bệch như tờ giấy, đừng nói là đi qua, chỉ cần nhìn khung cảnh trước mắt đã làm cho nàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Bên dưới cầu treo chính là vực sâu vạn trượng, chỉ cần sơ ý té xuống nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Sắc mặt mấy tên gia đinh cũng trở nên cực kỳ khó coi, sớm biết con đường này nguy hiểm như vậy, không bằng lúc trước bọn họ đi vòng qua Bồng Âm Sơn, mặc dù thêm mấy ngày lộ trình nhưng cũng tốt hơn đi qua nơi này. Những con ngựa kia cho dù đã vượt qua những con đường núi tràn đầy nguy hiểm thì cũng không dám đi tiếp tới cầu treo phía trước. Có mấy con ngựa đã phát ra tiếng Hi..i…iiii vô cùng hoảng sợ. Hồ Phật thò tay vuốt ve bờm ngựa, dùng động tác này trấn an tinh thần chúng nó. Đợi sau khi lũ ngựa bình tĩnh trở lại, Hồ Phật đi tới bên người Hồ Tiểu Thiên, thấp giọng nói: “Thiếu gia, những con ngựa này không thể đi qua được!”