Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: “Vết thương sẽ khuếch đại rất lớn nên phải dùng cách này mới làm da bị tổn hại liền với nhau, xúc tiến miệng vết thương khỏi hẳn và đồng thời cũng tránh để lại vết sẹo lớn.”
Lý Dật Phong nói: ” Ta từng đọc một ghi chép về khâu miệng vết thương trong sách thuốc, chỉ qua là chưa tận mắt nhìn thấy người khác làm a.”
Hồ Tiểu Thiên đương nhiên không có cơ hội xem qua sách vở y học của thời đại này, trong lòng khẽ động hỏi: “Họ khâu lại bằng gì?” Chỉ khâu là một vấn đề phức tạp hầu như không thể tìm được chỉ khâu phù hợp tiêu chuẩn, lại không thể thay thế bằng sợi bông bình thường, sợi bông rất dễ đứt.
Lý Dật Phong nói: “Sợi từ Vỏ cây dâu!”
Kỳ thực giải phẫu cũng không phải chỉ tây y mới có, càng không phải là tây y phát minh ra. Căn cứ theo ghi chép giải phẫu thuật khoa của trung y bắt đầu từ Biển Thước, đến thời của Hoa Đà, ngooại khoa của Trung Hoa đã đạt tới đỉnh cao, Hoa Đà đã chế Ma Phí Tán giải quyết được đau đớn của người bệnh trong quá trình giải phẫu, về phần chống nhễm trùng thì dùng phấn thuốc đông y hoặc bã thảo dược đông y giải quyết. Nhưng thời này thì ngoại khoa cũng chưa được phát triển, hành động của Hồ Tiểu Thiên trong mắt họ đã ví như thiên phương dạ đàm không thể tưởng tượng được rồi. Lại cho Hồ Tiểu Thiên kinh hỉ chính là Lý Dật Phong nhắc tới sợi từ vỏ cây dâu hết sức nhỏ mà cường độ kéo lại lớn, hệ số xung đột thấp, cùng loại với hắn thường dùng là do polypropylene ete tạo thành.
Lý Dật Phong dù sao cũng là dù sao cũng là đại đương gia của Dịch Nguyên Đường, dù không có biện pháp lấy Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn từ trong cơ thể Mộ Dung Phi Yên ra nhưng lão cũng có biện pháp cầm máu và giảm đau. Sau khi dùng thảo dược do Lý Dật Phong nấu, Mộ Dung Phi Yên liền cảm thấy đau đớn ở miệng vết thương giảm xuống.
Chỗ công cụ giải phẫu chắp vá của Hồ Tiểu Thiên cuối cùng đã hoàn thành khử trùng, lại bảo Viên Sĩ Khanh cho người không có phận sự ra ngoài, trong phòng chỉ còn ba người là hắn, Lý Dật Phong và Viên Sĩ Khanh, đây cũng không phải là hắn muốn giữ bí mật mà là muốn cố hết sức tránh nhiễm trùng, nồi dấm chua trên lò lửa đã sôi sùng sục, trong phòng tràn ngập mùi dấm Hồ Tiểu Thiên đem tất cả những thủ đoạn khử trùng có thể nghĩ ra được ra. Thời đại này vẫn chưa có đèn mổ nên để giả quyết vấn đề chiếu sáng Hồ Tiểu Thiên cho chúng tìm gương đồng tới, đốt hai mươi ngọn nến, sau đó lợi dụng phản quang cho ánh sáng bắn thẳng tới người Mộ Dung Phi Yên. Còn để cho Lý Dật Phong chuyên cầm gương đồng điều chỉnh góc độ ánh sáng cho mình có thể thao tác dễ dàng. Còn Viên Sĩ Khanh liền trở thành y tá chuẩn bị dụng cụ cho hắn, sau khi cho gã khử trùng hai tay liền để đứng bên cạnh mình để đưa dụng cụ mổ.
Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy tên này đang bận rộn, thực sự có chút suy xét, muốn nói tên này giả vờ giả vịt nhưng nhìn biểu hiện sống động như vậy có lẽ không đúng, rõ ràng không phải là một tên hoàn khố vô công rồi nghề, từ lúc nào đã học được y thuật, học được từ ai?
Lý Dật Phong cùng Viên Sĩ Khanh sở dĩ phục tùng ủng hộ Hồ Tiểu Thiên như vậy, một là họ bó tay với Khuyển Xỉ Đảo Câu Tiễn, hai là Viên Sĩ Khanh tận mắt thấy Hồ Tiểu Thiên nối xương cho lão giả kia, mà gã lại nói chuyện này cho Lý Dật Phong, hai người tuy không biết Hồ Tiểu Thiên học y thuật từ phương nào nhưng tin tưởng về phương diện trị liệu tổn thương bên ngoài của hắn là vô cùng tiêu chuẩn.
Hồ Tiểu Thiên trở lại bên người Mộ Dung Phi Yên, cười cười với nàng nói: “Để ta tiện lấy mũi tên ra phiền Mộ Dung Bộ đầu cởi áo ngoài.”
Khuôn mặt Mộ Dung Phi Yên nóng lên, dung nhan trắng xám hiện lên một chút đỏ ửng, làm vẻ mặt tái nhợt sáng lên một chút. Nhưng tính tình Mộ Dung Phi Yên trời sinh phóng khoáng, cũng không có câu nệ tiểu tiết.
Hồ Tiểu Thiên nói: “Ngươi không tiện cử động, hay là vẫn để ta giúp ngươi a!” Gia hỏa này cầm kéo cắt bỏ ống tay ái trái của nàng, khử trùng rồi không quên đút khối lụa trắng vào miệng Mộ Dung Phi Yên, hắn cũng lấy vải trắng bịt mặt lại chỉ lộ ra đôi mắt, sau đó lấy kìm kẹp mảnh lụa nhúng vào rượu mạnh, bắt đầu khử trùng cho Mộ Dung Phi Yên.
Tuy rằng trước đó có uống thuốc giảm đau của Lý Dật Phong, nhưng trong nháy mắt khi miệng vết thương bị rượu mạnh rót vô, đôi mày kiếm của Mộ Dung Phi Yên lập tức cau lại, đau đớn như dao cắt. Hồ Tiểu Thiên trấn định lấy rượu mạnh lau đi máu đen xung quanh miệng vết thương, lộ ra da thịt nõn nà của Mộ Dung Phi Yên, lúc này Hồ Tiểu Thiên không chút tà niệm, trong mắt hắn Mộ Dung Phi Yên chỉ là đơn giản là bệnh nhân của mình. Mộ Dung Phi Yên nhìn vào đôi mắt kiên định chăm chú của hắn, bỗng nhiên xua tan hình tượng thiếu gia ăn chơi không có điều ác nào không làm của hắn.
Sau khi khử trùng sơ bộ dùng vải trắng hong khô như vải che các bộ phận khác của Mộ Dung Phi Yên đi. Thiếu băng dính với kìm cầm máu nên Hồ Tiểu Thiên lấy kìm cố định vải ở giữa.
Sau khi hoàn thành tất cả đâu vào đấy Hồ Tiểu Thiên lại lấy rượu mạnh rửa tay để hoàn toàn khử trùng. Hai người Lý Dật Phong và Viên Sĩ Khanh đã là nhân vật đứng đầu trong y học Đại Khang giờ đã biến thành vai phụ, nếu như lúc ban đầu bọn họ vẫn có chút nghi vấn Hồ Tiểu Thiên có thể lấy răng nanh ra khỏi mũi tên không thì khi Hồ Tiểu Thiên lấy cây dao cắt da thịt Mộ Dung Phi Yên ra trong nháy mắt, họ đã hoàn toàn bị thủ pháp vững vàng của hắn làm cho kinh sợ rồi.
Cây dao mỏng như lá liễu, ngoại hình cực kỳ giống dao Hồ Tiểu Thiên đã từng dùng để giải phẫu, chẳng qua là lưỡi dao gắn liền với chuôi dao không thể tháo ra, thoáng một cái đã mở miệng vết thương trên làn da mềm mại ra, màu hồng của cơ bắp lộ ra tiếp đó máu đỏ thẫm trào ra, Hồ Tiểu Thiên dùng lụa trắng áp vào miệng vết thương rồi đi dao thứ hai dựa vào kiên thức y học của hắn thì hắn biết mở ra chỗ không có dây thần kinh cùng mạch máu, máu rướm ra một chút cũng không đáng lo.
theo miệng vết thương mở rộng ra, mũi tên cắm vào cơ thể cũng lộ thêm ra.
Mộ Dung Phi Yên đau đớn run rẩy thân thể, xem ra thuốc của Lý Dật Phong cũng không có hiệu quả như Hồ Tiểu Thiên mong đợi, hắn âm thầm cảm thán đồng thời cũng không khỏi không bội phục năng lực chịu đau của Mộ Dung Phi Yên, muốn chấm dứt cơn đau của nàng thì chỉ có thể tăng tốc quá trình giải phẫu.
“Cái kìm!” Hồ Tiểu Thiên vươn tay ra.
Viên Sĩ Khanh cuống quít lấy cái kẹp đã khử trùng, kẹp lấy đầu nhọn cái kìm đưa cho Hồ Tiểu Thiên, cái kìm này cũng không giống kìm bình thường dùng để thay thế tạm thời. Hai người làm coc vẻ hơi rườm ra nhưng Hồ Tiểu Thiên để tránh nhiễm trùng cho nên mới thêm trình tự. Hắn cầm lấy kìm mở rộng miệng vết thương ra, đau đớn kinh người xẹt vào óc nàng, nàng cắn chặt răng, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.
Lý Dật Phong giơ đèn qua gương chiếu tới miệng vết thương, dùng phản quang cho Hồ Tiểu Thiên thấy bên trong vết thương.
Hồ Tiểu Thiên rút cuộc cũng tìm được phần nổi lên trên cây tên, thoáng dùng sức, rặc một tiếng thu răng nanh trên cung về. Đầu mũi tên cũng đã sớm bị hắn cắt bỏ.
Hồ Tiểu Thiên trầm giọng nói: “Nhanh, rút ra ngoài!”
Viên Sĩ Khanh dùng lụa trắng bọc lấy cây tên rồi dùng sức xẽ ra, lấy trọn cây tiễn trên đầu vai Mộ Dung Phi Yên ra, Mộ Dung Phi Yên vì đau đớn thân thể mềm mại ngửa ra sau, đầu vật sang một bên.
Hồ Tiểu Thiên thấy nàng ngã xuống liền vươn tay ôm lấy eo nàng, chậm rãi đặt nàng lên giường, giữ thân thể đang run rẩy của nàng nằm nghiêng, máu trên miệng vết thương tuôn ra liên tục, nhưng chỉ là máu rớm ra không cần buộc ga-rô. Hồ Tiểu Thiên dùng lụa trắng ấn chặt lên miệng vết thương, sau đó lấy Kim Sang Dược Viên Sĩ Khanh đưa bôi lên vết thương của nàng. Sau đó tiếp tục khử trùng hai tay rồi lấy kẹp khâu vết thương, dùng sợi từ vỏ cây dâu khâu hai đầu vết thương của nàng lại.
Toàn bộ quá trình giải phẫu không đến mười phút, nhưng với Hồ Tiểu Thiên đây là lần tiểu phẫu khó khăn vàn gian hiểm nhất, sau khi khâu xong vết thương hắn lấy vải che lên thân thể mềm mại của nàng. Đem vật dụng ném vào chậu đồng, toàn thân thoát lực ngồi xuống, kéo vải che mặt ra, rồi đầu óc trở nên trống rỗng, nửa ngày vẫn chưa trở về thực tại.
Không biết qua bao lâu, Lý Dật Phong đi tới vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, thấp giọng nói: “Hồ công tử, Hồ công tử!”
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới khôi phục tinh thần, có chút đông cứng cười cười với gã nói: “Nàng sao rồi?” Lúc nói chuyện nhìn lại Mộ Dung Phi Yên, thấy nàng đã ngủ say trên giường, nét mặt trở nên yên ổn đi rất nhiều, chẳng qua là mặt không còn chút huyết sắc nào, xám như màu hoa trà, trên cái trán trơn bóng vẫn lấm tấm mồ hôi như óng ánh sương sớm, Mộ Dung Phi Yên lúc này biểu hiện mội vẻ đẹp nhu nhược, làm cho từ đáy lòng tự nhiên sinh ra ý muốn che chở.
Hồ Tiểu Thiên không thể tin được, hắn lại trong một thời đại lạ lẫm mà ở đây cũng chả có ngoại khoa, không có công cụ thuận tay, chả có thuốc tê, mà hắn lại có thể hoàn thành được một cái giải phẫu đơn giản cũng coi như là bất phàm. Giải phẫu thành công! Thật lâu sau khi phẫu thuật, đáy lòng hắn vang lên âm tanh này, chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn xuất hiện một cảm xúc không nói nên lời, kỳ thật đây chỉ là một giải phẫu bình thường, hắn bỗng nhiên nhận ra cũng không phải do y thuật của hắn cao siêu mà là được người khác tặng cho, dược vật, kỹ thuật, thiết bị, tri thức, nếu như không có những thứ đó hắn cũng chỉ còn lại một thể xác đáng thương, là một lang băm không biết cách giảm đau cũng chả biết khâu vết thương thế nào. Trong giới hạn của thầy thuốc, hắn luôn truy cầu khoa học kỹ thuật mới nhất, kỹ thuật cải tiến, tỉ mỉ lựa chọn một cái giải phẫu, cố gắng làm cho nó hoàn mỹ vô khuyết, không ngừng tăng xác xuất thành công mới thu được thanh danh. Gần như kết hợp hoàn mỹ việc chữa bệnh với theo đuổi công danh, muốn kỹ thuật chữa bệnh của mình thay đổi. Nhưng lại không để ý đến bản chất thầy thuốc, chăm sóc người bị thương! Tự tay lấy ra mũi tên trong cơ thể Mộ Dung Phi Yên, cái giải phẫu đơn giản này để lại cho chính mình xúc động thật lớn.