Trong toàn bộ thời gian phẫu thuật Hồ Tiểu Thiên chưa từng có ý nghĩ đen tối gì, hắn hoàn toàn tập trung vì đây là vấn đề liên quan đến sinh mệnh .
Lý Dật Phong nhìn qua Hồ Tiểu Thiên trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên và tán thưởng. Tuy phẫu thuật kiểu này đối với thời hiện đại là việc cực kỳ bình thường nhưng lại làm cho Lý Dật Phong chấn động rất lớn, trước đó lão chưa từng nhìn thấy bao giờ, lão trước giờ cũng chưa từng nghĩ tới có người có thể dùng phương pháp chữa bệnh như vậy, mới vừa rồi khi nhìn hắn phẫu thuật, quan niệm vốn có về y học của lão hoàn toàn bị phá vỡ. Trong lòng lão tràn ngập thắc mắc muốn hỏi nhưng lão hiểu rõ bây giờ không phải lúc thích hợp để hỏi.
Rất nhiều người từ Kinh Triệu Phủ và Thượng Thư Phủ đến, cả hai bên cộng lại thậm chí lên đến hơn trăm người, đại sảnh của Dịch Nguyên Đường cũng đã chật kín người, nhiều người thậm chí còn phải đứng đợi dưới mái hiên của Dịch Nguyên Đường.
Ngay cả Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề cũng tự mình đến, trong lúc Hồ Tiểu Thiên tiến hành phẫu thuật cho Mộ Dung Phi Yên, Hồng Bách Tề luôn lo lắng đi đi lại lại trong đại sảnh, việc hắn lo lắng không chỉ đơn thuần là việc cấp trên quan tâm tới cấp dưới mà còn là vì Hồ Tiểu Thiên là con của Hộ bộ thượng thư Hồ Bất Vi, nếu như bị Hồ Bất Vi khiển trách thì thật đúng là rất phiền phức a.
Sau khi nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên vẫn bình thường bước ra, Hồng Bách Tề mới trút được lo lắng. Đối với lão thì sự an toàn của Hồ Tiểu Thiên còn quan trọng hơn tính mạng Mộ Dung Phi Yên rất rất nhiều, dù sao thì Mộ Dung Phi Yên chỉ là một trợ thủ đắc lực mà thôi còn Hồ Tiểu Thiên lại là con trai một của trọng thần triều đình, cả hai đều có mức ảnh hưởng nhất định đến con đường làm quan sau này của mình. Hồng Bách Tề nhanh chân bước đến cầm chặt tay Hồ Tiểu Thiên hỏi: “Hiền chất, ngươi có bị thương không?”.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười hỏi ngược lại: “Hồng đại nhân, ngươi thấy ta giống như người bị thương sao?” .
Hồng Bách Tề lắc lắc đầu.
Hồ Tiểu Thiên lại nói: “Hồng đại nhân. Mộ Dung bổ đầu vì cứu ta mà bị thương bây giờ đã qua cơn nguy hiểm rồi. “
Hồng Bách Tề ồ lên một tiếng, Mộ Dung Phi Yên mặc dù đã bị thương nhưng cũng may không làm ảnh hưởng tới tính mạng, lần này cũng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm. Bây giờ lão đang suy nghĩ xem kẻ nào to gan đến vậy, dám giữa ban ngày ban mặt ám sát Hồ Tiểu Thiên. Vì Hồ Tiểu Thiên đã giải thích là sở dĩ nàng bị thương là do bảo vệ hắn nên Hồng Bách Tề tất nhiên cũng không nghĩ ra rằng Mộ Dung Phi Yên là mục tiêu chính của Phi tặc .
Hồ Tiểu Thiên nói: “Đại nhân, ta có một yêu cầu hơi quá đáng!”
“Cứ nói đừng ngại!”
Cửa nhà lao bị một cước đạp bung ra làm tên phi tặc sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hồ Tiểu Thiên đã xuất hiện ở trước mặt của hắn, cả người ướt sũng, quần áo không ít chỗ bê bết máu.
Tên phi tặc sợ hãi hỏi: ” Ngươi … Muốn làm gì?”
Hồ Tiểu Thiên không nói một lời chạy đến đá một cước giữa ngực gã rồi đè gã xuống đất, rút dao chĩa thẳng vào ngực gã , giận dữ hét lên : “Đồ hỗn trướng đến ta mà ngươi cũng dám lừa!”.
Phi tặc kêu thảm thiết trả lời: “Ta không lừa ngươi, ta thề, ta lấy tính mạng cả nhà ta ra thề, tất cả nhưng gì ta biết ta đều nói cho ngươi hết rồi…” Tinh thần của hắn đã sớm hỏng mất, sợ hãi són cả ra quần.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy đáy quần gã ướt sũng một mảng lớn, trong lòng thầm mắng cái tên này thật sự là quá nhát gan, còn chưa dọa đã đái hết cả ra quần, chắc là thằng nhãi này cũng không có gan nói dối. Hắn chậm rãi thu dao lại. Triệu Chính Hào, Mạc Thiệu Lân có lẽ đều là một bộ phận trong kế hoạch của đối phương, cái tên Mạc Thiệu Lân này chính là chúng cố ý tiết lộ, mục đích cho bọn hắn manh mối này chính là để cho bọn hắn tìm tới Mạc Thiệu Lân, sau đó tiếp tục rơi vào bẫy của đối phương, trong kế có kế. Nhất định người đứng sau kế hoạch lần này không phải người thông thường.
Nếu như không phải là mình quá mức hiếu kỳ, nếu như không phải hắn đích thân tiến về trước thì trận ám sát này sẽ không xảy ra? Mình vừa tới cái cái thế giới này không lâu đáng lẽ ra không có kẻ thù nào mới phải chứ. Vì sao mà đối phương lại nhất định muốn giết mình?
Nếu như tối hôm qua tại Thượng Thư Phủ vụ trộm kia chỉ là nhằm để giương đông kích tây mục đích thật sự của bọn hắn là trộm Đan Thư Thiết Khoán. Nhưng tại sao khi đã thực hiện được mục đích rồi lại còn bày kế hãm hại mình? Trong này nhất định có ẩn tình khác, chẳng lẽ nguyên nhân là cha mình?
Lúc hắn trở lại Thượng Thư Phủ trời thì đã khuya, Lương Đại Tráng dẫn một đám gia đinh đồng loạt quỳ trước mặt Hồ Tiểu Thiên , hai ngày này bọn hắn thật sự là vô cùng lo sợ, sợ vị thiếu gia này xảy ra vấn đề gì thì cả đám gia đình bọn hắn đều phải chịu khổ. Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo, hắn hiểu được bọn này muốn khuyên hắn ít đi gây chuyện. Nhưng bây giờ cả thể xác và tinh thần hắn đều cảm thấy mỏi mệt, cả một lời cũng không muốn nói. Đang chuẩn bị trở về phòng của mình thì chợt nghe có người báo: “Lão gia đã trở về!”.
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ phụ thân đã từ Đông đô trở về nhanh như vậy, chuyện này là không có khả năng a, từ Kinh Thành đến Đông đô cho dù đi cả ngày cả đêm không ngừng nghỉ cũng phải mất đến một ngày. Hồ An chạy tới Đông đô thì đáng lẽ bây giờ phụ thân mới nhận được tin tức, cho dù là ngay lập tức lên đường thì tối ngày mai mới có thể về đến nơi.
Tuy rằng trong lòng hắn lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng thế nào đi nữa thì phụ thân đã về là tốt rồi. Hồ Tiểu Thiên cũng không có lập tức đi nghênh đón phụ thân mà nhanh chóng trở về tắm rửa thay y phục xong xuôi mới tiến đến phòng của phụ thân để gặp mặt .
Hồ Bất Vi không ở trong phòng, Hồ Tiểu Thiên hỏi qua người làm mới biết phụ thân sau khi trở về đã lập tức chạy tới Tập Nhã Hiên.
Trời mưa phùn mịt mờ Hồ Bất Vi một mình đứng ở phế tích Tập Nhã Hiên, vẻ mặt trở nên âm trầm bất định. Ánh mắt của lão cũng đã mất đi vẻ thong dong bình tĩnh như hàng ngày mà toát ra một chút bất an. Tuy rằng lão đã cố gắng che giấu sự bất an của mình nhưng sự bất an vẫn không khỏi hiện rõ trên khuôn mặt lão.
Hồ Tiểu Thiên chậm rãi đi tới phía sau hắn, cung kính nói : “Hài nhi vấn an phụ thân đại nhân.”
Hồ Bất Vi có chút giật mình, lão quá tập trung mà không để ý nhi tử đến, thân hình lão thoáng run rẩy rồi lập tức quay người lại.
Hồ Tiểu Thiên chưa từng thấy qua vẻ mặt như thế của lão, trong lòng không khỏi lo lắng, xem ra việc mất trộm Đan Thư Thiết Khoán đả kích không nhỏ đối với phụ thân hắn, hắn thấp giọng hỏi: ” Cha, cha gặp được Hồ An rồi hả? ” .
Hồ Bất Vi nhìn xung quanh rồi nói : “Đi theo ta!”.
Hồ Tiểu Thiên thấy vẻ mặt nghiêm trong của phụ thân, chỉ sợ xảy ra phiền toái lớn rồi, theo lời Hồ An nói làm mất Đan Thư Thiết Khoán chính là tội khi quân phải bị chém đầu.
Hai cha con trở lại trong phòng, Hồ Bất Vi để cho Hồ Tiểu Thiên đóng cửa phòng lại, quan sát hắn một lần rồi thấp giọng nói: “ngươi có nhìn thấy Hồ An đâu không?”
Câu hỏi đầu tiên làm cho Hồ Tiểu Thiên ngẩn người, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc hỏi lại: “Hồ An không phải là đi Đông đô tìm ngài hay sao, Tập Nhã Hiên bị đốt, hắn nói… ” Nói đến đây trong lòng Hồ Tiểu Thiên mới sinh ra một ý nghĩ chẳng lành, chẳng lẽ là Hồ An căn bản không có đi đến Đông đô, những lời gã nói với mình có bao nhiêu điều là thật sự đây?”.
“Hắn nói gì? “
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng trả lời : “Nói Tập Nhã Hiên bị cháy, Đan Thư Thiết Khoán tổ truyền của nhà chúng ta bị kẻ trộm đánh cắp, cho nên ta mới phái hắn lập tức tới Đông đô bẩm báo người… Chỉ là ta không nghĩ tới người nhanh như vậy đã sẽ trở lại rồi, ta còn tưởng rằng người gặp hắn ở giữa đường.”
Hồ Bất Vi thở dài một hơi, vẻ mặt đầy chán nản: “Đan Thư Thiết Khoán chính là do Minh tông Hoàng Đế ban thưởng, ngươi cho rằng ta sẽ nói nơi cất dấu đồ vật quan trọng như vậy nói cho một tên hạ nhân sao?”
Hồ Tiểu Thiên thầm kêu hồ đồ, tại sao mình lại hồ đồ như vậy ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra. Hồ Bất Vi ngay cả mình và mẫu thân cũng không nói có thể thấy rằng hắn rất coi trọng miễn tử kim bài, đồ vật trọng yếu như vậy đương nhiên lão phải cất dấu cẩn trọng không có khả năng đem tung tích Đan Thư Thiết Khoán tùy tiện nói cho những người khác được. Chính mình nhất thời không xem xét kỹ rõ ràng là đã bị lão gia hỏa Hồ An kia lừa rồi. Hồ Tiểu Thiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: “Cha ngài nói Hồ An là nội gian.”
Hồ Bất Vi chậm rãi đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, hắn không có trả Hồ Tiểu Thiên mà thấp giọng nói: ” Chúng ta Hồ gia chính xác là có Đan Thư Thiết Khoán, Đan Thư Thiết Khoán cũng chính xác là bị trộm.”