Mộ Dung Phi Yên cả giận nói: “Chạy đi đâu!” Nàng vọt lên không trung, mũi chân dẫm một cái lên hàng rào, thân thể lại một lần nữa vọt lên không trung rồi lộn mèo liên tục ba cái, nhào xuống đạp một gã áo đen đang từ trên lưng ngựa bay xuống đất, đoạt ngựa của gã rồi dùng tốc độ cao nhất đuổi theo Mạc Thiệu Lân.
Hồ Tiểu Thiên tuy rằng phải công nhận động tác nhào lộn liên tiếp của Mộ Dung Phi Yên rất là vui mắt nhưng cũng không có khen ngợi, rõ ràng có thể làm được chuyện nhanh gọn lẹ nhưng hết lần này đến lần khác lại chọn phương pháp khó khăn nhất, ta nói là nữ nhân thời này không thích động não sao? Nhất thiết cứ phải chém chém giết giết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề?
Lúc này tên chăn ngựa kia cũng bò lên một con ngựa bùn đất đầy người không thấy rõ được màu lông, vậy mà cực kỳ xứng với hắn, y phục hắn cũng đầy bùn đất nên không nhìn ra màu sắc ban đầu. Người chăn ngựa liền vung roi trong tay, hét lớn “Giá!” Âm thanh cực kỳ rõ ràng. Con ngựa kia hùng dũng lao băng băng về phía Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, hai người Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác vẫn đang ở bên kia của chuồng ngựa lập tức thấy tình hình không ổn. Lý Cẩm Hạo rút một cái cọc buộc ngựa từ dưới đất lên, dùng lực toàn thân, cái cọc ngựa kia cỡ cái đùi được Lý Cẩm Hạo ném bay đi như cường cung kình nỏ bình thường bắn ra, hô! một tiếng liền bay tới sau lưng người chăn ngựa.
Người chăn ngựa kia không thèm quay đầu lại, vung roi dài trong tay quét như thiểm điện về sau lưng, Bộp! một tiếng quấn chuẩn xác vào cọc buộc ngựa, hất văng nó thẳng về phía hai người Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác, hai người liền sợ hãi cuống quít ngồi xổm xuống, cây cọc xẹt qua đỉnh đầu họ, nện gãy rào của chuồng ngựa, đủ thấy được lực lượng cực kỳ kinh người. Cả đám ngựa trong chuồn thấy rào chắn vỡ ra liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thiệu Nhất Giác vừa mới bò dậy lại bị một con ngựa tông ngã lăn trên mặt đất, Lý Cẩm Hạo cũng không khá hơn hắn chút nào, rối rít tránh trái né phải trong bầy ngựa.
Đám người xung quanh thấy ngựa cuồn cuộn lao ra sợ hãi chạy tứ tán. Hồ Tiểu Thiên thừa dịp liền chạy tới chỗ đám người dày đặc kia, người chăn ngựa gầm lên: “Chạy đi đâu?” Roi dài vung lên một vòng rồi bắn ra như linh xà cuốn lấy chân phải của Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên mất cân bằng ngã xuống, không đợi hắn kịp bò dậy người chăn ngựa đã phóng vụt tới, cây roi cuốn chặt lấy đùi phải hắn kéo lê đi.
Hồ Tiểu Thiên cựu kỳ buồn bực, cả bọn tập trung sự chú ý vào Mạc Thiệu Lân, Mạc Thiệu Lân lại lợi dụng được tâm lý cả bọn, dụ Mộ Dung Phi Yên đi, người chăn ngựa trông có vẻ bình thường kia lại thừa cơ làm loạn công kích chính mình.
Cả người Hồ Tiểu Thiên bị kéo lê đi, trong lúc nguy cấp hắn cũng không có hoảng loạn rút dao từ hông ra, muốn cắt đứt cái roi đang cuốn chặt đùi mình.
Lương Đại Tráng cùng ba tên gia đinh vẫn đứng tại chỗ chờ đợi, thấy một gã cưỡi ngựa điên cuồng lao tới lại thấy hắn kéo lê một người chính là thiếu gia của mình.
Cả bọn thấy cảnh này liền cuống quít tiến lên, muốn chặn tên cưỡi ngựa lại.
Tên cưỡi ngựa hừ lạnh một tiếng, vung roi trong tay lên vậy mà vung cả Hồ Tiểu Thiên từ mặt đất lên, cả người Hồ Tiểu Thiên bay giữa không trung, liền sợ hãi ném dao trong tay đi lấy tay ôm đầu, nhất thời hồn phi phách tán, trong đầu kêu lên: “Mạng ta xong rồi!”
Roi ngựa rời khỏi đùi Hồ Tiểu Thiên, cả người hắn vẫn lao về phía tên cưỡi ngựa, bị gã dùng một tay bắt lấy tiện tay điểm một cái vào ngực, Hồ Tiểu Thiên liền cảm thấy toàn thân nhức mỏi, hẳn là đã bị gã này điểm huyệt, đặt trên lưng ngựa. Sau đó vung roi vun vút ra bốn phia.
Đám Lương Đại Tráng chưa tiếp cận được đã bị quật ngã nhào. Tên cưỡi ngựa liền hô to, con ngựa lập tức gia tốc lúc cách xe ngựa tầm một trượng, chân sau nó đạp đất bay vọt lên không trung, dùng sức bật kinh người nhảy qua xe ngựa, thoát khỏi vòng vây của đám gia đinh, chạy điên cuồng về cửa nam Đà nhai.
Hồ Tiểu Thiên trên lưng ngựa, theo biên độ chạy trốn của con ngựa, thân thể hắn không ngừng lay động, đáng tiếc tứ chi của hắn lúc này đã hoàn toàn bị tê liệt, không còn chút phản ứng. Vẫn may đầu óc còn thanh tỉnh, đám tặc tử này cũng quá mức khoa trương, ngay trước mặt Mộ Dung Phi Yên, dưới ban ngày ban mặt dám bắt cóc mình.
Thấy bên kia truyền đến tiếng quát tháo, nàng đã phát hiện ra mình trúng kế kế điệu hổ ly sơn liền quay lại, tay nắm chặt cương ngựa giơ cao trường kiếm, cắn chặt răng, đôi mắt đẹp tràn ngập sát cơ. Nàng đuổi theo Mạc Thiệu Lân một lúc thì Hồ Tiểu Thiên liền bị bắt, biết được rơi bào bẫy nên không truy đuổi Mạc Thiệu Lân nữa mà quay ngựa lại tìm cách cứu Hồ Tiểu Thiên.
Con ngựa gầy ốm đầy bùn đất của tên kia vậy mà mang hai người trên lưng vẫn chạy nhanh như gió, Mộ Dung Phi Yên đuổi sát không bỏ, hai người một trước một sau xông vào phố Tịch Chiếu, đây cũng là con đường dài nhất kinh đô của Đại Khang, được dân bản xứ gọi là phố dài mười dặm.
Bầu trời trong xanh bỗng nhiên bị mây đen bao phủ, tia chớp chói mắt vặn vẹo bắn ra, tiếng sấm vang lên.
Trên hàng mái hiên bên phải phố, có một đạo thân ảnh đang phi lên, hắn dừng bước gỡ trường cung sừng trâu dài năm thước ba, được làm bởi sừng trâu, trúc mộc thai và gân châu chế thành, dây cung có sức kéo lên hơn hai thạch, nói cách khác nếu không có lực lượng hai trăm cân thì không cách nào có thể kéo loại cung này.
Cây tên hoa mộc dài hai thước được chế tạo bởi tinh cương, mây đen phủ kín bầu trời, đầu mũi tên lóe lên tia sáng thâm trầm mà âm lãnh, mưa đột nhiên nặng nề rơi xuống, giăng kín trời đất. Thân hình Mạc Thiệu Lân bất động tại mái hiên như được nặn từ tượng sắt, cây cung căng như trăng tròn, mũi tên lông vận sức chờ phát động.
Trong tiếng mưa gió, một hồi vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới.
Con ngựa bên dưới tên kia đã được nước mưa gột tẩy sạch sẽ bùn đất, lộ ra bộ lông trắng noãn lao đi như một đạo tia chớp màu trắng giữa mưa gió bão bùng. Tuy rằng tọa kỵ vô cùng thần tuấn nhưng lại phải chở hai gã nam tử trưởng thành, nếu chạy đoạn ngắn thì không có vấn đề gì, nhưng do phải điên cuồng chạy trên đoạn đường này nên tốc độ cũng giảm bớt.
Mày kiếm của Mộ Dung Phi Yên dựng thẳng, trong đôi mắt dịu dàng lóe lên ánh mắt sắc như dao, xuyên qua tầng tầng mưa bụi, nhìn thẳng vào hậu tâm gã cưỡi ngựa kia.
Tên kia cũng không quay đầu lại nhưng nghe tiếng võ ngựa cũng đoán được khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hắn hét lớn : “Giá!” Tựa như tiếng sấm như nổ vang từ mây đen trên không trung.
Cùng lúc đó khóe môi Mạc Thiệu Lân khẽ nhăn lại, buông tay phải ra mũi tên lông vũ Hưu..u..u! một tiếng bắn ra, đâm qua làn mưa bụi, hàn quang trên đầu mũi tên lóe lên, lông đuôi mũi tên màu trắng lay động, trên không vẽ ra một quỹ tích xinh đẹp thẳng tắp, nước mưa rơi xuống dường như đối lập với tốc độ cao của mũi tên liền trở nên chậm chạp, một nhanh một chậm nhu hòa trên bầu trời u ám làm ra một loại vẻ đẹp tàn khốc rung động lòng người.
Tia chớp màu lam xé nát bầu trời, đầu mũi tên phản xạ ra một tia sáng chói mắt, ánh sáng ấy chỉ cách ngực Mộ Dung Phi Yên không quá ba thước.
Xoát! Một kiếm chém ra, mũi kiếm băng giá chém vào đầu mũi tên rét lạnh, bắn ra một tia lửa lớn sáng lạn.
Hưu…! Mũi tên thứ hai đã bay thẳng tới cổ Mộ Dung Phi Yên, thân thể mềm mại của nàng liền ngả ra sau, khẽ mở môi anh đào, trong nháy mắt mũi tên lông vũ xẹt qua mặt đã há miệng cắn lấy cây tên.
Hưu…! Sau khi hai mũi tên thất bại, Mạc Thiệu Lân đã nhắm vào ngay con ngựa đen của Mộ Dung Phi Yên, hắn có cảm tình vô cùng tha thiết với loài ngựa, nếu như không phải không còn lựa chọn nào, thì gã sẽ không bao giờ động thủ với loài động vật xinh đẹp mà trung thành này.
Mũi tên bay một góc bốn lăm độ đâm vào con tuấn mã màu đen đang chạy thục mạng, đầu mũi tên đã theo mắt phải xuyên qua đầu nó, tuấn mã màu đen phát ra tiếng gào thét thê lương, bốn vó mềm nhũn ngã lăn ra mặt đất, phiến đã màu xanh trên đường được mưa rửa sạch đã chảy ra hai dòng máu tươi nhìn mà đau lòng.
Thân thể mềm mại của nàng trên con ngựa bị trúng tên trong nháy mắt đã đằng không phi lên, lập tức nhảy cao tới năm trượng tựa như diều hâu vồ thỏ giữa mưa to gió lớn, theo cơn mưa nặng hạt lao tới đâm trường kiếm trong tay thẳng vào gáy gã cưỡi ngựa.
Tên này không thể không ghìm chặt cương ngựa, tuấn mã màu trắng đang chạy tôc độ cao bị cưỡng ép ghìm lại, phát ra một tiếng tiếng Hi..i…iiii, chân sau đạp xuống đất đôi móng trước dơ cao lên, thân hình Hồ Tiểu Thiên bị văng từ trên ngựa xuống, nặng nề đáp xuống trên tảng đá cứng rắn ở mặt đất, tên này bị ném thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, chỉ tiếc huyệt đạo của hắn vẫn còn bị phong bế, vẫn nằm thẳng tắp trên mặt đất không nhúc nhích.
Tên cưỡi ngựa vung trường tiên lên, quật vào cơn mưa phát ra tiếng rít bén nhọn, cuốn từng vòng lên trường kiếm, muốn dụng lực dành lấy trường kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên.
Mộ Dung Phi Yên lại mượn lực kéo của gã , thân thể mềm mại đâm thẳng về phía gã, nhân kiếm hợp nhất như lợi kiếm xuất thế, đâm vào ngực tên cưỡi ngựa.
Tên kia thấy Mộ Dung Phi Yên vọt tới đã biết không ổn, gã không muốn vứt roi đi, nhảy từ trên ngựa xuống, dùng động tác vô cùng chật vật để tránh một kích trí mạng của Mộ Dung Phi Yên.
Mộ Dung Phi Yên đoạt lấy tuấn mã màu trắng rung cương ngựa lên chạy như bay tới chỗ Hồ Tiểu Thiên, việc cấp bách nhất bây giờ là cứu Hồ Tiểu Thiên trước rồi nói gì thì nói.